Tây Tử hồ thượng phiên lãng khởi
nhất thân thủy thấp tẫn lang bái
(Tây Tử hồ trở mình nổi sóng, một thân ướt đẫm có bao chật vật)
Ngày thứ hai, mọi người dùng xong cơm sáng, Âu Dương Vô Cữu liền cùng Lục Anh Hạo ở thiên thính thương nghị việc ma giáo Huyết Sát và việc triệu tập võ lâm đại hội, Lục Anh Hạo dù sao cũng là võ lâm minh chủ tiền nhiệm, bản thân đã từng trải qua trận chiến ở Hoa Sơn, đối phó ma giáo Tây Vực đương nhiên có nhiều kinh nghiệm hơn, vì vậy Âu Dương Vô Cữu có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo ông.
Cửa vừa đóng, đã là một ngày.
Huynh muội Lục thị ở trong phủ vô cùng buồn chán, cách võ lâm đại hội còn tới mấy ngày, tuy biết Huyết Sát ma giáo lợi hại, nhưng bọn họ chưa từng gặp qua nên không cảm thấy có nguy hiểm gì. Huống chi đất Tô Hàng từ trước đến nay vốn được xưng là đôi kim tích ngọc địa, ôn nhu phú quý hương (vùng đất giàu có vàng bạc chất đống, quê hương phú quý thùy mị), có câu nói “Tây hồ thanh yến bất tri hồi, nhất khúc ly ca tửu nhất bôi, thành đái tịch dương văn cổ giác, tự lâm thu thủy kiến lâu thai.” (Tiệc rượu Tây hồ quên đường về, một khúc ly ca một chén rượu, ngắm ánh tà dương nghe tiếng trống, chùa cạnh thu thủy thấy ban công) Tới mảnh đất Giang Nam trù phú này rồi thì làm gì có đạo lý không du ngoạn một phen?
Thế là huynh muội Lục thị cùng vài môn hạ đệ tử ra ngoài dạo chơi, vừa đi đã là một ngày.
Sắc trời dần tối, Âu Dương Vô Cữu và Lục Anh Hạo đã sớm ngồi chờ bên bàn cơm, nhưng ráng chiều đã tắt, tỳ nữ cũng thắp đèn, nhưng thân ảnh huynh muội Lục thị vẫn chẳng thấy đâu.
Lục Anh Hạo không khỏi nhíu mày, hai đứa con ra ngoài du ngoạn cả ngày cũng không phái người trở về thông báo, đồ ăn bày trên bàn đều đã nguội lạnh, chủ nhà Âu Dương Vô Cữu tuy rằng tiếu dung không đổi, không có nửa ý trách cứ, nhưng ngược lại còn làm cho Lục Anh Hạo ngượng ngùng thêm. Lục Thiên Hạo và Lục Oanh Oanh không có quy củ như thế chẳng khác nào nói rằng mình gia giáo không nghiêm.
Âu Dương Vô Cữu cũng biết Lục Anh Hạo trong lòng xấu hổ, thấy chén trà của ông đã cạn, liền vừa tự mình giúp ông châm thêm vừa khuyên lơn: “Lục sư thúc không cần lo lắng, có lẽ là Tây hồ phong cảnh di nhân, Lục thế huynh và Lục tiểu thư lưu luyến không muốn về, nhất thời quên mất thời gian.”
Lục Anh Hạo thu hồi tầm mắt nhìn chòng chọc cánh cửa nãy giờ, cầm lấy chén trà nóng uống một ngụm, thở dài: “Thiên Hạo từ nhỏ đã nhanh nhạy hơn người, đến mức tất cả mọi người trong nhà đều vui mừng, đã bị chiều hư rồi…” Ông nhìn Âu Dương Vô Cữu, dưới ánh lửa sáng ngời, nam tử trước mặt khí vũ hiên ngang, anh vĩ xuất chúng, ban ngày khi cùng hắn thương nghị, đã cảm thấy người này làm việc cẩn thận vẹn toàn, chu đáo mọi mặt, đối diện Huyết Sát ma giáo thấy biến không kinh, đằng sau vẻ ngoài tươi cười không phải là nhẫn nhục chịu đựng mà là sự kiên cường cứng rắn như thép.
Đem so với đứa con không ra gì lại còn thích gây chuyện khắp nơi của mình quả thực là một trời một vực, không khỏi cảm thán: “Ai! Thiên Hạo nếu có thể học được một thành ổn trọng của ngươi thì ta đã không đến mức nát óc vì nó.”
“Cha!! Sao cha lại hạ thấp con trước mặt người khác như thế?!”
Âm thanh trong vắt vang lên, Lục Thiên Hạo xông vào đại sảnh, nhưng bộ dáng của hắn lại khiến cho Âu Dương Vô Cữu và Lục Anh Hạo không nhịn được trợn mắt há mồm.
“Hạo nhi?! Có chuyện gì vậy?”
Không nói một thân trường sam gấm tuyết khi ra ngoài của Lục Thiên Hạo đã trở nên bẩn thỉu, nó lại có thêm vài dấu tay đen sì, không chỉ như thế, một người thích gọn gàng như hắn đầu tóc lại vô cùng rối tung, trâm thanh ngọc cài tóc cũng không biết đi đâu, nếu không nhờ khuôn mặt của hắn, Lục Anh Hạo quả thật tưởng là một tên ăn mày xông vào nhà.
Ngay cả Âu Dương Vô Cữu cũng mở to hai mắt nhìn, Lục Thiên Hạo chú ý tầm mắt của hắn mới nhớ tới dáng vẻ chật vật của mình, hai má bỗng đỏ lên, lập tức trừng lại: “Nhìn cái gì mà nhìn?!”
Âu Dương Vô Cữu vội vàng thu hồi tầm mắt quan sát, đứng dậy đi qua, thân thiết hỏi: “Lục thế huynh sao lại… ách, có chút chật vật, có lẽ nào ở trên đường gặp chuyện không may?”
Lục Anh Hạo cũng thắc mắc: “Hạo nhi, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tỷ tỷ con đâu?”
Gặp phụ thân hỏi, Lục Thiên Hạo liếc Âu Dương Vô Cữu một cái, lập tức nói: “Hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, đúng là xui xẻo… Sáng sớm ra ngoài cùng Oanh Oanh đến Tây Tử du hồ, ban đầu gió êm sóng lặng, nhưng khi thuyền hoa đi đến giữa hồ thì đột nhiên nổi lên sóng lớn, đánh lật thuyền hoa, tụi con ngồi lên thuyền nhỏ tránh né, ngay vừa lúc sắp lên bờ thì lại bị một con sóng lớn đánh lật!”
“May mà chúng con đều biết bơi, vất vả lắm mới bơi được lên bờ, liền tìm một khách nghỉ tạm, kêu tiểu nhị ra ngoài mua vài bộ quần áo để thay, ai ngờ lúc tính tiền thì ngân phiếu trên người đều ngâm nước bị mục hết!! Bạc vụn trên người các sư huynh cũng rơi hết xuống hồ… Nhân sinh địa không quen, chúng con không biết đi đâu mượn, tiểu nhị nơi này lại vô cùng ngang ngược, không chịu nói lý, vốn con định đánh bọn chúng một trận…”
Lục Anh Hạo nghe vậy không khỏi nhíu mày, bọn họ vốn đã sai, lại còn muốn dùng võ ức hiếp người?
“Nhưng chưởng quỹ kia cư nhiên gọi tới một bọn nha dịch, kiên quyết bắt giữ đám người muội muội, chỉ thả một mình con trở về lấy ngân lượng!”
Nghe hắn nói xong, Âu Dương Vô Cữu và Lục Anh Hạo bốn mắt nhìn nhau, chuyện này, chuyện này không khỏi quá trùng hợp đi?
Nhưng một cô nương gia bị giữ lại trong khách quả thật không thể trì hoãn được, thế là Lục Anh Hạo cũng không nói gì thêm, để Lục Thiên Hạo dẫn đường, mang đủ ngân lượng đi chuộc nữ nhi và mấy tên đồ đệ.
Âu Dương Vô Cữu vốn định đi cùng, nhưng Lục Anh Hạo cảm thấy mình quản giáo không nghiêm rất mất mặt, liền khước từ nhiệt tâm của hắn. Thức ăn trên bàn đều nguội lạnh, Âu Dương Vô Cữu không còn khẩu vị, phân phó hạ nhân thu dọn rồi đi khỏi thiên thính.
Hiếm khi được yên tĩnh, trong sân không người, tôi tớ trong phủ không biết công phu đều đã tranh thủ thời gian đi nghỉ ngơi, cho dù có là người giang hồ ban ngày ẩn núp ban đêm xuất quỷ nhập thần thì vào lúc này cũng đều đã tìm nơi ăn cơm, vậy nên cả ngày cũng chỉ có khoảng thời gian này là được nhàn hạ. Âu Dương Vô Cữu bước đi thong thả, đạp lên ánh trăng, bất tri bất giác đã vòng qua đông lâu đến trước thư phòng.
Ngẩng đầu nhìn lên, thân ảnh lay động vẫn như cũ dán trên cửa giấy.
Hẳn là trướng phòng tiên sinh chuyện gì cũng tính toán lại vì vài quyển sổ nợ mà bận đến thần trí mê muội rồi? Âu Dương Vô Cữu mỉm cười, đang muốn đẩy cửa đi vào, bỗng nhiên cảm thấy bên trong có tiếng hít thở khác.
Trừ bỏ Vương Ki, còn có người khác?!
Âu Dương Vô Cữu vội vàng cảnh giác, ngưng thần lắng nghe.
Hô hấp của người này lúc khinh lúc nặng, cho dù võ nghệ cao cường cũng chỉ có thể đem tiếng hít thở giảm đến mức gần như khó biết mà thôi. Nhưng người trong phòng rõ ràng không nghe được tiếng hít vào thở ra, Âu Dương Vô Cữu thúc giục nội lực, nín thở tĩnh khí cẩn thận lắng nghe, chỉ cảm thấy tiếng động kia phi thường cổ quái, có thở ra, nhưng lại không giống thở từ lỗ mũi, cảm giác khép mở này thay vì nói là từ miệng… còn không bằng nói là từ… mang cá?!
Lúc này nghe thấy bên trong vang lên một thanh âm chói tai: “Tiểu nhân cáo lui.”
Giọng nói vừa dứt liền có một nam nhân đẩy cửa đi ra, tình cờ đụng phải Âu Dương Vô Cữu, có hơi kinh ngạc. Nam nhân này mắt sắc miệng hẹp, con ngươi to như chuông đồng, tỉ lệ ngũ quan và đầu cực kỳ cục, thậm chí có cảm giác là bị dẹt.
Âu Dương Vô Cữu nhớ rõ chưa từng gặp qua người này, không khỏi nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”
Nhưng người nọ không đáp lời, con mắt to trợn đến tròn xoe, đồng tử lại đứng yên như không thể chuyển động. Vương Ki lúc này nghe thấy tiếng thì thò đầu ra, thấy là Âu Dương Vô Cữu, hơi giật mình: “Đại thiếu gia, sao cậu đến đây vậy?”
Âu Dương Vô Cữu vốn lo lắng có người lẻn vào trướng phòng hãm hại Vương Ki, nhưng thấy y không có gì khác thường, liền yên tâm, nói: “Tản bộ sau khi ăn, trùng hợp đi ngang qua thôi.”
Vương Ki nhíu mày, thiên thính tới đây phải quẹo qua mấy cái hành lang, nghĩ kiểu gì cũng không thể trùng hợp a?
“Vị này là?”
Vương Ki lúc này mới nhớ tới có mặt người ngoài, liền nói: “Hắn là gia nô của một người bạn cũ, hôm qua tôi có nhờ bằng hữu làm vài việc, bây giờ làm xong nên phái người tới đây báo tin thôi.” Kỳ thật nam nhân này là một con cá mè tinh biến thành, do Tây hồ long vương sai lên bờ truyền lời.
Không cần đoán nhiều, mấy việc đám người Lục Thiên Hạo ở Tây hồ gặp phải dĩ nhiên là do Vương Ki sai long vương gây ra, muốn dậy sóng lật một chiếc thuyền hoa đối long vương mà nói chẳng qua chỉ là tốn sức nhấc tay, huống chi là nể mặt Lộc Tồn tinh quân chưởng quản tài phú thiên hạ? Tây hồ long vương đương nhiên cam tâm tình nguyện, sự tình xong xuôi, liền vội vàng sai ngư tinh báo lại. Đoán là vùng nước hồ Tây Tử này không thể thiếu năm trăm năm sung túc rồi!
Ai cũng biết trên trời dưới đất, cho dù có đắc tội Phá Quân, Tham Lang, cũng không thể đắc tội Lộc Tồn tinh quân! Đắc tội sát tinh cùng lắm thì hơi thảm thôi, tai ương máu me chẳng qua là chuyện nhất thời nửa khắc. Nhưng đắc tội Thiên Ki Lộc Tồn tinh quân, chủ nhân quý tước, chưởng nhân thọ cơ, chưởng quản thiên vận chi tài, thì tình trạng này không phải chỉ một chữ thảm là có thể hình dung! Thử hỏi có ai nguyện ý nghèo mạt rệp trăm năm ngàn năm không? Cho dù là thần tiên cũng không ai thích chỉ còn miếng ngói rách che đầu đâu…
Nghe xong lời nói của cá mè tinh, Vương Ki không cần xem cũng biết Lục Thiên Hạo chật vật đến cỡ nào, tiểu thiếu gia một thân quang vinh chuyên bới lông tìm vết lại cả người bẩn thỉu hổn hển trở về Âu Dương phủ cầu cứu, chắc hẳn sau này không còn dám nghênh ngang hống hách nữa. Còn đám người Lục Oanh Oanh vô tội thì chỉ có thể nói lời xin lỗi thôi. Cửa thành bốc cháy, liên lụy người ngay.
Bị Âu Dương Vô Cữu bắt gặp, y cũng không mấy lo lắng. Âu Dương Vô Cữu tuy là nhân trung long phượng, võ nghệ cao cường, bất quá cũng chỉ là người trần mắt thịt, nhìn không thấu chân thân yêu quái, con cá mè tinh kia hình dáng chỉ là hơi quái một chút, cùng lắm thì xem như là nhân vật khả nghi, ai mà ngờ được là yêu tinh biến thành chứ?
Đã có Vương Ki bảo đảm, Âu Dương Vô Cữu nhìn ra được người này tuy rằng tướng mạo quái dị, nhưng bước chân phù phiếm hiển nhiên không biết võ công, hơn nữa trên người còn có mùi cá tanh, đoán chừng là ngư dân bên Tây hồ, hẳn không phải là nhân vật nguy hiểm gì, cũng không hỏi nhiều nữa, mặc gã rời đi.
Con cá mè tinh kia đi đến khúc quanh trong sân lắc mình, không còn thấy bóng dáng đâu nữa, may mà Âu Dương Vô Cữu đã quay đầu đi, không thấy gã biến trở về thân cá nhảy vào dòng nước ngầm dẫn từ Tây hồ của Âu Dương phủ…
Vương Ki hỏi Âu Dương Vô Cữu: “Đại thiếu gia tìm tôi có việc?”
“Cũng không có gì quan trọng…” Âu Dương Vô Cữu có chút tủi thân, chẳng lẽ không có chuyện thì không thể đến đây tâm sự sao? Hay là nói Vương Ki không muốn gặp chủ tử này? Hơn nữa tiếng “đại thiếu gia” của y, lúc người ngoài gọi thì cho dù có giả dối đến đâu chung quy cũng mang vài phần kính sợ, nhưng cố tình khi Vương Ki dùng ngữ khí thản nhiên không chút để ý gọi thì nghe kiểu gì cũng thấy chói tai.
Vương Ki hiển nhiên tâm tình không tồi, cư nhiên mở cửa mời hắn vào: “Đại thiếu gia hiếm khi đến đây, không cần tiếp khách nữa sao?”
Đó đó nghe đi, nói năng kiểu gì vậy? Hắn đường đường là minh chủ võ lâm lại bị nói như thanh lâu nữ tử… Lại còn tiếp khách?!
“Tiên sinh đừng giễu cợt tôi nữa.”
“Không dám!” Vương Ki cười híp mắt ngồi bên bàn trà, nước trà đã lạnh uống vào ngược lại càng cảm thấy sảng khoái nhuận hầu, nhưng cái bụng trống rỗng rất không nể mặt mà “ục ục──” vang lên, ồn ào đến mức khiến y xấu hổ.
Âu Dương Vô Cữu nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Nghe Triệu quản gia nói, tiên sinh làm việc tận tâm tận lực, quên ăn quên ngủ, hôm nay xem như tôi đã tự mình cảm nhận được!”
Vương Ki trừng hắn một cái: “Muốn cười thì cười đi, nhẫn nhịn cậu không sợ khó chịu à?!”
“Không có không có!” Âu Dương Vô Cữu nghĩ một đằng nói một nẻo, xua tay, nhưng ý cười đã tràn đầy lời nói, “Tôi cũng chưa ăn, không bằng cùng nhau ăn đi?”
Thấy Vương Ki không phản đối, liền đi ra ngoài phân phó hạ nhân chuẩn bị rượu và thức ăn mang đến trướng phòng.
Không bao lâu sau, vài tiểu tỳ đã xách hộp cơm đến, dọn dẹp tạp vật trên bàn, bày biện chén đĩa, Âu Dương Vô Cữu mặc dù là đương gia đại thiếu gia nhưng ăn mặc chi tiêu không hề xa xỉ, cho nên trên bàn chỉ bày ba món mặn một món canh, cũng không phải thịt cá gì, món chay là tôm khô bí đao, món mặn là cá muối thịt luộc.
Nhưng Âu Dương Vô Cữu hiển nhiên khẩu vị rất tốt, so với một bàn gà vịt thịt cá vừa rồi ở thiên thính thì mấy món canh cá dưa cải nơi này lại hợp khẩu vị hắn hơn, hơn nữa ngồi đối diện là Vương Ki, không cần phải giả vờ khiêm nhượng, không cần phải bảo trì hình tượng chững chạc mọi lúc mọi nơi của võ lâm minh chủ, cho nên hắn gắp từng đũa rau lớn, chỉ trong chớp mắt một bát cơm lớn đã ùn ùn tiến vào bụng, vẫn chưa thỏa mãn, cư nhiên còn muốn thêm cơm.
Vương Ki liếc mắt nhìn hắn, thật không ngờ vị chủ tử bại gia này sức ăn không nhỏ, có điều nhìn cơ thể của hắn, vừa cao vừa tráng, đúng là tốn cơm hơn so với người khác, âm thầm gảy bàn tính trong lòng, chi phí mua gạo trắng của phòng bếp hẳn không phải nói láo.
Bàn tay to cường tráng hữu lực vững vàng cầm chiếc đũa, bưng bát cơm và từng miếng lớn, quả thật thiếu chút hình tượng võ lâm minh chủ nên có, nhưng có lẽ cũng vì dáng vẻ này mà Âu Dương Vô Cữu so với bình thường càng bình dị gần gũi hơn. Vương Ki chậm rãi nhai thức ăn, mượn ánh sáng mà tỉ mỉ đánh giá người đàn ông bên cạnh.
Hời hợt khiêm tốn, nhưng không thể không thừa nhận, Âu Dương Vô Cữu có bề ngoài vô cùng dễ nhìn, ngoại trừ kế thừa dung mạo ngũ quan xinh đẹp từ mẹ, hắn còn có thân hình cao lớn vạm vỡ, phục sức hoa quý có lẽ che lấp được cơ thể rắn chắc cường tráng, nhưng lại mơ hồ để lộ ra nét dũng mãnh của người tập võ. Cũng khó trách nha hoàn tỳ nữ các phòng cứ trộm nhìn hắn tha thiết như vậy, còn tìm mọi cơ hội bày ra bộ dáng quyến rũ, có khi ngay cả mấy bà thiếp của lão thái gia cũng sẽ ngẫu nhiên lộ vẻ thèm thuồng với hắn.
Ngay cả trướng phòng tiên sinh đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận được mấy tầm mắt nóng rực bắn từ bốn phương tám hướng, nhưng vị Âu Dương đại thiếu gia này lại cứ ngày ngày ngây ngô không hề tự giác.
“Ha…” Nghĩ đến đây, không khỏi bật cười.
Âu Dương Vô Cữu vừa lúc ăn xong chén cơm thứ hai, đang cầm bát canh ừng ực uống cạn một hơi, khí thế kia không biết còn tưởng thứ hắn uống là rượu mạnh. Nghe thấy tiếng cười của Vương Ki, liền hỏi: “Tiên sinh đang cười cái gì?”
Noi gương vừa bị giễu cợt lúc nãy, Vương Ki không hề có ý định nhắc nhở hắn, chỉ nói: “Không có gì, tôi chỉ thắc mắc đại thiếu gia sao không đến tiền thính tiếp khách nhân, lại đi trốn ở cái nơi nhỏ bé lộn xộn này vậy?”
Âu Dương Vô Cữu như bị nói thẳng ra, có chút ngượng ngùng.
“Kỳ thật so với nhà lớn, tôi vẫn thích phòng nhỏ hơn… Trước kia khi tôi ở Vụ Sơn theo ông ngoại luyện võ thì nơi ở chỉ lớn hơn sài phòng một tí, tuy là chật chội, nhưng ngược lại có thêm chút ấm áp! Đặc biệt ở trong núi, buổi tối gió rất lớn, căn phòng nhỏ đóng cửa lại thì hoàn toàn cách âm với bên ngoài, cảm giác tựa như… ừm, gà con trong vỏ trứng vậy! Ha ha…”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, tựa như nhớ lại những chuyện lý thú vui vẻ thời thơ ấu, nhưng Vương Ki nghe vào lại mơ hồ có chút đau lòng nào đó. Thứ người bên ngoài nhìn thấy đều là vẻ ngoài vinh quang của Âu Dương Vô Cữu, nhưng có ai biết để tạo nên thành tựu phi phàm ngày hôm nay, Âu Dương Vô Cữu đã phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng?
Ánh mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Vô Cữu dần trở nên mềm mại.
Hắn là tinh quân trên trời, thọ ngang trời đất. Mấy chục năm tuổi thọ vội vàng của phàm nhân ở trong mắt thần tiên tựa như hoa nở hoa tàn, thử hỏi có ai từng cẩn thận nhìn hình dạng của mỗi đóa hoa?
Nhưng người nam nhân trước mắt này lại khiến y phá lệ một lần nữa, Lộc Tồn tinh quân cảm thấy có lẽ mình nên cẩn thận nhìn kỹ một chút…
———————————-
Lời tác giả: vậy nên mới nói, tình nguyện đắc tội ác nhân… đừng đắc tội thần tài…