Lý Sâm tự tin Đồng Diệc không dám đắc tội y cả, dù sao mấy người họ cũng cùng một môn phái.
Hắn Lý Sâm là luyện khí cảnh đứng thứ hai trong Top ngoại môn Chính Minh Phái bảy sao.
Hơn nữa hắn còn có một người anh tên là Lý Bách.
Nghe nói người này đã là Trúc Cơ viên mãn.
Thật đúng là bình thường ít người dám đắc tội y.
Đồng Diệc nghe thấy điều kiện này hắn suýt chút nữa đều muốn liều mạng.
Hắn tính kế lâu như vậy chỉ vì đạt được Tử Đề Liên, bây giờ muốn hắn đưa ra viên, có chút muốn mạng của hắn.
Cắn răng hắn nói:” Muốn tôi đưa cũng được nhưng tôi muốn mạng của hắn”, nói rồi chỉ vào Cung Hằng.
Nghe vậy,trong lòng Cung Hằng thầm tính toán.
Thân thủ của người này quả nhiên mạnh hơn nhiều so với đệ tử luyện khí kỳ bình thường.
Nếu muốn liều mạng hắn cũng không sợ hãi, chỉ là nhìn đằng sau còn Bách Cừu và Đồng Diệc.
Có lẽ hôm nay hắn phải bỏ hết vốn liếng rồi.
Khóe miệng Lý Bách Lâm lộ ra một nụ cười lạnh, lắc đầu lạnh lùng nói:
“Đồng sư đệ, nể tình đều là đồng môn tôi có thể giúp cậu giải quyết hắn ta.
Nhưng cậu nhất định phải để tất cả Tử Đề Liên lại.
Dường như lời nói của Lý Sâm nằm trong dự liệu của y.
Sau khi nghe Lý Sâm nói xong, Đồng Diệc cũng không quá kinh ngạc, chỉ có điều trong mắt lại lộ ra chút thất vọng.
Y gật đầu, đưa tay lấy ra một túi vải.
Đang lúc Lý Sâm tưởng rằng y muốn giao túi vải cho mình, Đồng Diệc bỗng nhiên ném cái túi cho Cung Hằng, đồng thời nói:
‘Thứ này là do tôi cướp được từ trong tay Cung Hằng.
Bây giờ vẫn là vật về chủ cũ”
Cung Hằng không đợi túi rơi vào trong tay, lập tức liền phi thân tránh ra đồng thời nói:
“Thứ này không phải là của tôi, ai thích người đó cứ lấy”
Đồng Diệc thấy động tác của Cung Hằng như vậy liền biến sắc.
Y tính Cung Hằng sẽ cầm lấy thứ đó rồi bỏ chạy.
Sau đó Lý Sâm liền đuổi theo Cung Hằng, như vậy y có thể chạy thoát.
Nhưng hắn không ngờ Cung Hằng lại phản ứng nhanh gọn như vậy.
Không ngờ không tiếp thứ đó liền đã tránh ra, mặc cho cái túi rơi trên mặt đất.
Nhưng sự thật đúng là như vậy, Đồng Diệc không kịp nghĩ nhiều, liền xoay người bỏ chạy.
Chỉ là y vừa mới cất bước, phi kiếm của Lý Sâm đã bổ về phía sau lưng y.
Hiển nhiên, Lý Sâm cũng đoán được ý đồ của Đồng Diệc.
Cung Hằng nhìn thấy Lý Sâm đang đấu với Đồng Diệc, trong lòng cười lạnh.
Hắn dám khẳng định trong cái túi kia không phải là Tử Đề Liên.
Phi kiếm của Lý Sâm mang theo ánh kim khí sắc bén.
Mỗi lần xẹt qua trên không trung, sẽ mang theo những tiếng xẹt xẹt.
Cung Hằng đã nhìn ra, phi kiếm của Lý Sâm khác với phi kiếm của hắn.
Hiển nhiên phi kiếm của Lý Sâm là một bộ kiếm kỹ hoàn chỉnh.
Phi kiếm dưới sự khống chế của Lý Sâm, tung bay lên xuống, giống như mưa tuyết rơi, khiến người ta không có chỗ nào có thể ẩn nấp.
Ngay cả Cung Hằng đứng xa hơn một trăm mét, cũng cảm nhận được hơi lạnh của sát khí.
Ánh mắt Cung Hằng dần dần nghiêm trọng.
Vừa rồi khi đánh nhau với Cá Sấu lưng sắt, Lý Sâm căn bản cũng không xuất toàn lực.
Người này là có ý gì? Gã có năng lực giết Cá Sấu lưng sắt một mình, vì sao còn phải dùng bùa?
“Lý Sâm, vừa rồi không ngờ anh không dùng toàn lực…’
Đồng Diệc cũng đã nhìn ra kiếm chiêu của Lý Sâm mạnh mẽ hơn vừa rồi gấp mấy lần.
Trên người y đã bị kiếm khí của Lý Sâm rạch mấy đường, vết thương sâu nhất đã khiến da thịt tróc xương.
Trông rất đáng sợ.
Lý Sâm lạnh giọng nói:
“Đồng Diệc, người khác không biết anh, tôi còn không biết Đồng Diệc anh sao? Anh có thể chỉ vì một cây Thái Kim Liên Hoa mà đắc tội với Cá Sấu lưng sắt.
Anh cho rằng Lý Sâm tôi là kẻ ngu ngốc sao? Đừng nói vừa rồi Lý Sâm tôi không cố gắng.
Chẳng lẽ bản thân anh đã cố gắng sao? Tôi sợ anh giữ lại khí lực để chuẩn bị chạy trốn thôi”
Đồng Diệc oán hận nhìn lướt qua Lý Sâm và Cung Hằng.
Y biết hôm nay y gặp phải nguy hiểm.
Chỉ có điều ánh mắt y vừa đảo qua một lát, trên người lại có thêm mấy vết thương.
Đúng lúc này, Đồng Diệc bỗng nhiên đến gần Cung Hằng.
Y vừa đánh vừa lớn tiếng nói:
“Cung Hằng, anh cho là sau khi Lý Sâm giết tôi sẽ bỏ qua cho anh sao?
Cung Hằng nghe Đồng Diệc nói xong, dường như đã nhẹ dạ tin theo lời của Đồng Diệc, bỗng nhiên phóng phi kiếm ra.
Bên này Đồng Diệc thấy Cung Hằng phóng phi kiếm ra, trong mắt chợt hiện lên vẻ vui sướng.
Chỉ cần Cung Hằng kiềm chế Lý Sâm một chút, y có thể lợi dụng chạy thoát thân.
Cho dù Cung Hằng không khống chế được của Lý Sâm, chỉ cần làm lạc hướng chú ý của Bách Cừu đang chắn đường y, y liền có cơ hội.
Bách Cừu đang chắn đường Đồng Diệc thấy Cung Hằng phóng phi kiếm ra, lập tức chuyển ánh mắt nhìn về phía Cung Hằng.
Đồng Diệc lặng lẽ lấy ra một lá bùa.
Y biết muốn chạy trốn chính là lúc này.
Y vừa định phóng Độn Phù ra, liền cảm giác được đan điền chợt lạnh.
Sau đó y không thể tin được nhìn Cung Hằng, tay còn nắm chặt phi kiếm vừa xuyên qua đan điền của y.
Y sắp chết cũng nghĩ mãi không ra, vì sao Cung Hằng lại động thủ với y, mà không phải cùng y ngăn cản Lý Sâm.
Chẳng lẽ hắn thật sự không sợ chết, hay là hắn tưởng rằng Lý Sâm sẽ không giết hắn?
Ngay cả Lý Sâm và đồng bọn của gã cũng cảm thấy sửng sốt.
Bọn họ nghĩ mãi không ra vì sao Cung Hằng lại muốn trợ giúp bọn họ.
Phải biết rằng cho dù Cung Hằng trợ giúp gã, cuối cùng gã vẫn muốn giết Cung Hằng.
Chỉ có điều trong nháy mắt khi gã sửng sốt, Cung Hằng đã từ thi thể của Đồng Diệc, lấy túi trữ vật y cất vào trong ngực.
Khi Lý Sâm kịp phản ứng nhìn động tác của Cung Hằng, bỗng nhiên cười ha hả.
Gã nhìn Cung Hằng lắc đầu nói:
“Lá gan của anh rất lớn.
Tôi không biết phải nói anh là người không biết sợ, hay nói anh thật sự ngu ngốc.
Anh cũng dám cướp đồ ngay trước mặt tôi sao?”
Cung Hằng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người Lý Sâm.
“Anh nói tôi đưa túi trữ vật này cho anh, anh sẽ không động thủ với tôi, để cho tôi rời khỏi đây sao?”