Cái gì bí cảnh sụp đổ rồi, như vậy chẳng phải nói, từ nay về sau chúng đệ tử lại thiếu đi một bí cảnh lịch luyện hay sao.
“ Chuyện này…”
Cốc Hà Hà nhìn bí cảnh sụp đổ rồi tan biến trước mắt mình, cảm thấy không chân thực chút nào, nhưng đó lại là sự thật không thể chối bỏ.
Mấy vị Hóa Chân ở đây đều nhíu mày, không nghĩ tới sự tình trước mắt lại đột ngột như vậy, rốt cuộc lần này, bên trong bí cảnh xảy ra chuyện gì, mà lại dẫn đến sự việc này.
Nếu như không có nguyên nhân, mấy người bọn họ không bao giờ tin.
Cốc Hà Hà liếc mắt nhìn về phía đám người An Nguyệt, bởi vì nàng nhớ tới một chuyện, nhi tử của người phụ nữ trước này, còn mắc kẹt bên trong.
Hơn nữa vừa nãy nàng cũng nói, nhi tử của nàng còn chưa có xảy ra chuyện.
Vì vậy Cốc Hà Hà ánh mắt dường như có điều suy nghĩ.
Thấy biểu hiện của nàng, An Tuyết hừ lạnh:
“Cốc Hà Hà ngươi nhìn chúng ta, đây là có ý gì?”
Cốc Hà Hà vội che giấu đi, cười huề.
“An Tuyết muội, ta không có ý gì cả, ngươi đây cũng quá nhạy cảm đi”
“Ngươi…”
An Tuyết chưa nói xong, liền bị tỷ tỷ nàng An Nguyệt, đưa tay chặn lại, ánh mắt lướt qua nhìn Cốc Hà Hà, nhưng cũng không nói gì, liền quay người rời đi.
Từ đầu tới cuối không nói câu nào, An Thiên Hữu ánh mắt thâm trường nhìn qua Cốc Hà Hà, rồi nói với An tuyết.
“Đừng nói gì thêm nữa, chúng ta đi về”
Nhìn đám người Thần Phong Cốc lần lượt rời đi, các thế lực khác cũng nối gót theo đuôi rời đi.
Cốc Hà Hà cũng không định ở lại thêm chút nào, dẫn đầu đám đệ từ Huyền Âm Các rời đi.
…
“Tỷ, Tiểu Lục thằng bé…”
An Tuyết gấp gáp đuổi theo tỷ tỷ, một bên không nhịn được căng thẳng hỏi.
An Nguyệt dừng lại nhìn An Tuyết cùng An Thiên Hữu, trực tiếp giải thích:
”Tiểu Lục thằng bé vẫn còn sống, lệnh bài linh hồn vẫn nguyên vẹn, ta cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng trước mắt tình hình vẫn chưa phải là hỏng bét, người gia tộc cũng sẽ nhanh đến, ta tin sẽ có cách giải quyết.”
“Chúng ta trước mắt trở về, dù ở lại cũng không giải quyết được việc gì”
…
Bắc tộc chi địa,
Một bóng hình xuất hiện trước cửa giới vực, chỉ thấy lão giả áo xám ném ra một chiếc lệnh bài, hai tay làm một động tác, bắn chân nguyên vào lệnh bài.
Một giây sau, trước mặt lão giả áo lam xuất hiện một cánh cửa lốc xoáy, không chút chần chừ lão giả áo lam bước đi vào, biến mất nơi đây.
…
Một giờ sau,
Tại một vùng không gian, vết nứt trên không gian từ từ hiện ra, bỗng một cánh tay từ từ đưa ra, xé rách không gian, lần lượt ba bóng hình xuất hiện.
Đây là ba vị lão giả, khí thế cực kỳ khủng bố, “Vực” tỏa ra làm một vùng hư không chấn động, một vị lão giả áo tím bên trái nói:
“Thúc thúc, khí tức của Tiểu Lục biến mất tại nơi đây, ta dám chắc chắn không thể sai được, chỉ là…”
Nếu Bắc Tiểu Lục ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người này, không phải ai khác, y chính là gia gia của hắn Bắc Kiêu.
Lão giả áo trắng đi ở giữa là lão tổ đệ tam Bắc Vọng Thiên, trung niên áo đen bên phải lão tổ đệ lục Bắc Vọng Thạch.
Sau khi biết tin Bắc Tiểu Lục gặp bất trắc, thần tử Bắc tộc chi địa, không phải địa vị đơn giản, kinh động đến cả các vị lão tổ.
Chẳng qua đệ nhất lão tổ, cùng đệ nhị lão tổ đều đang bế quan, không thể quấy rầy, đích thân đệ tam lão tổ Bắc Vọng Thiên dẫn đầu đi giải quyết.
Nghe được Bắc Kiêu nói, Bắc Vọng Thiên tiến lên một bước, mắt mở ra đánh một quyền, khí thế kinh thiên động địa.
Nhưng phi tới được hơn m phía trước, liền nổ tung, giống như va chạm vào một bức tường.
Phát hiện ba động không gian phía trước, cả ba người Bắc Vọng Thiên hơi nhíu mày, đặc biết là đệ tam lão tổ Bắc Vọng Thiên.
Dường như hắn cũng không nghĩ tới, một quyền uy lực của hắn lại gặp không hề hấn gì so với kết giới phía trước.
Bắc Vọng Thiên khí thế dâng lên mức tận cùng, “Vực” tỏa ra, quyền nâng nhảy lên không trung, phi thiên quyền thần.
Chỉ thấy phía trước mắt xuất hiện, cửu tầng đại ấn kết, mỗi khi Bắc Vọng Thiên vượt qua một tầng, quyền thiên càng khủng bố hơn, hỏa lôi quấn quanh cánh tay phải, phía sau lưng nổi lên hư ảnh cao lớn.
“Ầm ầm ầm!”
Ba tiếng nổ vang kinh thiên động địa, rung chuyển hư không, bên cạnh vùng không gian trực tiếp va chạm, còn xuất hiện nhiều chỗ vết nứt không gian, nhưng nhanh chóng thu lại như không.
Bắc Vọng Thiên trực tiếp hứng chịu vụ va chạm, nhưng chốc lát xuất hiện không chút hư hại, cả vùng không gian ba mét, đều bị “Vực” của hắn ngăn chặn hết, không vượt qua được.
Hắn nói với hai người bên cạnh:
“Bắc Kiêu, Vọng Thạch hai người cùng đồng loạt ra tay, kết giới nơi đây không thể xem thường được.”
Nghe được đệ tam lão tổ nói, hai người đồng loạt ra tay, cả ba khí thế dâng lên tới mức đỉnh phong.
Bắc Vọng Thiên trên đôi tay xuất hiện một đôi găng tay quyền, không biết được làm bằng chất lượng gì.
Mỗi một bên tượng trưng cho một loại nguyên tố, hỏa và lôi thuộc tính.
Đúng vậy đệ tam lão tổ Bắc Vọng Thiên sở hữu nguyên tố thuộc tính, hi hữu thể chất song linh Lôi Hỏa Bá Thể.
Thể chất lấy lực lượng làm căn nguyên, dùng quyền phá bỏ cửu thiên lục địa, nghịc thiên phá cực, quát phá thiên địa.
Song Quyền Bá Vương! Tuyệt kỹ thành danh của Bắc Vọng Thiên thời niên thiếu.
Bên cạnh hai người cũng không chịu thua kém, Bắc Kiêu tế xuất ra một thanh Kim Đao, ánh đao màu vàng chói sáng cả một khu vực xung quang bán kính năm mét.
Bắc Kiêu lão tổ cầm lấy thanh Kim Đao, cả người giống như một tôn Lôi Thần, một bước lại một bước tiến lên, xoay một vòng bán cung, bổ tới một đao.
“Kim Sắc Tử Đao!” Cũng là một tuyệt kỹ mạnh mẽ không gì Bắc Vọng Thiên lão tổ.
Đệ lục lão tổ Bắc Vọng Thạch tế xuất ra Lam Sắc Bảo Cung, trên thân cung tản ra những đường lam lôi qunag, quấn quanh thân cung.
Bắc Vọng Thạch giương cung lên, chín mũi tên lam lôi xuất hiện, phá không bay đi, giống như một con Tham Lang lôi quang hóa hình lao tới.
Một vùng không gian lắc lư liên tục, vụ nổ kéo dài mấy km ba người Bắc Vọng Thiên lùi lại phía sau, mất hơn phút thời gian, nơi đây mới yên tĩnh trở lại.
Nhưng trước mắt kết giới chỉ nổ một lỗ nhỏ xíu, sau đó nhanh chóng hồi phục.
Sắc mặt ba người Bắc Vọng Thiên nghiêm túc, trong lòng càng thêm trầm trọng, từ trong ánh mắt của nhau hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Dẫn đầu Bắc Vọng Thiên lên tiếng,
“Nơi đây kết giới có chút khác biệt, bố trí không thể nào là người của Thất Nguyệt Đại Lục.”
Hai người Bắc Kiều và Bắc Vọng Thạch ánh mắt có chút sắc bén.
Bắc Kiêu dò hỏi:
“Thúc thúc ý ngài chẳng lẽ là… bên trên”
Bắc Vọng Thiên nhìn hắn gật đầu, đang định nói chuyện, sắc mặt liền đại biến, khí thế nổ ra, bắn lên thương khung, quyền lôi như có như không.
Hai người Bắc Vọng Thạch, Bắc Kiêu thấy hành động của Bắc Vọng Thiên, liền biết có chuyện không ổn, cũng bày ra đề phòng.
Trên đỉnh đầu phía trước không xa, một bóng người thanh niên áo trắng xuất hiện, tướng mạo tuấn lãng, khí chất vô song, ánh mắt như kiếm khí, tỏa ra một khí tức hết sức nguy hiểm.
Không phải ai khác, người thanh niên này chính là Bạch Cửu Thiên, sư phụ tiện nghi của Bắc Tiểu Lục, không ngờ rằng hắn vẫn chưa tan biến, chỉ thấy hắn mỉm cười nhìn ba người lên tiếng:
“Các ngươi vô ích thôi, không kẻ nào ở đại lục này có thể phá bỏ kết giới nơi đây”..