Thật Quá Khó Để Bên Anh

chương 22: tulip là một loài hoa đẹp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bắt đầu bước vào giai đoạn kiểm tra một tiết liên miên, hôm nào cũng như hôm nấy, tôi phải thức đến tận khuya muộn và tỉnh dậy vào bốn giờ ba mươi mỗi sáng để học bài và làm bài tập. Tôi là một đứa chậm hiểu, cũng không được thông minh nhanh nhẹn như người ta nên nếu muốn đạt điểm cao thì chẳng còn cách nào khác ngoài việc nỗ lực chăm chỉ hết sức mình.

Bận rộn với ôn tập kiểm tra nên lớp tôi bớt náo nhiệt hẳn đi. Giáo viên phát đề cương cho về nhà làm rồi lên lớp sửa, nhưng các thầy cô chỉ đọc cho bọn tôi đáp án đúng thôi, còn việc giải ra sao lại phụ thuộc vào năng lực của bản thân.

Có mấy bận tôi nghe các bạn đi học thêm kháo nhau những dạng bài chắc chắn có trong bài kiểm tra mà nóng hết cả ruột, tại căn bản toàn là bài tôi không biết làm thôi. Thực ra, đôi khi tôi cũng định mang đi hỏi mấy bạn học giỏi giỏi ở trong lớp, mà các bạn ấy giờ khinh thường tôi ra mặt, bắt chuyện còn khó chứ đừng nói đến việc hỏi bài. Cũng bởi vì vậy mà thỉnh thoảng bước vào lớp, nhìn bọn họ thảo luận nhóm rôm rả mà tôi tủi thân ghê gớm. Thảo Ly là một đứa bất cần học hành, kiểm tra đến nơi nhưng vẫn suốt ngày trốn tiết đi chơi, còn mình tôi lủi thủi một mình trông không khác gì một đứa bị tẩy chay.

-"Việt Anh ơi, giảng cho tớ mấy bài trong đề cương với nhá."

Thực tình, trong lớp còn rất nhiều bạn học giỏi, nhưng mấy bạn nữ lại chỉ chăm chăm hỏi bài mỗi mình Việt Anh. Tôi đoán chắc tại bạn đẹp trai, với cả người lúc nào cũng thơm tho sạch sẽ chứ không hôi rình mùi mồ hôi như mấy bạn trai khác. Số người xếp hàng nhờ Việt Anh chỉ bài chắc cũng chiếm gần một nửa số con gái trong lớp, quả thực, tôi cũng muốn xin một vé trong cái danh sách đó, mà mỗi tội đợi để đến lượt tôi khéo có khi sang đến tận mùa quýt năm sau nên rồi lại thôi.

Tuy nhiên, có những chuyện xảy ra trên đời này âu cũng là may mắn đến lạ thường. Ban đầu tôi còn luôn miệng rủa bà bán xôi lừa đảo, bán cho tôi nắm xôi bé tí tận mấy chục ngàn thì chớ, ăn xong lại còn bị đau bụng ba, bốn bận, đang học mà cứ phải xin đi vệ sinh suốt. Ngặt nỗi chả nhờ thế thì tôi chả có cơ hội làm việc tốt. Kể cũng may cho cái cậu Vinh học ở lớp kế bên kia, đúng lúc gặp khó khăn lại vớ được người nhân từ tốt bụng như tôi.

Chuyện kể là bạn đi vệ sinh nhưng quên mang giấy, ngồi rên ư ử trong toilet cầu cứu mà chả dám kêu to vì sợ nhiều người nghe thấy thấy. Đang giờ học nên chả mấy người đi vệ sinh cả, hên hên thế nào mà lúc đi ngang qua cửa toilet nam, tôi lại tình cờ nghe thấy tiếng rên của bạn, thế là nhân cơ hội hành hiệp trượng nghĩa luôn.

Tôi đoán thường ngày bạn hẳn là rất thích xem phim kiếm hiệp, bởi vậy nên mới bị nhiễm "thói" nam nhi đại trượng phu, nhất định đòi báo đáp công ơn sau những gì tôi đã giúp đỡ cậu ấy.

-"Thôi không cần đâu, tớ thấy luôn tiện nên giúp đỡ tí thôi."

Mặc cho tôi xua tay từ chối, nhưng bạn dai như đĩa á, cứ bám theo tôi nhì nhằng mãi chả chịu thôi.

-"Đại hiệp lại khách khí rồi, nếu không có đại hiệp ra tay, chẳng biết giờ này tại hạ còn đang lưu lạc chốn nào."

Khiếp, có đi nặng quên không mang giấy thôi mà bạn làm thấy ghê. Tôi bó tay, đành bất đắc dĩ ra điều kiện:

-"Thế mua cho tớ lon nước ngọt trả ơn được rồi."

-"Chỉ thế thôi á?"

-"Chỉ thế thôi."

Mặt bạn tiu nghỉu, tôi thấy tội tội nên giả vờ an ủi:

-"Thôi, cậu như thế là đáng mặt nam nhi đại trượng phu lắm rồi, các bậc anh hùng hảo hán trong thiên hạ chả ai dám khinh thường cậu đâu. Giá kể cậu học giỏi một tí thì tớ đã nhờ cậu kèm cho học vài hôm, nhưng thôi kệ vậy, lo về lớp ôn bài đi."

-"Thế để tại hạ kèm cho đại hiệp học, ok không?"

Tôi định về lớp thì bạn níu tay áo không cho đi. Mặt bạn mừng húm à, tôi thì không tin lắm, tại nhìn mặt bạn cứ... ngố ngố sao ấy. Mà mỗi tội bạn khoe ra biết bao nhiêu là thành tích, nào là khuyến khích toán cấp tỉnh, giải nhì violympic cấp thành phố, giải... Chả biết bạn có chém không, nhưng dù thế thì tôi cũng chả mất mát gì, thế là hai đứa quyết định lên lịch học luôn ngay tại đó. Bọn tôi quyết định sẽ học trong thư viện, bạn kèm tôi ba môn toán, lý, hóa, còn tôi cho bạn chép văn, cái này là tôi đề nghị vì xem như là có qua có lại, hình như bạn cũng yếu văn ghê lắm.

Hết giờ, tôi thu xếp sách vở rồi toan xuống thư viện học vì đã lỡ hẹn với Vinh ở đó, nhưng vì lớp bên có đánh nhau nên mấy bạn trong khối kéo đến đông quá chừng, chen chen lấn lấn hại tôi suýt chút thì ngã vỡ mặt. Lần nào cũng thế, cứ có vụ gì hot thì người đến hóng chuyện còn háo hức hơn cả người trong cuộc.

Đáng lý ra tôi chả thèm quan tâm đâu, nhưng rồi cái bóng dáng quen thuộc của ai đó lại khiến đôi bàn chân của tôi chẳng thể nào nhấc bước nổi.

Từ sau sự cố lần đó, tôi chưa bao giờ thấy Việt Anh gây gổ với bất kì ai, nhưng giờ đây trông bạn lại chẳng khác nào một con sói đói đang cấu xé kẻ thù. Chắc bạn phải đang giận lắm nên mới hành xử như vậy, nhưng... chuyện gì có thể khiến cho Việt Anh giận đến mức đánh người cơ chứ? Tôi thật không sao hiểu nổi.

-"Mà này, cái vụ bố thằng Việt Anh có con riêng với em gái ruột ý, có thật không nhỉ?"

-"Xời, sao tao biết được, nhưng nghe bảo bố thằng đầu đinh trước kia từng làm tài xế cho gia đình thằng Việt Anh nên có khi đó là sự thật cũng nên."

-"Bệnh hoạn thế cơ à? Mà công nhận nhà thằng này cũng giàu phết, có hẳn tài xế riêng là biết cỡ nào rồi."

-"Chỉ có ông bố nó giàu thôi, nghe đâu là chủ tịch của cả một doanh nghiệp lớn, nhưng hình như từ cái đợt ông bà đấy ly hôn, bố nó chuyển ra ở riêng rồi nhận đứa con hoang kia về nuôi, nó phải ở với mẹ, mà mẹ nó thì có giàu có gì đâu, chỉ được cái sống nhờ số tài sản được phân chia sau khi ly hôn."

Những lời sau đó các cậu ấy bàn tán với nhau tôi thực sự chả nghe rõ nữa, mà dù cho có nghe rõ, tôi thực sự cũng chẳng còn muốn nghe một chút nào. Nói tôi chẳng biết gì về Việt Anh quả không sai, nhưng những điều mà các bạn đã nói với nhau có lẽ cũng chính là sự thật mà cậu ấy muốn chôn vùi nhất. Thảo nào chưa bao giờ trông thấy Việt Anh nhắc đến bố của mình, thế mà tôi còn ngỡ rằng bố cậu ấy bận công việc nên không có thời gian quan tâm đến cậu ấy, hóa ra... mọi việc là như thế.

Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, cậu ấy bị kỉ luật khá nặng. Mọi người dường như vô cùng thất vọng về Việt Anh, nhất là mẹ bạn. Cô ấy mắng Việt Anh mình những gì tôi thực sự không nghe rõ, nhưng lần này, Việt Anh không hề yên lặng, cậu ấy vắc lại lại mẹ với thái độ vô cùng gay gắt. Mẹ Việt Anh xem chừng ngạc nhiên lắm, chắc cô cũng đau lòng nữa, bị chính con trai của mình cãi lại, bảo sao không...

-"Việt Anh! Đứng lại đó đã!"

Tất nhiên, Việt Anh chẳng thể chỉ vì một hai lời nói của mẹ mà răm rắp nghe lời, cậu ấy lướt qua tôi như một cơn gió, tự dưng tôi thấy não lòng...

-"Làm gì mà lén lén lút lút như ăn trộm thế? Tui đợi bà dưới thư viện cả ngày trời chả thấy đâu, cuối cùng lại chui rúc ở cái xó này. Nhưng hình như vừa có đánh nhau hả? Ban nãy tui nghe tụi trong khối kháo nhau..."

Mặc cho tôi đã cố ra hiệu cho Vinh giảm âm lượng lại nhưng cậu ta vẫn hồn nhiên như không. Đi nghe lén như thế này là chết con người ta rồi!

-"Cháu là Diệp Anh phải không?"

Cho đến tận khi Vinh hiểu ra mọi chuyện thì cũng đã muộn. Mẹ của Việt Anh đã xuất hiện trước mặt hai đứa, tôi còn đang bối rối không biết phải làm thế nào thì Vinh đã nhanh nhảu lên tiếng:

-"Vâng, cậu ấy là Diệp Anh đấy cô ạ."

-"Chúng ta gặp nhau rồi nhỉ?"

Cô nhìn tôi nở một nụ cười gượng, sau đó nói tiếp:

-"Cả hai đều là bạn của Việt Anh sao?"

Vinh ghé sát tai tôi hỏi khẽ:

-"Việt Anh là cái cậu lúc nãy đi ra từ chỗ này đó hả?"

Nhưng tôi chẳng có thời gian mà đáp lại câu hỏi của Vinh, đành ấp úng nhìn cô rồi gật đầu.

-"Thế hai đứa khuyên nhủ Việt Anh giúp cô, thằng bé chắc đang còn buồn lắm, chỉ tại gã chồng cô."

-"Vâng... cháu biết rồi ạ, cháu... sẽ khuyên nhủ bạn..."

Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ mắng mình, nhưng không, trông mặt cô buồn buồn như thế tôi cũng thấy mà thương. Cô đi rồi Vinh lại líu ríu bên tai tôi, hầy, tôi chưa thấy cậu con trai nào mà huyên thuyên nhiều đến như thế.

-"Này, có chuyện gì thế, kể cho tui nghe ké với."

-"Không kể thì thôi, tui tự biết đi hỏi người khác."

Giờ học buổi chiều đã bắt đầu nhưng tôi vẫn không thấy Việt Anh đến lớp. Bọn lớp tôi cứ gọi là nhao nhao cả lên, và hiển nhiên, điều khiến họ bận tâm lúc này đó chính là chuyện gia đình của Việt Anh. Cũng may cậu ấy không có ở đây, bằng không có lẽ sẽ không thể nào chịu nổi những lời đả kích đến từ mọi người.

Tối hôm đó, tôi có mượn điện thoại của Diệp gọi cho Việt Anh mấy lần nhưng cậu ấy không nhấc máy, mãi cho đến khi giọng nữ máy móc vang lên từ đầu dây bên kia, tôi mới bất đắc dĩ bỏ cuộc. Mong là Việt Anh đã trở về nhà trong an toàn. Chuyện thành ra như vậy đã đành, còn vang tận đến tai hội bà tám trường tôi, quả thực điều đáng sợ nhất trên thế gian này chẳng gì bằng miệng lưỡi thiên hạ. Nếu tôi là Việt Anh, khéo sáng hôm sau người ta đã vớt được xác nổi lềnh bềnh ngoài sông vì tự tử rồi.

-"Diệp Anh có bạn đến tìm đấy."

Nghe tiếng dì gọi, tôi vội vàng vứt hết sách vở sang một bên và chạy ngay ra ngoài cửa. Nhưng người đến lần này lại khiến tôi ngạc nhiên hơn cả. Không phải Việt Anh, không phải Thảo Ly, càng không phải Phong...

-"Yến...? Sao cậu lại biết nhà tớ?"

Mắt Yến hơi đỏ đỏ thì phải. Cậu ấy kéo tôi ra khỏi nhà trước khi đáp lại điều mà tôi đang thắc mắc.

-"Muộn thế này rồi cậu còn đến tìm tớ, không lẽ... có chuyện gì sao?"

-"Việt Anh từ trưa đến giờ vẫn không về nhà."

Yến đáp lại bằng giọng nghẹn ngào, tôi cũng ngỡ ngàng không kém. Việt Anh không về nhà, vậy... cậu ấy có thể đi đâu được kia chứ?

-"Thế thì phải mau đi tìm cậu ấy thôi, nhỡ đâu..."

Nhỡ đâu Việt Anh làm điều gì đó dại dột như trong suy nghĩ của tôi thì chết mất. Tôi vội vàng chạy đi, nhưng đó là trước khi bị Yến kéo lại.

-"Thực ra, tớ biết chỗ của Việt Anh."

-"Vậy sao cậu..."

Yến không khóc, nhưng trông cậu ấy rất buồn, tôi cũng chẳng tài nào vui vẻ được. Cậu ấy lặng im nhìn tôi một lát sau đó mới chậm rãi trả lời:

-"Bởi tớ nghĩ, lúc này Việt Anh cần cậu hơn là tớ."

Tôi nhìn Yến bằng con mắt khó hiểu, còn cậu ấy thì lại dúi vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ có ghi địa chỉ.

-"Nhưng... tại sao lại là chỗ này?"

-"Vì đó... là nơi mà em gái Việt Anh đã biến mất."

Không để tôi kịp gặng hỏi thêm bất cứ điều gì, Yến đã vội vàng bỏ đi.

Em gái Việt Anh... Việt Anh có em gái sao? Nhưng... sao tôi lại chẳng hề hay biết gì thế này? Mang theo dòng suy nghĩ rối như tơ vò, tôi vội vội vàng vàng lần theo địa chỉ mà Yến đưa và tìm đến một khu tập thể bỏ hoang ở khá xa trung tâm thành phố. Đã gần mười giờ đêm, những căn hộ xung quanh đã tắt đèn đi ngủ. Tôi vừa vội lại vừa lo. Cái âm thanh rít gào của gió thường ngày nghe vẫn rất êm tai, vậy mà chẳng hiểu sao lúc này đây lại trở nên đáng sợ đến lạ lùng. Có thật... là Việt Anh đang ở đâu đó quanh đây không?

Tôi quên không mang đèn pin, bên trong khu tập thể lại tối đen như mực, vì vậy chẳng còn cách nào khác ngoài việc cố gắng lần mò đường đi trong bóng tối. Không gian vắng lặng đến mức chỉ cần một thanh âm khe khẽ vang lên cũng đủ khiến cho tôi cảm thấy hãi hùng.

Nếu như sự thật là một bộ phim phim, tôi nghĩ rằng có lẽ mình đã bị rơi vào một cái bẫy nào đó. Nhưng tôi tin Yến, cậu ấy chắc chắn sẽ không làm nên chuyện gì đó quá đáng đối với tôi. Hơn nữa... trông Yến chẳng có chút gì là giống với một kẻ hiểm độc cả.

Tôi dựa vào lan can của cầu thang, lò dò bước từng bước chậm rãi đi lên tầng thượng. Nhưng có lẽ lan can bị gỉ sét do bỏ hoang lâu năm, và vì vậy mà chỉ xém chút nữa, tôi đã về chầu với tổ tiên nếu như không may mắn bấu víu lấy phần lan can được xây bằng xi măng.

Tuy nói là xui xẻo, nhưng nếu chẳng nhờ tiếng hét của tôi thì có lẽ Việt Anh đã chẳng xuất hiện. Nhờ ánh sáng heo hắt từ ngoài cửa sổ rọi vào mà tôi có thể nhận ra người đứng trước mặt mình lúc này chính là Việt Anh. Việt Anh đỡ tôi dậy, có lẽ cậu cũng ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện ở nơi này nhưng hiển nhiên lại chẳng hề thắc mắc về vấn đề đó.

-"Cậu đến đây làm gì?"

-"Tớ... đến để tìm cậu."

-"Chân cậu thế kia thì tìm kiểu gì?"

Nghe Việt Anh nói tôi mới nhìn xuống chân của mình. Có lẽ do vừa rồi bị cứa vào đâu đó nên thành ra chảy máu. Nhưng hay thật đấy, tôi còn chưa biết chính mình bị thương, ấy vậy mà Việt Anh đã nhìn ra được rồi.

Cậu ấy dắt tôi lên tầng thượng của khu tập thể, nơi có thể ngắm trăng và sao mà chẳng bị tòa nhà trọc trời nào che khuất. Tôi đoán Việt Anh đã ở đây rất lâu rồi. Trên người cậu còn nguyên bộ đồng phục đi học và cặp sách thì bị vứt lăn lóc ở một xó.

Việt Anh dùng nước trong chai rửa sơ qua vết thương rồi dùng urgo dán lên mắt cá chân cho tôi. Xong xuôi, cậu ấy đi đến lan can gần đó rồi trèo lên. Tôi cứ tưởng cậu ấy định làm điều gì dại dột nên mới vội la lên, nhưng ai ngờ Việt Anh chỉ định lên đó ngồi hóng mát, chỉ là tôi cứ nghĩ bậy.

-"Yên tâm, có chết tôi cũng kéo cậu chết cùng."

-"Mắc... mắc gì?"

Tôi thắc mắc, còn Việt Anh chỉ thản nhiên nói:

-"Ở đây chỉ có hai đứa, nếu một mình tôi chết chẳng phải người ta cũng sẽ kết cho tội danh giết người hay sao?"

Đâu ra cái lý lẽ trời ơi đó thế chứ? Tôi bĩu môi nhìn bạn, đoạn cởi dép và ngồi bệt xuống đất.

-"Cậu có hiểu thế nào là cảm giác mất đi một người quan trọng không Diệp Anh?"

-"Tớ..."

Mất đi bố mẹ, đó chính là đả kích lớn nhất, cuộc đời tôi cho đến tận thời khắc này có lẽ vẫn chưa trải qua nỗi đau nào lớn hơn như thế, nhưng khi Việt Anh hỏi, tôi chỉ có thể lặng yên.

-"Chả nhẽ... em gái cậu...?"

Lần này thì người im lặng lại là Việt Anh. Trông bóng lưng buồn bã của cậu ấy, tâm trí tôi không sao bình thản nỗi. Cậu im lặng rất lâu, rất lâu, tôi chẳng rõ thời gian trôi qua như thế nào, chỉ biết vào khoảnh khắc đó, Việt Anh đã nhảy xuống từ lan can và bất chợt ôm tôi vào lòng.

Cái ôm của cậu rất chặt, tuy nhiên, nó cũng vừa đủ để tôi nhận ra sự ấm áp phảng phất đâu đó. Việt Anh gục đầu vào vai tôi, để tôi cảm nhận mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ mái tóc của cậu. Mùi hương đó, vòng tay đó, có lẽ suốt cuộc đời này tôi không thể không thể nào quên được. Mãi cho đến khi tôi khe khẽ vòng tay ra sau lưng Việt Anh, cậu ấy mới chậm rãi nói:

-"Đừng bao giờ rời xa tôi, có được không?"

Thanh âm không quá to, những lời của Việt Anh như đang thì thầm vào tai tôi. Tôi trả lời mà không thèm suy nghĩ, cũng chẳng biết bản thân có thể thực hiện được hay không, nhưng rồi lời hứa đó đã khiến tôi cảm thấy hối hận mãi về sau, hối hận... vì đã phụ mất một tấm lòng...

-"Cậu biết không Diệp Anh? Tulip là một loài hoa đẹp..."

Không để tôi kịp phản ứng, Việt Anh đã ngắt lời:

-"Đẹp... và thuần khiết, giống như người mà tôi thích."

Một tiếng nấc khe khẽ vang lên, nghe như ai đó đang khóc. Tiếng nấc đó chắc chắn là của con gái... Chẳng nhẽ là tôi sao? Chắc không đâu, mắt tôi chỉ mới hơi ươn ướt thôi mà.

Đừng đọc trong im lặng mà hãy nhấn nút vote để ủng hộ tinh thần mình nhé

Truyện Chữ Hay