Ở một chỗ trong bí cảnh, có vô số tu sĩ, ít nhất cũng hơn trăm người đang đứng trước một mảnh đất rộng đến chục dặm, trên đó là vô số linh thảo đang xanh tươi nở rộ, thậm chí ở phía xa cũng có thể thấy được một số linh thảo chủ yếu luyện Trúc cơ đan.
Nhưng bất ngờ là đối mặt với nhiều linh thảo như vậy, các tu sĩ lại không xông lên mà chỉ lẳng lặng đứng đó.
Nếu mà nhìn kỹ thì có thể phát hiện rằng những tu sĩ này đang phát ra những công kích mạnh mẽ đánh về một phía, giống như phía trước có thứ gì đó chặn bọn họ lại vậy.
Không những vậy, nếu để ý kỹ thì sẽ thấy mảnh đất có một số chỗ đã bị đào đến mức không còn hình dạng ban đầu, một số chỗ lại bình yên vô sự.
Rắc Rắc~~~
Đúng lúc này, một thanh âm giống như tiếng thủy tinh bị vỡ liền vang lên, sau đó một loạt tiếng hoan hô được truyền ra rồi tất cả mọi người nhào lên phía trước, bắt đầu lượm ngắt linh thảo trên mặt đất.
Ba người Bắc Tiểu Lục vừa tới nhìn thấy một màn này liền hiểu rõ, Dược Viên này chia làm nhiều khu và mỗi khu đều có cấm chế, phải phá cấm chế thì mọi người mới có thể ngắt linh thảo được.
Điều này giải thích vì sao khu đất này có những chỗ thì bình yên vô sự, có những chỗ thì lại bị phá hoại nghiêm trọng.
Đột nhiên từ trong đám người vang lên một giọng trầm quát của một nam nhân:
‘Linh thảo vừa rồi do ta nhìn thấy trước, buông ra cho ta.”
“Hỗn đản, những thứ này đều là vật vô chủ, ai nhanh tay thì người đó được, ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta?”
Lại một thanh âm khác vang lên nhưng lần này là một giọng nữ, Bắc Tiểu Lục bất ngờ nhận ra chủ nhân giọng nói này, người đó chính là An Bích.
Hắn lấy ra vòng tay quả nhiên là phát sáng.
“Bớt nói nhảm, có giao ra hay không?”
Nam nhân kia khẽ quát một tiếng, có chút không nhịn được nói.
“Nếu ta không giao thì sao?”
An Bích ương ngạch nói.
Nam tu cười gian một tiếng, nói:
‘Không giao thì chết đi!”
Tiếp theo đó là thanh âm của pháp khí liên tục va chạm với nhau truyền tới.
Bắc Tiểu Lạnh ánh mắt lạnh lẽo lo sợ An Bích sẽ gặp thiệt thòi, nên lập tức dẫn hai người Tư Khuynh Mỹ và Cung Hằng theo hướng đó mà chạy tới.
Tên nam tu kia sau khi nói xong câu đó, hắn liền tế xuất ra một cự trảo màu xanh rồi đánh tới nàng.
Cự trảo mang theo khí thế cường đại, nhanh chóng đem An Bích vây kín, không cho nàng có cơ hội bỏ chạy.
Không những vậy, cự trảo của tên này luôn được ngâm trong máu của các sinh vật nên trên nó luôn tản ra sát lục chi khí, tạo áp lực cực đại cho tâm trí đối phương.
An Bích thấy đối phương xuất thủ trước thì làm sao có thể nhẫn, Thiên Thủy Kiếm lập tức xuất hiện trên tay nàng, vừa ra tay chính là Phong Thiên Nộ Vũ, chiêu thứ nhất trong Phong Dương Kiếm Pháp.
Nàng dù sao cũng là Luyện Khí viên mãn, đối phương nhìn qua cũng không quá giống người môn phái sao, liền kiêu ngạo như vậy.
Hôm nay nàng sẽ dạy cho hắn một bài học, nàng đây liền sử dụng một trong những chiêu thức cường đại nhất.
Kiếm ảnh tạo thành một cơn cự phong ầy cuồng nộ, mang theo lực lượng cuồng phong đánh về phía cự trảo.
Tên nam tu kia muốn nhất kích đánh bại An Bích nhưng khi nhìn thấy sóng kiếm mang theo vẻ hủy diệt cuốn tới, lập tức tâm thần của hắn phát lạnh.
Hắn thật không ngờ, một cô nhóc nhỏ tuổi này lại có thể đánh ra một kiếm chiêu cường đại như vậy.
Ầm! Oanh Oành!.....
Lục sắc cự trảo của tên kia liền nhanh chóng va chạm với cơn sóng kiếm ảnh của An Bích tạo nên những chấn động to lớn, khiến linh khí trong thiên địa trở nên cuồng bạo.
Các đạo kiếm ảnh của An Bích mang theo tư thế mạnh mẽ đánh bay cự trảo, đánh thẳng lên ngực tên này.
Trong lúc nguy cấp, một đạo hỏa cầu bay tới, sức nóng khủng khiếp làm cho An Bích phải dùng chân khí hộ thể.
Tên nam tu kia thấy đồng bạn của mình đi tới thì thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy lấy ra một viên đan dược nuốt vào.
An Bích nhìn lại thấy ba bốn người đang tiến đến, tên cầm đầu mặt mày hung ác, nhìn động tác có vẻ hắn là người ra tay.
Nàng lạnh lùng nói:” Ngươi là đồng bạn của hắn”
Thanh niên mặt có vết sẹo hung ác cười:” Ta chính là lão đại của hắn, tiểu cô nương ta khuyên ngươi thúc thủ chịu trói đi.
Đi theo bổn đại gia, nhất định sẽ dục tiên dục tử”.
Bọn tiểu đệ phía sau rối rít lên tiếng phụ họa;
“Tiêu lão đại nói rất đúng, tiểu cô nương còn không mau cảm ơn”
“ Chúc mừng lão đại”
“ Ha ha ha”
Thanh niên mặt sẹo nghe vậy rất là hưởng thụ nhìn An Bích nói:” Tiểu nương tử, mau đến đây với ta.
Tiêu Trần ta chính là đệ tử của Thiên Ma Môn, một trong ba môn phái sao trong bí cảnh.
Ngươi đắc tội không nổi, ngoan ngoãn một chút đi”.
Nói xong hắn còn nhếch mép khinh khỉnh.
An Bích tức quá hoá cười bỉu môi :” Ngươi nói vậy, ta còn là đệ tử Thần Phong Cốc cơ”.
Tiêu Trần nghe vậy nhíu mày, quan sát một hồi An Bích hồi tưởng lại” Cô nàng này lúc nãy sử dụng là Phong hệ, còn sử dụng Phong Dương Kiếm Pháp”, nghĩ tới đây sắc mặt hắn trầm xuống.
Hắn sơ sẩy rồi, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cười gằn:” Thì sao chứ, trong bí cảnh chết là do không đủ bản lĩnh, đây là do cả ba môn phái sao quy định.
An Bích cười cợt :” Đúng vậy nha, chết trong đây thì không ai quản được.
Nhưng mà ngươi cũng không coi ở đây có mỗi mình môn phái các ngươi chứ”.
Nói xong ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn.
Chỉ thấy lúc này tầm người tu sĩ xuất hiện bao vây lấy người Tiêu Trần.
Một thanh niên bạch bào đi đến bên cạnh An Bích lo lắng hỏi:” Muội không sao chứ”, thấy nàng lắc đầu mới an tâm.
Sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Trần:” Ngươi cảm thấy Thần Phong Cốc không có người hay sao?”
Một tên tiểu đệ nhỏ giọng nói :” Tiêu lão đại, đó là Hoắc Thiên, Hoắc gia thế lực sánh ngang sao, đệ tử Thần Phong Cốc mới gia nhập.
Nghe nói hắn là con trai tộc trưởng Hoắc gia, không dễ trêu chọc”.
Tiêu Trần sợ hãi không thôi, mặc dù y là đệ tử Thiên Ma Môn nhưng so về bối cảnh thì không có cửa.
Nhưng mà hắn vẫn cắn răng mạnh miệng nói:” Đừng tưởng bây giờ các ngươi đông người thì có thể làm ta sợ, ngươi chẳng lẽ muốn hai môn phái khai chiến”
An Bích một bên nghe vậy cười lạnh:” Ha ha, lúc trước ngươi ỷ thế đông người, bây giờ còn có mặt mũi nói như vậy.
Thật không muốn mặt”
Hoắc Thiên tế ra phi kiếm ra hiệu nàng lùi lại, lạnh mắt nói:” Cần gì phải nói nhiều với chúng, cứ giết hết là được”, một kiếm chém về phía bọn Tiêu Trần.