Thất Thân Làm Thiếp

chương 191: – thật giả khó phân biệt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hiệu suất làm việc của Phượng Vũ Cửu Thiên đúng là không thể nghi ngờ, trong vòng hai năm trở lại đây, các cơ sở tình báo đã trưởng thành hơn rất nhiều, hiện tại, rất nhiều tư liệu do Phượng Vũ Cửu Thiên thu thập không cần đi xác minh lại, hơn nữa thông tin cũng vô cùng đầy đủ.

Mới đến ngày thứ ba, đã có bồ câu đưa thư mang tài liệu về Kim Bất Hoán trở về.

Hắn nói hắn là người Phong Quốc, nhưng mật thám trong Phong Quốc điều tra tư liệu của tất cả công tử nhà giàu ở Phong Quốc, không có ai tên là Kim Bất Hoán.

Người này, như không có quá khứ, căn bản là không tìm được bối cảnh xuất thân của hắn.

Nhìn tư liệu trên tay, mối nghi ngờ trong lòng Vãn Thanh càng lúc càng lớn, như một tia gợn sóng, càng lúc càng lan rộng. Nàng không thích thứ cảm xúc không minh bạch như thế.

Ngay cả trong trường hợp hắn không phải Phượng Cô, chỉ cần hắn có lai lịch không rõ, thì quyết là không phải chuyện tốt, vì biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, mà hắn đối với nàng mà nói, cũng là một điều bí ẩn. Mặc dù đúng là hắn có mua một cửa hàng lớn ở kinh thành, mặc dù hắn đã đồng ý điều kiệu trả trước ba phần mười tiền hàng làm tiền đặt cọc, chỗ còn lại trả khi nhận hàng, nhưng, vẫn tạo thành một nghi ngờ lớn.

Vãn Thanh ngẩng đầu hỏi Hồng Thư: "Lúc nào Lãnh tổng quản mới trở về?"

"Nhanh nhất cũng phải ngày nữa, chuyến đi lần này cực kỳ kín đáo, thế nên tốn không ít thời gian." Hồng Thư đáp.

Vãn Thanh gật đầu, không nói thêm nữa. Nếu Lãnh Sâm ở đây thì tốt, con người hắn tỉnh táo, hơn nữa đối với chuyện bầy mưu tính kế cũng có thủ đoạn. Hơn nữa hắn đi theo Phượng Cô đã lâu, là người hiểu rõ Phượng Cô nhất, … rốt cục Kim Bất Hoán này có phải là Phượng Cô hay không, có lẽ Lãnh Sâm cũng có thể nhìn ra một phần.

Lúc này, nàng tập trung suy nghĩ, liền nghĩ tới một người khác.

Hoàng Kỳ!

Đúng vậy, tại sao nàng lại quên Hoàng Kỳ cơ chứ, Hoàng Kỳ là thiếp thân nữ tỳ duy nhất của Phượng Cô, hầu hạ hắn hàng ngày, hơn nữa Hoàng Kỳ đối với Phượng Cô còn có tình yêu, nói vậy đối với từng chi tiết của Phượng Cô Hoàng Kỳ càng là người rõ ràng nhất.

Vãn Thanh cười vui vẻ: "Hồng Thư, ngươi giúp ta gọi Hoàng Kỳ đến đây một chút."

"Vâng" Hồng Thư đáp, rồi sau đó xoay người đi.

Không lâu sau, liền cùng Hoàng Kỳ đi vào.

"Hoàng Kỳ gặp qua Nhị phu nhân!"

"Không cần giữ lễ." Vãn Thanh nói, rồi sau đó đỡ Hoàng Kỳ đứng lên.

"Nhị phu nhân gọi nô tỳ đến không biết có chuyện gì sai bảo?" Hoàng Kỳ hỏi.

Vãn Thanh chậm rãi đứng lên, vì đang mang bầu, thân thể càng ngày càng nặng nhọc, vì ngồi được một lúc, giờ hông nàng hơi tê, nàng đi đến lan can lương đình, hái một đóa hoa mai, đặt lên mũi, khẽ ngửi, lúc này mới nhẹ nhàng nói: "Hoàng Kỳ, trong tứ đại tỳ nữ, hẳn người phải là người quen thuộc những thói quen hành vi của Phượng Cô nhất."

Không rõ Nhị phu nhân vì sao đột nhiên lại nói ra câu đó, Hoàng Kỳ có chút buồn bực, nói đúng không được, nói không thì không xong, vì vậy chỉ gật đầu: "Nô tỳ hầu hạ trước mặt Gia, tất nhiên hiểu rõ hơn người khác."

"Như vậy, nếu, là ta nói NẾU, có một người, hắn rất giống Phượng Gia, nhưng diện mạo thì khác, có điều cử chỉ lại có chút tương tự, ngươi có thể phân biệt xem hắn có phải Phượng Gia thật sự hay không?" Vãn Thanh nói ra ý nghĩ trong lòng, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoàng Kỳ.

Ánh mắt Hoàng Kỳ trở nên kiên định: "Chỉ cần có thể ở chung mấy ngày, nô tỳ tất nhiên có năng lực phân tích xem rốt cục hắn có phải Phượng Gia hay không, chỉ có điều nếu thật sự là Phượng Gia, tại sao không chịu nhìn nhận chúng ta! Nhị phu nhân hoài nghi Kim Bất Hoán là Gia sao?"

Vãn Thanh gật đầu, nhìn ra được, không chỉ có một mình nàng hoài nghi, trong lòng Hoàng Kỳ cũng không phải là không có hoài nghi.

Hoàng Kỳ thấy nàng gật đầu, ngược lại với suy nghĩ của nàng lại lắc đầu: "Không có khả năng, nếu là Gia, tại sao lại không nhìn nhận chúng tại? Tại sao lại phải che giấu tung tích với chúng ta? Đấy là chưa nói đến chuyện, nếu Gia còn sống, giờ khắc này, khẳng định là muốn trở lại Phượng Vũ Cửu Thiên hơn bất kỳ ai, trọng chấn uy phong của Gia năm đó, hà cớ gì phải thay tên đổi họ che giấu tung tích, còn nữa, lúc ấy Gia đã thương thành như vậy, còn rơi xuống Lạc Nhật Nhai, làm sao có khả năng…"

Nói đến đấy, dường như gợi lại cho Hoàng Kỳ tình cảnh lúc đó, thanh âm không tự giác trở nên nặng nề, vì vậy chỉ nói: "Không có khả năng! Không có khả năng!"

"Mặc dù chúng ta đều cảm giác được điều đó không có khả năng, nhưng mọi việc không thể đoán trước, hơn nữa con người Phượng Cô luôn làm ra những chuyện không thể dùng khả năng của người tầm thường để suy đoán. Còn như chuyện tuyệt cảnh phùng sinh, cũng không phải là chuyện hoàn toàn không có khả năng, dù sao chúng ta đã tìm lâu như vậy, vẫn không tìm được thi thể của hắn. Khi nhìn thấy Kim Bất Hoán, không chỉ ngươi, mấy người chúng ta đều cảm thấy bóng dáng Phượng Cô, chuyện đó vô phương phủ nhận, kỳ thật mặc dù ngươi một mực nói không có khả năng không có khả năng, nhưng ta nghe ra, trong lòng ngươi không xác định, bởi vì người nọ quá giống!" Vãn Thanh khẳng định, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Hoàng Kỳ, nàng nhìn thấy trong mắt Hoàng Kỳ, là không thể xác định.

Bởi vì mỗi người ở đây, đều hy vọng khả năng đó có thể trở thành sự thật.

Hoàng Kỳ không dám nhìn thẳng vào mắt Vãn Thanh nữa, chậm rãi cúi đầu: "Có lẽ!"

"Mặc kệ là phải hay không, chúng ta cần tìm ra bí ẩn này." Vãn Thanh kiên định nói.

"Nếu Nhị phu nhân cũng nói như thế, mấy ngày tới ta sẽ đi thăm dò hắn một phen." Hoàng Kỳ nói.

"Không." Vãn Thanh lắc đầu, phủ quyết cách làm của Hoàng Kỳ.

"Không? Ý tứ của Phu nhân không phải là muốn ta đi điều tra một phen sao?" Hoàng Kỳ có chút không rõ.

"Đúng là muốn ngươi đi điều tra, nhưng ta muốn ngươi tự mình điều tra, hơn nữa là điều tra một cách quang minh chính đại." Vãn Thanh nói, trong lòng đã nghĩ ra một kế sách, vì vậy nói: "Các ngươi đi theo ta."

Đoàn người đi về phía Tây Phượng Viên.

Lúc này vừa đúng lúc Kim Bất Hoán ra khỏi cửa, vừa nhìn thấy các nàng đến, hắn cười thật rạng rỡ: "Kim mỗ đang muốn đi tìm phu nhân đây! Không ngờ phu nhân đã tới rồi, thật đúng là tình cờ trùng hợp!"

"Sao, Kim lão bản muốn tìm ta, thật là đúng lúc, không biết Kim lão bản có chuyện gì muốn tìm?" Vãn Thanh hỏi.

"Là thế này, ta đã viết phương án kinh doanh của cửa hàng ta ra, đang muốn đưa tư liệu cho phu nhân, để phu nhân an bài chỗ vải vóc cần mua." Kim Bất Hoán cười nói.

Vãn Thanh nhận tư liệu của hắn, chỉ nhìn thoáng qua, nét chữ này không phải của Phượng Cô, chỉ có điều muốn che giấu thì đổi kiểu viết có khó gì, con người Phượng Cô thông minh, hơn nữa thư pháp cũng phi thường, nếu thật sự là hắn, làm sao có thể không rõ đạo lý này chứ!

Nàng giao lại tài liệu cho Hồng Thư đứng cạnh, rồi sau đó cười yếu ớt nói: "Kim lão bản có thể tín nhiệm Phượng Vũ Cửu Thiên chúng ta như thế, chúng ta nhất định sẽ dựa theo yêu cầu của ngươi, đặt mua vải vóc cho cửa hàng của ngươi, bảo đảm hàng hóa đầy đủ đa dạng, hơn nữa còn quí giá, không cửa hàng nào của Thương Thành có thể so sánh."

"Nếu đúng như thế, thì thật cám ơn phu nhân, Kim mỗ chọn Phượng Vũ Cửu Thiên để hợp tác, chính là vì ưng ý với cách thức làm ăn bài bản của Phượng Vũ Cửu Thiên." Kim Bất Hoán nói: "Tin tưởng phu nhân nhất định sẽ khiến Kim mỗ vô cùng vừa lòng."

"Đây là đương nhiên." Vãn Thanh cười yếu ớt nói.

Gương mặt thanh tú như hoa sen cho người khác cảm giác thông minh nhưng không lộ tài năng, nụ cười ôn nhã ấm áp nhẹ nhàng, không cho người đối diện cảm giác sắc bén, lại dễ dàng chiếm được lòng tin của kẻ đó.

"Được rồi, chuyến này phu nhân đến đây tìm Kim mỗ, nhất định là có chuyện?" Kim Bất Hoán hỏi, đôi môi mỏng khẽ cười, ánh mắt dò hỏi nhìn Vãn Thanh.

Gương mặt tuấn tú đó, cố nhiên không chút liên quan với Phượng Cô, nhưng đôi phượng nhãn cô đơn, hơi hơi cong lên, mang theo sự mê hoặc vô biên, khi hắn nhìn ai, người đó có cảm giác như bị hắn thôi miên câu hồn.

Khi hắn nói chuyện với người khác, đôi môi mỏng cho hắn sự mị lực và tự tin mà rất ít người có được, bởi vì…phải là người…cực kỳ thành công, cực kỳ tự tin, tự phụ, ngông cuồng, tự cao tự đại mới có được nụ cười như vậy.

Hết lần này tới lần khác … Kim Bất Hoán này luôn thể hiện sự ngông cuồng tự cao tự đại tự phụ qua nụ cười qua khóe miệng, nhưng hết lần này đến là khác hắn lại cho người ta cảm giác hắn là kẻ chưa từng trải, công tử nhà giàu như thế, làm sao có thể có nụ cười đó? Thế không phải rất mâu thuẫn sao?

"Là thế này, hai ngày trước có thích khách đột nhập vào sơn trang làm loạn, cho đến bây giờ vẫn chưa bắt được kẻ đó, hơn nữa thị vệ đuổi theo hôm đó cũng nói, thích khách kia rất có thể là người trong sơn trang, đáng tiếc nhất thời vẫn chưa có đầu mối nào, dù sao Kim lão bản cũng là khách quý, không thể gặp chuyện sơ xuất, ta nghĩ một hồi, vì vậy để Hoàng Kỳ cô nương của chúng ta đi theo bên người Kim lão bản, bảo vệ an toàn cho Kim lão bản!" Vãn Thanh nói một tràng dài vô cùng hợp tình hợp lý.

Kim Bất Hoán vừa nghe, liền xua xua tay: "Thế không được! Ai cũng biết, Hoàng Kỳ cô nương mặc dù thân là tỳ nữ, nhưng tương đương với nhân vật quan trọng của Phượng Vũ Cửu Thiên, sao có thể chịu thiệt đi bảo vệ ta chứ! Kim mỗ không dám nhận!"

"Kim lão bản đã là khách của Phượng Vũ Cửu Thiên chúng ta, chúng ta tự có nghĩa vụ phải bảo đảm cho sự an toàn của ngươi khi ở trong sơn trang, nếu ngươi ở trong sơn trang gặp điều gì sơ xuất, chúng ta làm sao có thể biện minh chứ!" Vãn Thanh nhìn hắn tỏ vẻ kiên trì không nhượng bộ, cũng bầy ra dáng vẻ không lùi dù chỉ là nửa bước tương đương.

"Thế cũng không thể bắt Hoàng Kỳ cô nương đến bảo vệ ta, Kim mỗ không dám nhận! Nếu phu nhân có ý, thì tăng số thị vệ lên là được rồi!" Kim Bất Hoán bày ra dáng vẻ không dám nhận, xua tay không ngừng..

"Chỉ tăng số thị vệ không đủ để ta không yên lòng, chỉ có tứ tỳ là ta người khiến ta yên tâm, Kim lão bản không cần từ chối, an bài như thế, không chỉ là vì an nguy của Kim lão bản, đối với Phượng Vũ Cửu Thiên cũng là chuyện quan trọng tương đương, làm sao có thể để người trong thiên hạ nói khách đến Phượng Vũ Cửu Thiên chuyện gì cũng có thể gặp, cứ như vậy đi, ta cũng có thể an tâm hơn nhiều." Vãn Thanh nói, không cho hắn cơ hội từ chối.

Kỳ thật Kim Bất Hoán càng cự tuyệt, nàng càng cảm giác được không đúng, hơn nữa vừa rồi khi nàng đưa ra ý kiến để Hoàng Kỳ đến bảo vệ hắn, nàng tận lực chú ý phản ứng của hắn, mặc dù hắn che dấu vô cùng tốt, nhưng biến hóa trong nháy mắt đó không thể lọt khỏi mắt của nàng.

Nếu là người làm ăn thông thường, nàng an bài như thế, kẻ khác có lẽ sẽ từ chối, nhưng đều chỉ là nói cho có mà thôi, nhưng… Kim Bất Hoán này, theo nàng là cực kỳ không muốn Hoàng Kỳ ở lại.

"Nhưng nam nữ hữu biệt, để Hoàng Kỳ cô nương đi theo bên người Kim mỗ, có chút không thỏa đáng." Hắn còn đang định gì, Vãn Thanh đã nói luôn: "Không có gì, Hoàng Kỳ là nữ nhân giang hồ, sẽ không so đo điều này, Kim lão bản chỉ cần coi Hoàng Kỳ như một bảo tiêu là được, không cần suy nghĩ."

Thấy Vãn Thanh cố chấp như thế, vì vậy hắn không nói gì nữa, chỉ cảm ơn: "Vậy đa tạ ý tốt của Nhị phu nhân."

"Uhm." Vãn Thanh cười một tiếng, rồi sau đó nói: "Không làm phiền Kim lão bản nữa, ta đi về trước xem tư liệu của Kim lão bản, sau đó sẽ nhanh chóng an bài hàng hóa cho Kim lão bản thật tốt."

"Làm phiền Nhị phu nhân." Kim Bất Hoán nói.

Vãn Thanh cúi đầu nói cảm ơn, khi quay người lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hoàng Kỳ, Hoàng Kỳ cúi người thi lễ, cũng âm thầm đau lòng.

Đột nhiên, mới đi đến cửa, Vãn Thanh cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm thấy trước mắt toàn là đốm sáng, toàn thân như mất hết điểm tựa.

"Tiểu thư, người không sao chứ!" Song nhi đứng bên cạnh nhoài ra đỡ lấy Vãn Thanh, kinh hô.

Lúc này, Kim Bất Hoán lao vọt đến bên người Vãn Thanh nhanh hơn bất kỳ ai, khẩn trương nhìn nàng: "Nàng làm sao vậy?"

Khi nàng ngẩng gương mặt tú lệ lên nhìn hắn nàng vẫn rất xinh đẹp, nhưng tái nhợt như tờ giấy, dưới ánh mặt trời rạng rỡ, làn da nàng càng nhợt nhạt hơn, gần như trong suốt, nhìn thấy ghê người!

Vãn Thanh lắc đầu: "Ta không sao, đột nhiên hoa mắt."

"Còn không mau đỡ phu nhân vào trong phòng ngồi một chút!" Kim Bất Hoán quát, sự lo lắng trong thanh âm, bất giác tỏa ra khí phách độc đoán, làm cho người khác không thể nghi ngờ.

Song nhi vội vàng đỡ Vãn Thanh vào trong phòng.

Kim Bất Hoán vội vàng rót một chén nước ấm đưa cho nàng: "Nhanh uống ngụm nước đi!"

Vãn Thanh nhận chén nước uống xong, lúc này đã tốt hơn rất nhiều, vì vậy ngẩng đầu cảm tạ.

"Phu nhân bị thế là do từ khi mang thai không chú ý ăn uống nghỉ ngơi, để thân thể suy yếu thiếu máu, thế nên mới dễ bị hoa mắt!" Kim Bất Hoán thấy sắc mặt nàng dần tốt hơn, mới nói.

"Tiểu thư luôn ăn không ngon, hơn nữa ngày nào cũng vất vả vì chuyện lớn chuyện nhỏ của sơn trang, vốn đã suy yếu còn đang mang thai, thử hỏi thân thể chịu thế nào được!" Song nhi đứng bên cạnh oán giận nói

"Ta không sao, đại phu cũng nói, gần đây đã tốt hơn trước nhiều, ngươi không cần lo lắng!" Vãn Thanh nói, kỳ thật thân thể của nàng thế nào nàng là người hiểu rõ nhất, thế nên, thuốc dưỡng thai do đại phu kê, một chén nàng cũng không dám bỏ, toàn bộ canh hầm bổ dưỡng cũng không dám bỏ bát nào, dù không thấy ngon cũng phải cắn răng nuốt vào bụng

"Nô tỳ chỉ lo cho tiểu thư thôi!" Song nhi nhỏ giọng nói thầm.

Hồng Thư và Hoàng Kỳ đứng một bên, có chút khiếp sợ cẩn thận quan sát Kim Bất Hoán, đơn giản là vì câu mệnh lệnh mà hắn phun ra trong lúc lo lắng.

"Phu nhân nếu đã mang bầu, cần bảo dưỡng thân thể thật tốt, có một số việc, không cần phải quá hao tâm tốn sức, phụ nữ có thai phải chú ý, nhất định phải nghỉ ngơi và bồi dưỡng thân thể nhiều hơn. Nếu không, sau khi sinh con sẽ ngã bệnh." Kim Bất Hoán nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm cẩn

Vãn Thanh ngẩng đầu, vừa rồi hoa mắt không nghĩ được nhiều, lúc này mới phát hiện, hành động vừa rồi của hắn vô cùng khẩn trương, so với bất kỳ kẻ nào đang có mặt ở đây cũng khẩn trương hơn

Nghi hoặc trong lòng nàng càng nhiều thêm, đồng thời cũng thấy được hai người Hoàng Kỳ và Hồng Thư đang dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá hắn, Vãn Thanh không thèm giấu giếm, ra vẻ lơ đãng đề cập đến nghi vấn trong lòng: "Nghe Kim lão bản nói vậy, xem ra đối với y lý có chút quen thuộc?"

Kim Bất Hoán sững sờ một thoáng, rồi sau đó lắc đầu: "Không phải, chỉ là bản thân hiểu chuyện, tiên mẫu khi còn sống thân thể yếu ớt, tiên mẫu từng nói, thời điểm quan trọng nhất của nữ tử là trước và sau khi sinh con, thân thể nhất định phải điều dưỡng thích đáng, nếu không sẽ dễ dàng ngã bệnh."

"Thì ra là thế, ta thật là không tốt, gợi lên chuyện thương tâm của Kim lão bản." Vãn Thanh thấy hắn nói mà ánh mắt có uể oải, không ngờ lại gợi nhớ đến người mẹ đã mất của hắn, vì vậy lên tiếng.

"Người cũng đã mất, thật cũng không đáng để nhắc tới." Kim Bất Hoán nói: "Trái lại phu nhân thật sự nên chăm sóc thân thể thật tốt."

"Đa tạ Kim lão bản, ta sẽ bảo trọng thân thể thật tốt, dù không vì bản thân ta, cũng vì hài nhi trong bụng." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, ngữ khí khẽ thở dài, trong chốc lát nàng trở nên mất tự chủ, hứa hẹn với hắn, không, phải nói là cam đoan với Phượng Cô mới đúng

Nhất định sẽ để đứa bé bình an trưởng thành.

… …

Đối với hoài nghi về Kim Bất Hoán, vì những hành vi của hắn khi nàng đột nhiên hoa mắt, càng khiến nàng thêm hoài nghi. Bất quá Hoàng Kỳ đã đi theo bên cạnh hắn, tin tưởng, mặc kệ hắn có phải Phượng Cô hay không, rất nhanh sẽ có đáp án.

Trái tim vốn dĩ đã chết, nhưng lúc này lại tràn trề hy vọng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn

Vì vậy lòng nàng trở nên thấp thỏm bất an, như sợ phải đề cập đến đáp án đó, nàng hy vọng hắn là Phượng Cô, lại lo lắng nếu bị thất vọng sẽ cảm thấy trống rỗng đến thế nào.

Hài tử trong bụng đã bắt đầu biết nắm tay vươn vai, nàng mừng rỡ, cũng có chút khổ sở, nếu Phượng Cô ở đây, nhất định là vô cùng cao hưng.

"Phu nhân, có người đưa bái thiếp." Một nô tỳ đi vào nói.

"Đưa đây cho ta xem." Vãn Thanh nói, cũng không thèm để ý, chỉ nghĩ là bái thiếp của một thương nhân hay một nhân sĩ giang hồ linh tinh nào đó, sau khi nàng trở thành đương gia của Phượng Vũ Cửu Thiên, không có ngày nào là không nhận được bái thiếp.

Sau khi mở thiếp ra, Vãn Thanh liền kinh ngạc.

Đây không phải một tấm thiếp thông thường, không phải loại thiệp mạ vàng chữ đỏ đầy tục khí thông thường, trên tấm thiếp màu phấn vàng là một bông hoa huệ, lại có vẻ nhã trí mà mỹ lệ, tỏa ra một mùi Dạ Lai hương nhàn nhạt, quen thuộc, mà thân thiết.

Là hắn tới!

Không ngờ nhanh như vậy hắn đã tới, trước đó vài ngày thám tử có báo lại tình hình trong cung, toàn bộ thế lực của hoàng hậu đã tan rã, hoàng hậu vì không chịu nổi đả kích, đã treo cổ tự tử, đương nhiên, thật sự có như thế hay không thì không thể biết, Vãn Thanh cũng không muốn biết nhiều.

Nàng chỉ muốn biết, Ngân Diện có thể bình an, có thể thực hiện mong muốn, thế là đủ.

Mở bái thiếp ra, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, đúng như thói quen không dài dòng của hắn: mong muốn đã được đền bù, nay báo tin vui, buổi tối ra cửa gặp nhau.

Trong bụng hoan hỉ, cuối cùng, cũng có chuyện khiến nàng thoải mái đôi chút, vì vậy liền hạ lệnh cho phòng bếp chuẩn bị tiệc rượu, chuẩn bị tiếp đãi Ngân Diện.

Đột nhiên, trong lòng nàng nảy ra ý nghĩ, vì vậy quay sang gọi Hồng Thư, nói sơ qua tình huống, rồi sau đó lại nói: "Hồng Thư, ngươi đi thỉnh Kim Bất Hoán, mời hắn chiều này cùng đến dự tiệc."

"Nhị phu nhân, tại sao người lại muốn mời hắn cùng đến dự tiệc, nếu hắn thật sự là Gia, chẳng lẽ còn không tức muốn chết!" Hồng Thư đối với Ngân Diện, thật sự không có thiện cảm, dù sao, Ngân Diện cũng từng là tình địch của Gia!

"Nhưng phải thử một lần! Nếu không, làm sao biết sự thật là gì?" Vãn Thanh cười khẽ, chợt thấy chủ ý này thật không tệ, nếu hắn đúng là Phượng Cô, lấy tính ghen tuông của hắn mà nói, muốn giấu diếm là chuyện rất khó.

Nếu không phải, cũng khiến nàng chặt đứt hy vọng hão huyền kia một cách dứt khoát.

"Đúng thế! Cũng nhờ phu nhân thông minh, Hồng Thư đi thỉnh hắn!" Hồng Thư vừa nghe cũng thấy có lý, mấy ngày nay chuyện thật giả này khiến họ phiền muốn chết, Hoàng Kỳ bên kia cũng không tìm ra manh mối gì, vì tên Kim Bất Hoán kia cả ngày chỉ đánh đàn đọc sách, không làm chuyện gì khác, thật sự làm cho người ta đoán không ra.

Truyện Chữ Hay