Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

chương 88

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vân Bạch Liệt sợ đại điện hạ xằng bậy, vừa muốn gõ cửa lại bị Chu Kì Nghiêu kéo lại: “đi thôi, đừng lo lắng, nhị ca không thiệt đâu.” Hắn cảm thấy nhị cữu ca gần như đã tỉnh táo rồi.

Nghe ý của đại điện hạ lúc trước nhị ca đã đẩy hắn ra, nhưng ma cổ là phải phục tùng mệnh lệnh của chủ tử, nhị cữu ca nếu đã có ý tự chủ….. vậy chỉ có thể nói rõ ràng nhị cữu ca đã gần khôi phục.

Nếu khôi phục, một người muốn đánh một người muốn chịu, bọn họ cũng không nên xen vào.

Được Chu Kì Nghiêu nhắc tỉnh táo, tâm tình vốn đang lo lắng của Vân Bạch Liệt liền bình tĩnh lại, hắn liếc mắt nhìn Chu Kì Nghiêu, người sau gật đầu với hắn, Vân Bạch Liệt nghĩ nghĩ, nhìn về tẩm điện, nghĩ lại vẫn nên đi theo Chu Kì Nghiêu trở về.

Hôm sau Vân Bạch Liệt không dậy nổi. Chu Kì Nghiêu thì tinh thần tỉnh táo đi gặp đại cữu ca và nhị cữu ca. tối hôm qua đại cữu ca thật sự là uống nhiều, ngoại trừ những chuyện ban đầu còn nhớ rõ, còn chuyện đùa giỡn Chu Viêm sau đó thì đã quên, ôm hai nhóc con ngủ một đêm, kết quả hai nhóc sáng sớm chạy rầm rầm trong tẩm điện, Vân Sùng Trạch uống nhiều hơn nữa Chu Viêm cả đêm không ngủ được. cho nên khi Chu Kì Nghiêu tới cũng chỉ thấy Chu Viêm vừa mới rửa mặt cho hai vị tiểu chủ tử xong ôm ra.

Lúc Chu Kì Nghiêu gõ cửa, Chu Viêm nghe ra tiếng bước chân của Chu Kì Nghiêu liền mở cửa, trong lòng ngực hắn còn ôm hai nhóc con đang còn ướt sũng, chỉ lộ ra hai cái đầu nhỏ.

Nhìn thấy Chu Kì Nghiêu, hai nhóc rồng liên chui vào trong ngực hắn, Chu Kì Nghiêu cố gắng ôm hai đứa đang vặn vẹo, rồi hôn hai đưa để chúng ngoan ngoãn hơn, lúc này mới nhìn về phía Chu Viêm: “Chu ca, đại ca vẫn còn chưa tỉnh sao?”

Chu Viêm vốn đang cố gắng để bản thân quên đi những lời tối qua chủ tử nói, giờ phút này bị Chu Kì Nghiêu nhắc tỉnh, lỗ tai lại đỏ lên, chỉ à một tiếng: “còn chưa tỉnh.”

Chu Kì Nghiêu cũng nhịn không được nở nụ cười, lại không để cho Chu Viêm nhìn ra, nếu đại cữu ca có tâm tư như vậy, hắn cũng không tiện chiếm lấy thời gian của bọn họ: “Nếu vậy trẫm mang hai nhóc này đi, lúc A Bạch tỉnh lại chắc là cũng muốn nhìn thấy hai đứa, Chu ca hãy chăm sóc đại ca cho tốt.”

Chu Viêm không nhìn Chu Kì Nghiêu, hiện giờ không biết mở miệng như thế nào mới tốt, chỉ đánh đáp một tiếng.

Chu Kì Nghiêu cũng không trì hoãn liền đi về, lúc đi qua phòng Vân nhị ca thấy im ắng, chắc là cũng chưa tỉnh, hắn cũng không quấy rầy, trực tiếp đi về Dưỡng Tâm điện.

Lúc Vân Bạch Liệt chưa tỉnh lại liền cảm giác trên mặt mình có gì đó quơ quơ, hắn nhắm mắt còn chưa tỉnh táo hẳn, liền nghe thấy hai giọng nói rất nhỏ, “đại ca, phụ thân sao còn không tỉnh lại? có phải uống say giống như đại bá không?”

“Chắc là như vậy rồi, thế nhưng ngủ nhiều hình như cũng không tốt ? chúng ta đã ăn hai bữa, phụ thân có thể đói hay không?”

“nếu vậy….. chúng ta gọi phụ thân dậy đi.”

“gọi như thế nào?”

“chơi kéo búa bao, ai thua thì đi gọi phụ thân dậy.”

“được!”

Ý thức Vân Bạch Liệt dần dần tỉnh táo, hắn hé mắt, liền nhìn thấy hai nhóc kia đang cong mông chụm đầu vào nhau bàn bạc ai sẽ gọi hắn dậy, hai cái đuôi ở trên mặt hắn vẫy tới vẫy lui, không cần gọi cũng tỉnh. Vân Bạch Liệt nhắm mắt lại một lần nữa, nhưng thật tò mò hai nhóc này sẽ đánh thức hắn như thế nào?

Hai nhóc ở bên kia, cuối cùng tiểu hoa long thua, hắn chỉ đành đi gọi Vân Bạch Liệt.

Tiểu hoa long từ từ cọ vào đầu Vân Bạch Liệt, ngồi xổm xuống bên cạnh, đầu tiên là ló đầu ra nhìn nhìn, lúc này mới cất giọng sữa gọi: “phụ thân nha, dậy ăn cơm cơm, có rất nhiều món ăn ngon nha, có gà quay, gà hun khói bụng trắng, vịt xé phay, lươn om, cá trê sốt đậu đen…..”

Vân Bạch Liệt nghe nhị nhóc con bắt đầu giơ chân nhỏ ra đếm.

Vốn Vân Bạch Liệt còn muốn chờ một lát, kết quả lén nhìn tiểu hỗn đản này đang đếm đếm liền nhịn không được nuốt nước miếng, từ ngồi chồm hổm biến thành ngồi, nước miếng trong miệng bắt đầu chảy ra, trước khi mặt Vân Bạch Liệt gặp tai ương, hắn nhanh chóng ngồi dậy, thuận tiện lấy ra một cái khăn lau khô miệng cho tiểu hỗn đản này.

Kết quả nhị nhóc con còn ngẩng đầu vui tươi hơn hở: “phụ thân! Ngươi tỉnh rồi! thấy chưa, ta đã gọi được phụ thân tỉnh dậy!”

Tiểu bạch long nhìn thấy một màn này, nhịn không được yên lặng ôm đầu, phụ thân làm sao mà bị ngươi đánh thức, đây là bị nước miếng của ngươi làm tỉnh.

Vân Bạch Liệt sắp cười khóc, chợt nghe nhóc con nhà mình lại ôm bụng khổ sở: “phụ thân, con hình như…. Lại đói bụng.”

Vân Bạch Liệt sờ sờ bụng hắn, “đói bụng cũng không thể ăn, còn chưa tới giữa trưa ngươi cũng đã ăn hai bữa.”

“Nào có? Mới, mới không có đâu?” tiểu hoa long chột dạ đem đầu ủi vào trong lòng Vân Bạch Liệt làm nũng.

Vân Bạch Liệt sờ sờ đầu hắn: “Vừa rồi không phải là do ngươi nói sao, ngươi đã ăn hai bữa phụ thân sao còn chưa tỉnh?”

“oa, phụ thân ngươi nghe lén nhóc con nói chuyện.”

“Vậy mà có thể nói là nghe lén sao, là các ngươi nói bên tai phụ thân, được rồi…. chờ tới trưa rồi cùng nhau ăn, phụ thân mang các ngươi ra hậu điện trước.” Vân Bạch Liệt mang hai nhóc con ra hậu điện chơi.

Chu Kì Nghiêu để ý Đổng tướng gia khắp nơi, ngày đại hôn của hắn ra tay không tốt, hiện giờ cũng là lúc nên dọn sạch sẽ, đỡ phải như thiêu thân thích lao vào lửa như vậy.

Lúc hắn trở về không nhìn thấy Vân Bạch Liệt trên long tháp, chờ đi tới hậu điện, liền nghe thấy thanh âm cười ha ha, hắn đẩy cửa hậu điện ra, liền nhìn thấy bong bóng bay khắp nơi, Vân Bạch Liệt đang chơi với hai nhóc con, hai nhóc đang lạch bạch chạy khắp điện, tạt nước nhau chơi rất vui vẻ.

Sau đó hai nhóc lại tự mình chơi vui vẻ, hai cái đầu nhỏ đột nhiên chạy về phía Vân Bạch Liệt, trực tiếp tạt nước vào Vân Bạch Liệt, khiến cả người hắn toàn nước, bị Vân Bạch Liệt tóm lại thọc lét, chơi vui tới cười ha ha không ngừng. khi Chu Kì Nghiêu tiến vào thì thấy một màn này.

Vân Bạch Liệt nghe thấy động tĩnh liền quay đầu, còn có cả hai nhóc kia, trong nháy mắt nhìn thấy nụ cười của ba người, Chu Kì Nghiêu cũng nhịn không được nở nụ cười, hắn cuốn tay áo lên đi tới chỗ ba người, tất cả những cực khổ hắn phải trải qua trước khi gặp Vân Bạch Liệt, từ những bước đi của hắn cũng dần dần bị bỏ lại phía sau, chỉ có ba người trước mặt này mới là thứ quan trọng nhất trong cuộc sống tương lai của hắn.

Nhóm người Vân Sùng Trạch định năm ngày sau sẽ rời đi, khi Vân Sùng Trạch tỉnh rượu cũng không nhớ những gì mình đã nói ra, mà trước khi Vân nhị ca rời đi, đột nhiên đi lên ôm lấy Vân Bạch Liệt, cũng hôn hai nhóc kia, đây là ý thức tự chủ, mà không phải mệnh lệnh của đại điện hạ, những động tác này khiến cho tất cả mọi người sững sờ, Vân nhị ca còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng khôi phục được một nửa làm cho hắn biết ai là người quan trọng với mình, chính hắn có thể cảm nhận được và đưa ra đáp án, mà Vân Bạch Liệt và hai nhóc này dĩ nhiên là có trong đó.

Vân Bạch Liệt đỏ mắt tiễn bọn họ rời đi, lần tạm biệt này không biết khi nào huynh đệ bọn họ mới có thể tụ lại một chỗ, cũng không biết nhị ca có thể thành công diệt trừ ma cổ hay không.

Sau khi kì nghỉ đại hôn chấm dứt, Chu Kì Nghiêu bắt tay rửa sạch triều đình, lúc trước Đổng tướng gia đã bị giam giữ, còn thừa một ít tàn dư chưa có đụng tới, thế nhưng hơn một tháng liền loại bỏ sạch sẽ, hai năm tiếp theo, Chu Kì Nghiêu và Vân Bạch Liệt liên thủ, cai quản Đại Chu quốc thái dân an, từ từ lớn mạnh.

Bọn họ không có dã tâm, Chu Kì Nghiêu biết mình sớm muộn gì cũng phải về, cho nên chuyện thâu tóm những nước khác hắn không dự định làm.

Mà hai nhóc con kia đi theo bên người bọn họ, ngày thường sẽ biến thành trẻ con, nhưng nếu muốn chơi liền biến về long bảo, tự mình chạy khắp nơi chơi, cũng may khi bọn họ là trứng hấp thu không ít tu vi, cho nên cũng chưa bị phát hiện lần nào.

Sau này Vân Bạch Liệt cũng không nghe đại ca nhắc tới chuyện của hắn và Chu Viêm, nhưng hai năm sau hắn và Chu Kì Nghiêu đột nhiên nhận được một lá thư, chờ xem xong thư hai người liền trợn tròn mắt, Vân Bạch Liệt nhìn Chu Kì Nghiêu, còn hơi không tin: “Ngươi xác định thư này là thật sao? Đại ca thật sự cùng Chu ca thành thân sao?”

Chu Kì Nghiêu ở sau phong thư lấy ra một tấm thiệp cưới, bất đắc dĩ lắc đầu: “A Bạch, xem ra ngươi thật sự sắp có một vị đại tẩu, hoặc là…. ca phu?”

Hai nhóc mới từ bên ngoài trở về, mặc trang phục hoàng tử chơi đùa vui vẻ, sau khi đi vào cửa điện, lỗ tai bọn họ rất linh, ở bên ngoài đã nghe thấy lời nói của Vân Bạch Liệt, bạch bạch chạy tới chen vào giữa hai người, ngẩng đầu nhìn nhìn, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo tò mò: “đại bá muốn thành hôn sao, không phải chúng ta có thể về long cung chơi sao?”

“đúng, đúng, đúng, có thể đi chơi.” Vân Bạch Liệt ôm lấy đại nhóc con, Chu Kì Nghiêu thì ôm lấy nhị nhóc con, “thế nhưng nếu đại ca dám thành thân lúc này…. Vậy chẳng phải nói nhị ca…. đã tốt lên và trở lại rồi sao?”

Ánh mắt hắn sáng lên, nhìn về phía Chu Kì Nghiêu.

Hai nhóc cũng nhanh chóng nhìn về phía Chu Kì Nghiêu.

Bị ba người nhìn như vậy, Chu Kì Nghiêu cảm thấy áp lực thật lớn: “Chúng ta đi xem một cái không phải sẽ biết sao?”

Nếu muốn đi yêu tộc, vậy phải tốn không ít thời gian, Chu Kì Nghiêu bắt đầu bắt tay xử lý những việc sau khi hắn rời khỏi cung, chờ sau khi chuẩn bị xong xuôi, bọn họ liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về Đông Hải.

Bởi vì hai năm này Vân Bạch Liệt tu luyện tiến bộ không ít, có thể giống như đại ca trực tiếp biến thành rồng ngày đi ngàn dặm, cho nên lần này tới cửa yêu tộc cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chờ sau khi vào yêu tộc, một nhà bốn người nhanh chóng trở về Đông Hải.

Đại hôn của Đông Hải long vương, lấy là một tiểu yêu dị tộc, thật ra khiến cho cả tứ hải oanh động không ít, thế nhưng bởi vì chuyện của Tây Hải và Đông Hải lúc trước nên cũng không có ai dám lắm miệng, hơn nữa không biết từ chỗ nào nghe được tin tức trứng yêu chủ chính là đời sau của Đông Hải, càng không có ai dám lắm miệng.

Thế nhưng bọn họ không biết trứng đã sớm nở ra, chỉ là yêu cung phong bế lại tất cả tin tức mà thôi, cũng không tiết lộ chuyện gì về yêu chủ, cho nên lũ yêu cũng không rõ ràng.

Lúc nhóm Vân Bạch Liệt tới Đông Hải, bởi vì còn chưa tới ngày đại hôn, yêu ở trong Đông Hải cũng không có nhiều, bọn họ vừa tới liền có yêu tới đón: “Tam điện hạ, long vương đang ở trong điện chờ người, vốn là định ở chỗ này đón các ngươi, nhưng mà nhị điện hạ cũng vừa trở về, nên kêu thuộc hạ ở chỗ này chờ.”

“nhị ca thật sự đã trở lại sao?” ánh mắt Vân Bạch Liệt sáng lên, ôm lấy đại nhóc con, nhanh chóng đi về phía trước, hắn vô cùng quen thuộc với Đông Hải, chỉ cần nói vị trí cụ thể, liền vội vã dắt nhóm Chu Kì Nghiêu qua.

Vừa mới tới cửa điện, liền nghe thấy bên trong có thanh âm nói chuyện, hắn nhanh chóng bước vào, chờ nhìn thấy nam tử ngồi trong điện, người sau nghe được tiếng động nhìn qua, đáy mắt không hề trống rỗng, giờ phút này nhìn hắn, đáy mắt nam tử có kích động không thể khắc chế được, trực tiếp đứng lên đi tới đây, ôm lấy Vân Bạch Liệt: “tam đệ!”.

Truyện Chữ Hay