Bái thiếp thành đôi trướng bỉ tuyết
hà lai nhàn hạ thưởng quế hoa
(bái thiếp thành núi, nợ như tuyết, đâu ra rảnh rỗi ngắm quế hoa)
“Tiên sinh đến rồi!”
Âu Dương Vô Cữu lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, dù sao cũng đã nhiều ngày không gặp, cứ mãi vì chuyện an bài đại hội võ lâm mà mỗi ngày đều bận đến thâu đêm suốt sáng, căn bản tìm không ra cơ hội để cùng Vương Ki cởi bỏ hiểu lầm lúc trước, vậy nên lần này thấy Vương Ki đến đây, khó tránh khỏi vui sướng, nhất thời đã quên hỏi nguyên do y đến.
“Gần đây đều không có thời gian rảnh đến chỗ tiên sinh ngồi một chút.” Âu Dương Vô Cữu đứng dậy đi vòng qua bàn, kéo Vương Ki ngồi xuống bên bàn trà, từ sớm đã có tỳ nữ dâng trà thơm, hắn chuẩn bị rót cho Vương Ki một chén, ngẩng đầu nhìn lá thu rụng ngoài cửa sổ, không khỏi đề nghị, “Hiện giờ hoa quế chính diễm, tiên sinh đến Hàng Châu cũng đã được một thời gian, lại hình như chưa từng ra ngoài thăm thú. Nếu việc sổ sách không vội, tiên sinh có thể xuất phủ đi một chút!”
Đi một chút? Vương Ki trừng mắt nhìn hắn, nợ nần chỗ mình đã sắp chồng chất như núi, chỉ sợ chờ mình ra ngoài dạo một vòng về thì ngân lượng trong khố cũng biến mất sạch sẽ rồi!
Âu Dương Vô Cữu nhìn vẻ mặt của y lại cho rằng y không biết đường, lòng tràn đầy vui mừng nói: “Tiên sinh nếu không có chỗ nào muốn đi, tôi vừa lúc có chút nhàn hạ, không bằng để tôi mang tiên sinh đến Mãn Giác Lũng một chuyến, nơi đó hương quế hoa trôi xa mười dặm, vào mùa hạt dẻ, canh hạt dẻ quế hoa của ông chủ tiệm, tiên sinh nhất định phải nếm thử một lần!”
Triệu quản gia thõng tay đứng bên cạnh nghe thấy, nhất thời chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, liếc nhìn núi bái thiếp chất chồng trên đầu bàn đang có xu thế sắp sụp… Có chút nhàn hạ?! Ở đâu ra nhàn hạ vậy? Bang chủ chưởng môn các phái muốn tới bái phỏng đã sắp kéo dài sang năm sau rồi đó!!
Âu Dương Vô Cữu hiển nhiên đã hoàn toàn quên mất những nhân vật hết sức quan trọng này, ngược lại còn rất có xu hướng chỉ cần Vương Ki gật đầu một cái hắn liền lập tức an bài xuất phủ dạo chơi ngắm hoa.
Vương Ki chậm rãi cầm chén trà lên, uống một ngụm, buông xuống, chậm rãi nói: “Gần đây trong phủ có không ít khách tới thăm, đại thiếu gia tiếp đón cũng đã khổ cực, Vương Ki bất quá chỉ là một trướng phòng tiên sinh, sao dám lãng phí thời gian của thiếu gia?”
Âu Dương Vô Cữu cười lắc đầu: “Không có không có!”
“Tôi nghe nói gần đây thiếu gia đang chuẩn bị tổ chức võ lâm đại hội.”
“Đúng vậy.”
“Các đại môn phái đều có người tới, mặt mũi thiếu gia quả thật là lớn! Nghe nói phái Không Động có năm mươi ba vị đến đây, chiếm hết phòng của Quan Nhạc Lâu. Môn phái khác cũng tới không ít người. Hình như chỉ có phái Hoa Sơn là người tới không nhiều, có điều bọn họ lại đem phòng chữ thiên của Lâu Ngoại Lâu bao hết toàn bộ.”
“Mấy việc này tôi cũng không biết… Sao tiên sinh lại rõ ràng như thế?”
Vương Ki chậm rãi mở tay áo, từ bên trong lấy ra mấy xấp giấy Âu Dương Vô Cữu vô cùng quen mắt, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà.
“Bởi vì giấy nợ đều đưa đến chỗ tôi.”
“Ách…” Âu Dương Vô Cữu tức thì nghẹn lời, bây giờ mới nhớ ra vị trướng phòng tiên sinh này luôn là người vô sự bất đăng Tam Bảo Điện… (vô sự không vào Tam Bảo Điện, Tam Bảo Điện là nơi thờ cúng của Phật giáo, thuở xưa Phật Điện cũng đc coi trọng như cung vua, không có việc thì không thể tùy ý vào)
Không khí lành lạnh từ trên người Vương Ki tản ra, Âu Dương Vô Cữu nhịn không được run cầm cập.
Nhìn về phía Triệu quản gia bên cạnh, Vô Thủ đầu đà thị huyết như cuồng trong lời đồn của giang hồ vậy mà vẫn đang cúi đầu, thật đúng là như không có đầu, bo bo giữ mình bày ra vẻ mặt bản thân đang bị thiếu gia quở trách, không dám nhiều lời.
Âu Dương Vô Cữu không còn cách nào, đành phải vắt óc suy nghĩ tìm lời giải thích: “Những người này đều là vài bằng hữu trên giang hồ của tôi, ách, không phải nói bằng hữu từ xa tới, có thể nào không vui sao? Đương nhiên phải làm trọn vai trò chủ nhà, khoản đãi mấy ngày.”
Vương Ki khoanh tay: “Tôi vậy mà không biết có loại bằng hữu sẽ lấy họ tên của võ lâm minh chủ đi ăn chơi ca hát khắp nơi đấy!”
“Có chuyện này sao?” Đây xem như là lần đầu Âu Dương Vô Cữu nghe thấy, trong mười năm hắn làm minh chủ cũng đã từng triệu tập một hai lần võ lâm đại hội, có điều trướng mục lúc đó đều do trướng phòng tiên sinh xử lý, chưa từng hỏi qua hắn, đương nhiên sẽ không biết rốt cuộc đã xài bao nhiêu.
Triệu quản gia chung quy cũng có chút hộ chủ chi tâm, vội vã bước lên trước nói: “Tiên sinh có điều không biết, người trong giang hồ phần lớn đều say mê võ học, không làm kinh doanh.”
Vương Ki nheo mắt, đánh giá hai con người đang thông đồng với nhau, con ngươi tinh nhuệ nhìn chằm chằm đến mức bọn họ không ngừng chột dạ: “Ngụ ý chính là vô luận có thế nào thì món nợ này đều phải do Âu Dương phủ gánh?”
Hai nhân vật võ lâm đã và đang đứng đầu giang hồ hiện giờ đều không dám thở mạnh, chỉ liên tục gật đầu.
“Ít nhất đến khi võ lâm đại hội xong, chúng ta đều phải cung cấp chi phí cho đám người kia?”
Gật đầu gật đầu gật đầu.
Không khí trong chớp mắt đông đặc đến mức khiến người không thở nổi.
Chính vào lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó có người hầu tiến vào thông báo: “Đại thiếu gia! Giang Đông Lục lão gia tới phủ bái kiến! Lão gia đã ra ngoài chào hỏi rồi!”
“Lục sư thúc đã đến!” Âu Dương Vô Cữu bày ra vẻ nhiệt tình trước nay chưa từng có, gần như là nhảy dựng lên, “Lục sư thúc là trưởng bối của ta, không thể chậm trễ được, vốn nên là ta tự mình tới bái phỏng mới đúng! Triệu quản gia, còn không mau đi phân phó, an bài vãn yến, hảo hảo khoản đãi!!”
“Vâng! Đã biết, thưa thiếu gia!”
Hai người kẻ xướng người hoạ, cơ hồ là như thiêu như đốt chạy vội ra bên ngoài, giống như đứng trong phòng không phải là vị trướng phòng tiên sinh văn nhã lịch sự đang cười đến âm hiểm, mà là một đại lão hổ thành tinh… (nguyên văn là đại lão hổ điếu tình bạch ngạch, đây là chỉ con hổ trong truyện Võ Tòng đả hổ, ai ai cũng sợ)
Ở đại sảnh, Âu Dương lão gia tiếu dung khả cúc (cười toe toét) phúc hậu đầy mình đang tiếp đón khách nhân.
Khách đến đang ngồi bên sườn, là một nam tử trung niên tinh thần dồi dào, nhìn hắn tuổi cũng đã qua tứ tuần, nhưng thân thể và khí phách cường kiện, trong mắt ẩn hiện quang hoa nội liễm, có thể thấy người này nội công thâm hậu không giống người thường.
Ngồi hai bên hắn là một nam một nữ, hai người tướng mạo đường nét gần như một, hóa ra là huynh muội song sinh, nữ tử dung nhan diễm lệ, mi như thúy vũ (lông chim phỉ thúy), da trắng nõn nà, mặc dù hơi cúi đầu, nhưng chỉ nhìn hai gò má cũng đủ thấy là dung mạo chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. Lại nhìn nam tử kia, nhìn qua bất quá chỉ là thanh niên hai mươi, gương mặt tương tự nữ tử có thêm vài phần anh khí bừng bừng, nhưng lại không vì nam tính mà lộ vẻ thô ráp, ngược lại càng thêm tinh xảo, có câu cử thương bạch nhãn vọng thanh thiên, kiểu như ngọc thụ lâm phong tiền.
(đây là câu thơ của Đỗ Phủ tả Thôi Tông Chi:
Tông Chi tiêu sái mỹ thiếu niên
Cử thương bạch nhãn vọng thanh thiên
Kiểu như ngọc thụ lâm phong tiền
Dịch là: Tông Chi tiêu sái mỹ thiếu niên, nâng chén ngạo nghễ nhìn trời xanh, xinh đẹp như ngọc thụ trước gió)
Âu Dương Vô Cữu tiến vào tiền thính, Âu Dương Kỳ đang cùng trung niên nam tử kia hàn huyên, có điều hai người một tại giang hồ một tại thương giới thật sự không có chỗ chung, có hơi tẻ ngắt, lúc này thấy Âu Dương Vô Cữu bước vào, Âu Dương Kỳ không khỏi nhẹ nhõm thở ra. Hắn vẫn biết mình có lỗi với thê tử kết tóc, lại thêm người bên phía nhà mẹ của Độc Cô Lăng Nguyệt đều là nhân vật giang hồ, nên luôn có chút né tránh. Thấy Âu Dương Vô Cữu đã đến, liền mượn cớ có việc vào trong nhà trước.
Âu Dương Vô Cữu và Lục Anh Hạo ngược lại rất là thân quen, hơn nữa còn có tình đồng môn, luận vai vế, hắn là con cháu của Lục Anh Hạo, luận sư môn, hắn tuy rằng chấp chưởng Tàng Kiếm Môn, nhưng Độc Cô Nhất Phương chưa từng thừa nhận thu hắn làm nhập thất đệ tử, còn Lục Anh Hạo lại là đại đệ tử danh chính ngôn thuận, thêm việc Lục Anh Hạo đem vị trí võ lâm minh chủ truyền cho hắn, Âu Dương Vô Cữu đối vị sư thúc này có thể nói là cực kỳ tôn kính, lập tức bước lên trước hành lễ: “Vô Cữu kiến quá Lục sư thúc!”
Lục Anh Hạo triển mi cười, không nói lời nào, đột nhiên tay trái duỗi ra, khoát lên cánh tay Âu Dương Vô Cữu, Âu Dương Vô Cữu mặc dù có hơi giật mình, nhưng trong lòng đã biết sư thúc muốn thử võ công của hắn, cánh tay hạ xuống, lật cổ tay đánh về phía mạch môn của Lục Anh Hạo, Lục Anh Hạo thấy thế xòe tay ra bắt, hai người thân mình chưa động nửa phần, nhưng cánh tay giao thủ đã hơn hai mươi chiêu.
Người hầu bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm, còn mỹ mạo nữ tử ngồi một bên cũng hơi kinh ngạc nhìn Âu Dương Vô Cữu đang cùng cha mình giao đấu, hẳn là chưa từng thấy qua có người có thể cùng Lục Anh Hạo đánh ngang tay, ngược lại thanh niên tuấn mỹ thì khinh thường khoanh tay trước ngực, mỗi khi thấy diệu chiêu đều khịt mũi.
Qua ba mươi chiêu, Lục Anh Hạo bỗng nhiên dùng chưởng làm kiếm, chém về phía Âu Dương Vô Cữu, bất quá chỉ là một đôi tay bằng xương bằng thịt, nhưng lại thấy kiếm khí tung hoành, khiến người không khỏi kinh sợ, ngay cả mỹ mạo nữ tử bên cạnh cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh. Trong khoảnh khắc kiếm khí chém tới, Âu Dương Vô Cữu vẫn đứng tại chỗ không mảy may động cuối cùng cũng động, lui về sau nửa bước, tránh đi kiếm chưởng của Lục Anh Hạo, nhưng thủy chung vẫn không thể tránh được hoàn toàn, chỉ thấy vạt áo dưới cánh tay của hắn đã bị chém mất một miếng.
Lục Anh Hạo thu chiêu dừng tay, hắn ngồi trên ghế không chút sứt mẻ, còn Âu Dương Vô Cữu lại bị hắn bức lui nửa bước, cao thấp đã phân định.
Âu Dương Vô Cữu chắp tay hướng Lục Anh Hạo tạ lễ: “Đa tạ sư thúc chỉ giáo!”
Nhưng Lục Anh Hạo lại nhíu mày, có hơi không vui cũng không đáp lời.
Tình cảnh lập tức trở nên lạnh lẽo, Âu Dương Vô Cữu có vẻ không biết làm sao.
Thanh niên tuấn mỹ bên cạnh đã hừ một tiếng: “Thật sự là rất làm người ta thất vọng, không thể ngờ được công phu của võ lâm minh chủ lại kém cỏi như thế!” Thanh âm của y thanh thúy đinh đông, như lưu ly tích tụ từ sơn tuyền, nhưng cố tình lời nói lại hết sức châm chọc.
Vào cửa là khách, tuy rằng y vô lễ với chủ tử, nhưng đại thiếu gia lại cực kỳ tôn kính với bọn họ, nghĩ nghĩ có lẽ là nhân vật khó lường, người hầu bên cạnh chỉ đành trợn mắt nhìn y, không dám nhiều lời.
Nhưng ngược lại nữ tử xinh đẹp đã xuất ngôn khuyên bảo: “Hạo đệ, đừng nói lung tung, Âu Dương đại ca có lẽ là nhất thời thất thủ…”
“Không thấy à? Đệ còn có thể qua được năm mươi chiêu dưới tay cha, vậy mà hắn ngay cả ba mươi chiêu cũng chưa tới đã bị đánh bại. Hôm nay mới biết, kỳ thật người rất khó xứng với danh tiếng!”
Âu Dương Vô Cữu nghe thấy y châm chọc khiêu khích, cư nhiên không hề có nửa điểm nóng nảy, chỉ có chút ngượng ngùng đáp lại: “Đã khiến cho mọi người chê cười.”
Hắn không tức giận, ngược lại đối phương “vụt” nhảy dựng lên, chỉ vào Âu Dương Vô Cữu mắng: “Ngươi sao cả một chút tính cách cũng không có?! Hồng nát còn cứng hơn ngươi ba phần!! Ngươi sao còn có thể hiệu lệnh võ lâm?!”
“Đủ rồi.”
Lục Anh Hạo cuối cùng cũng ra tiếng, chắc hẳn bình thường ở trong nhà rất có uy, thanh niên kia lập tức không nhiều lời nữa, nhưng trên mặt đều là bất cam bất nguyện, trừng mắt nhìn Âu Dương Vô Cữu một cái, tức giận ngồi xuống.
Lục Anh Hạo thở dài, lắc đầu: “Thật sự là dạy dỗ không đúng cách, đã khiến Âu Dương minh chủ chê cười.” Hắn chỉ chỉ thanh niên kia, “Đây là Thiên Hạo con ta.” Âu Dương Vô Cữu chắp tay chào, Lục Thiên Hạo mũi khẽ hừ, tùy tiện chắp tay.
“Đây là tiểu nữ Oanh Oanh.”
Mỹ mạo nữ tử vội vàng bước lên phía trước thấp người hành lễ, hành vi cử chỉ không hề mang chút khí tức giang hồ, ngược lại còn như một thiếu nữ khuê phòng.
Âu Dương Vô Cữu kiến lễ hai bên, cười nói với Lục Anh Hạo: “Sư thúc không cần khách khí, chúng ta đã có mấy năm không gặp, Vô Cữu đã sớm muốn viết thư thỉnh Lục sư thúc tới phủ tụ họp. Nếu không chê, xin mời ở lại tệ phủ, Vô Cữu còn có rất nhiều sự tình muốn hướng sư thúc thỉnh giáo!”
Hắn khẩn thiết chân thành, Lục Anh Hạo nhất thời cũng khó từ chối: “Chuyện này…” Kỳ thật hắn cùng với mẹ của Âu Dương Vô Cữu từ nhỏ là thanh mai trúc mã, từng được song thân ngầm định nhân duyên, đáng tiếc hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, mẹ của Âu Dương Vô Cữu cuối cùng tình về nơi khác, hắn sau đó cũng nơi khác định lương duyên, dưới gối còn có một đôi trai gái. Tuy nói giữa hai người trong sáng minh bạch, nhưng đối với cha của Âu Dương Vô Cữu chung quy vẫn có vài phần lúng túng.
Lục Oanh Oanh bên cạnh nghe thấy lời đề nghị của Âu Dương Vô Cữu, trong đôi mắt đẹp không khỏi lưu chuyển một tia kinh hỉ, trộm nhìn phụ thân một cái, trong lòng tựa hồ có chút mong đợi, nhưng cố tình cha lại do dự, có vẻ rất không muốn ở lại, nàng một nữ nhi gia cũng không tiện nhiều lời, thần sắc không khỏi lộ ra vài phần lo lắng.
Trái lại không thể ngờ được Lục Thiên Hạo lại nói chuyện trước: “Cha, phòng chữ thiên của Lâu Ngoại Lâu đều đã bị đám người mũi trâu của phái Hoa Sơn chiếm hết rồi, còn sót lại đều là mấy khách phòng hạ đẳng, y như chuồng heo, sao có thể ở được?! Nơi này tuy rằng kém một chút, nhưng so với không có vẫn tốt hơn!”
Lục Anh Hạo nhíu mày, Thiên Hạo từ nhỏ đã được cưng chiều đến lợi hại, ở trong phủ ngang tàng bướng bỉnh đã quen, lần này dẫn nó ra ngoài là muốn mượn cơ hội để nó có chút rèn luyện, không ngờ vừa đến Hàng Châu đã đắc tội với minh chủ võ lâm.
May mà Âu Dương Vô Cữu là người nổi danh tốt tính, không hề so đo, cùng Lục Anh Hạo cười nói: “Lục sư thúc thật sự không cần khách khí, Tàng Kiếm Môn không có người ngoài, cứ coi như đang ở nhà mình là được! Triệu quản gia, phiền ông đi an bài khách phòng ở tây sương một chút!”
Triệu quản gia chắp tay ứng lời.
Lại nghe thấy Lục Thiên Hạo kia gọi lại Triệu quản gia, cẩn thận phân phó: “Ngươi nghe cho kỹ, phòng phải quét dọn ba lần, giường chiếu chăn đệm phải đổi mới, huân hương không thể tùy ý, chỉ có thể chọn đàn hương, hoàng thục, bạch chỉ các loại, đương nhiên tốt nhất là chọn long tiên, bất quá nhìn cái nơi nhỏ bé này đến một vật quý giá hữu danh cũng không có, ta cũng không gây khó dễ ngươi, cứ đơn giản là được. Nhớ rõ nhất định phải quét sạch sẽ, không thể có nửa điểm qua loa! Nếu có nửa con sâu, ta đây dứt khoát không tha cho ngươi!!”
Triệu quản gia khóe miệng giựt giựt, tiểu thiếu gia này coi nơi đây là Lục phủ sao? Khách phòng tây sương tuy rằng hiếm khi có khách nhân vào ở, nhưng mỗi ngày đều có nô bộc quét tước sạch sẽ, làm sao bẩn được? Còn muốn có long tiên huân hương?! Cũng quá tự cao tự đại rồi?
Vừa nghĩ tới, lại càng khổ, Âu Dương gia buôn bán mấy đời, đương nhiên không thiếu việc mua bán hương liệu, khố phòng cũng thuận theo nhu cầu của các phòng phu nhân mà cất giữ không ít hương liệu danh quý, những thứ như lời Lục Thiên Hạo đương nhiên cũng có. Nhưng từ khi trướng phòng Vương tiên sinh làm chủ mọi việc, nhìn thấy hành vi lãng phí hương liệu danh quý trắng trợn thì liền bắt Âu Dương Vô Cữu lập ra quy định, trong phủ ai muốn dùng hương liệu quý báu, nhất định phải hỏi ý trướng phòng trước, không được trộm mở khố phòng tự mình lấy dùng.
Cái này… phải làm thế nào đây?