Bắc Tiểu Lục tiếp tục tìm kiếm.
Trong lúc đó, hắn lại gặp phải một con yêu thú.
Đó chính là một con chuột.
Chỉ có điều đó chỉ là một con nhị giai sơ kỳ, bị hắn nhanh chóng chém giết.
Một đường tìm kiếm, hắn tối thiểu lục soát trên một trăm viện, nhưng không có thu hoạch được gì.
Hắn lại lục soát một gian viện.
Lúc vừa đi ra, hắn lại thấy trước mặt có hai người đang đi tới.
Nhìn qua có vẻ không giống loại lương thiện cho lắm.
Một tên nam tử trong đó cười vui mừng nói :
“ Tiểu tử, cám ơn ngươi.”
Bắc Tiểu Lục lạnh lùng hỏi :
“Cám ơn ta cái gì?”
Hồng Thái Sâm vô cùng nghiêm túc nói :
“ Cám ơn ngươi thay hai huynh đệ chúng ta, phá giải trận pháp.”
Bắc Tiểu Lục híp mắt, hắn đoán hai kẻ này từng đi qua tiểu viện kia, chính vì không phá được trận pháp, nên chờ đợi có kẻ nào lấy được không, sau đó chặn đường cướp.
Suy nghĩ có chút không tệ, hắn cười.
Tay cầm phi kiếm, Bắc Tiểu Lục bình tĩnh nói :” Các ngươi cảm thấy bản thân rất mạnh hay sao?.”
Tên có vết sẹo trên mặt cười gằn :” Tiểu tử đừng cảm thấy bản thân mình rất giỏi, nhân ngoại hữu thiên, sẽ mất mạng đấy.
Để ngươi chết minh bạch, ta chính là Thái Uyên, bên cạnh đệ đệ ta Thái Lực.
Ngươi có thể yên chết được rồi.”
Bắc Tiểu Lục nhếch mép cười :” Ngươi nói rất đúng, vậy để ta tiễn các ngươi một đoạn đường”.
Vèo.
Bắc Tiểu Lục xông qua, chân khí bộc phát mạnh mẽ.
Hắn phải tốc chiến tốc thắng, lấy thế lôi đình vạn quân giết chết hai kẻ này.
Quét.
Một kiếm chém qua.
Kiếm khí đơn giản tự nhiên, nhưng uy lực lại mạnh mẽ đến đáng sợ.
Hai người vội vàng rút kiếm, chống đỡ về phía Bắc Tiểu Lục
Thái Uyên rất tự phụ, cũng không quá để ý.
Nhìn thế nào Bắc Tiểu Lục cũng không thể là đối thủ của hắn, căn bản không cần phải sử dụng đại chiêu.
Ầm!
Kiếm khí va chạm, sóng lực di chuyển đáng sợ, cũng vung lên đầy bụi đất, ảnh hưởng cực lớn tới phạm vi tầm nhìn.
Thái Uyên lại nắm chắc phần thắng.
Nhưng sau khi cùng Bắc Tiểu Lục va chạm một cái.
Hắn liền phát hiện ra, ngay cả một nửa lực lượng của Bắc Tiểu Lục, hắn cũng không đỡ được.
Hắn ôm tâm tư định lấy lực lượng mạnh mẽ nghiền ép Bắc Tiểu Lục, tức giận quát một tiếng:
Chết!
Một kiếm chém tới, kiếm khí sắc bén mạnh mẽ chém tới.
Hắn muốn một chiêu giết chết Bắc Tiểu Lục.
Đây là di tích cổ.
Ở trong di tích cổ vì đoạt bảo phát sinh chiến đấu, người chết lại tính cái gì?
“Chết chính là ngươi!”
Lăng Hàn lãnh đạm thản nhiên nói.
Bôn Lôi Sát Quyền đánh ra.
Vèo vèo vèo.
Từng lực quyền giống như lưu tinh rơi xuống, điên cuồng trút về phía Thái Uyên.
Tốc độ này quá nhanh, làm cho Thái Uyên chỉ có thể toàn lực phòng thủ.
Bằng không nếu như bị đánh trúng một cái, ngay cả hắn cũng sẽ bị thương nặng.
Dựa vào, làm sao quyền pháp có thể nhanh như vậy?
Trong lòng hắn nhả rãnh.
Thái Uyên chấn động kinh ngạc.
Một tên tiểu tử nhìn qua giấu đầu hở đuôi, lại có thể nắm giữ chiến lực như vậy, ép hắn tới mức không có năng lực đánh trả!
Hắn dường như cảm thấy bản thân đá phải thiết bản.
“Không, tuyệt đối không cho phép phát sinh tình huống như vậy!”
Hắn hét lớn một tiếng, thúc dục chân khí.
Hắn duỗi tay phải, năm ngón xòe ra, một tiếng vang lắc rắc bùng lên, trên năm ngón tay xuất hiện một quả cầu lửa nhỏ, chỉ là quả cầu lửa này so với cầu lửa của Hỏa đạn thuật thông thường thì nhỏ hơn một nửa.
Thái Uyên hung ác nói :” Cho ngươi nếm thử uy lực của Ngũ chỉ hỏa đạn thuật của ta”.
Sau đó, nắm năm ngón tay lại, lại bỗng nhiên chỉ ra, năm quả hỏa cầu dàn thành một đường thẳng, bắn ra ngoài.
Mắt thấy hỏa cầu sắp đánh tới mặt đất, Bắc Tiểu Lục thục dụng bộ pháp, dễ dàng thoát khỏi phạm vi công kích của hỏa cầu.
“Bùm” một tiếng, địa phương đó bị mấy quả hỏa cầu của Thái Uyên bắn thủng một hố, trong cái hố toàn là hơi nóng và khói, có mấy nơi còn lộ ra dấu vết bị nung chảy..