Thất Nguyệt Tu Chân Giới

chương 38: mạng ta thuộc về ngươi!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cung Hằng chưa lấy lại tinh thần thấy Bắc Tiểu Lục ném túi trữ vật theo bản năng đưa tay ra cầm.

Chưa biết nói gì thì đã thấy Bắc Tiểu Lục kéo tay Tư Khuynh Mỹ, không quay đầu lại kêu hắn đi mau.

Cung Hằng nhíu mày nhưng vẫn quyết định đuổi theo.

Hắn quả thật còn nhiều nghi vấn cần giải đáp.

Sau khi ba người Bắc Tiểu Lục rời khỏi trong chốc lát, hơn luồng khí tức mạnh xuất hiện tại nơi đây.

Một tên thanh niên mặt mày tuấn tú, khí chất cao quý nhìn xung quanh khẽ nói:” Truy cho ta, ta không tin bọn chúng có thể chạy bao xa”.

Lập tức hơn người chia nhau thành những nhơm nhỏ người lùng bắt, mỗi kẻ khí tức đều đạt tới Luyện Khí viên mãn, cũng chỉ lác đác vài tên Luyện Khí hậu kỳ tầng .

Lúc này thanh niên kia bỗng nhặt dưới đất một thứ đồ chơi hình tròn mới đỗ vỡ,mới khẽ nói:” Tử Đề Liên là đồ tốt, muốn chạy không có dễ đâu”.

Đây là trong lúc vô tình bọn hắn nghe thấy được từ trong miệng chả một đôi nam nữ, chỉ là chưa kịp bắt lại, bọn chúng đã dùng bùa chạy mất.

Bên này một đường hành tẩu, bây giờ Thất Lôi bộ pháp Bắc Tiểu Lục thi triển đã đạt tới cảnh giới đại thành.

Từ đằng sau chỉ có thể thấy mờ ảo bóng lưng biến đổi, tốc độ nhanh hơn trước quá nhiều.

Theo sau là Tư Khuynh Mỹ và Cung Hằng, hai người đã cố gắng phát huy đến mức tận cùng, nhưng vẫn không thu hẹp được khoảng cách.

Tư Khuynh Mỹ cắn răng không nghĩ tên tiểu quỷ này nói chạy là chạy, không thèm ngoảnh lại chút nào.

Nhìn qua bên cạnh đuổi sát nút Cung Hằng cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ tới tên này cũng không kém cạnh nàng chút nào.

Phải biết công pháp võ kỹ nàng học đều là Địa cấp trung phẩm bộ pháp : Lưu vân bộ pháp, cũng đạt tới tiểu thành.

Tên này nhìn qua cũng bình thường vậy mà cũng không kém cạnh.

Phải nói bất ngờ nhất trong ba người phải là Cung Hằng lúc này, bây giờ hắn đã tỉnh táo lại rồi.

Chính là ngu ngốc cũng biết hai người này thực lực rất mạnh, đặc biệt là tên tiểu tử phía trước.

Hắn sai lầm có lẽ hắn đánh giá thấp bọn họ, chỉ nhìn một kiếm phế Lý Sâm, mồ hôi hắn đã ướt đẫm sau lưng rồi.

Cũng may hai người này có vẻ không có ác ý với hắn.

Mặc dù rất nghi hoặc nhưng hắn cũng không vội hỏi, bởi vì trước khi dời khỏi hắn đã ném một thứ ở lại.

Vừa nãy hắn lấy ra nhìn nó đã vỡ rồi, hắn biết trước khi bọn hắn đi có người đang nhanh chóng hướng tới.

Thế nên hắn mới cành kinh hãi trước thực lực của Bắc Tiểu Lục.

Còn về món đồ kia, đó là một món pháp khí phế phẩm do hắn tự luyện chế ra Nổ Truyền Tin.

Nguyên lý rất đơn giản: viên có liên kết với nhau, giống như cấm chế vậy, chỉ cần chạm vào là sẽ bị cảm ứng được.

Bên này chỉ khác là đến gần mét có tu sĩ sẽ tự động nổ, viên còn lại cũng sẽ nổ theo, từ đó biết được có người đi qua hay không.

Nói là nổ nhưng thật ra chỉ vỡ nát mà thôi, chỉ có người chú ý lắng nghe mới để ý.

Bắc Tiểu Lục cảm thấy cũng được khá xa rồi, phía trước là rừng rậm.

Tại tu chân giới bởi vì có linh khí nên rừng rậm hầu như toàn cây chọc trời.

Ngoảnh lại phía sau vẫn thấy hai tên kia chậm chạp chưa đến.

Nhàm chán hắn đành, lấy đồ ăn ra thưởng thức, một bên quan sát nơi đây.

Quả thật như đang đi cắm trại thiên nhiên vậy, quá tuyệt vời.

Một lúc sau, hai thân ảnh mới xuất hiện trước mắt Bắc Tiểu Lục.

Hai người điên cuồng đuổi theo, phí bao nhiêu sức lực, thấy Bắc Tiểu Lục đang ngồi thưởng thưởng thức đồ ăn.

Đều muốn chửi thề, Tư Khuynh Mỹ oán giận :” Ninh Tiểu Ma đệ cũng quá biết tận hưởng rồi, làm gì mà chạy như điên vậy?”

Bắc Tiểu Lục đang ăn cũng không thèm để ý, đợi nuốt cái chân linh kê cuối cùng mới lên tiếng : “Đó là do ngươi yếu, chạy chậm trách ta!”, vẻ mặt đầy khinh bỉ.

Cung Hằng một bên thấy vậy cũng im lặng, mãi mới lên tiếng: “ Cảm ơn, ta nợ ngươi ân tình lần này”.

Mặc dù lúc đầu hắn có ý cứu giúp, nhưng giờ nghĩ lại cảm thấy mình làm chuyện thừa.

Thực lực như vậy căn bản không sợ hãi.

Bắc Tiểu Lục cũng không để ý Tư Khuynh Mỹ một bên đang lầu bầu, nói với Cung Hằng: “ Đã như vậy, ta muốn ngươi trở thành tuỳ tùng ta như thế nào?”.

Hắn cứ nghĩ Cung Hằng sẽ tức giận, nhưng hắn lại bình tĩnh trả lời:” Nếu như ngươi chữa khỏi được bệnh của muội muội ta, mạng ta chính là thuộc về ngươi”.

Nếu chữa được khỏi bệnh cho muội muội, làm tùy tùng thì có sao đâu chứ.

Nói hắn đi chết hắn cũng đồng ý, huống chi theo hắn người này mặc dù niên kỷ còn nhỏ nhưng tâm tư không hề dễ đoán.

Đi theo người như vậy cũng chưa chắc là sai lầm.

Bắc Tiểu Lục có chút bất ngờ về điều này, nhưng hắn cảm thấy có thể tin được.

Ta cũng không chắc nàng bị bệnh thế nào, đợi ra khỏi bí cảnh ta, ta sẽ cho ngươi câu trả lời, nhưng có thể nói chín phần mười nắm chắc giúp muội muội ngươi khỏi bệnh.

Đây là hắn nói thật không phải khiêm tốn, với bối cảnh của hắn, trừ khi bệnh này chỉ tiên nhân mới chữa được thì hắn chịu.

Thế nên hắn cũng không dám nói một trăm phầm trăm, không chữa được vậy rất mất mặt dù tỉ lệ này rất nhỏ đi nữa..

Truyện Chữ Hay