[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] – Quyển 5 – Ki Thiên Duyên

chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chiếu thạch dẫn lộ phóng sào huyệt

lợi xỉ tê giảo bỉ lăng trì

(Chiếu thạch dẫn lối thăm sào huyệt, răng nhọn cắn xé so lăng trì)

Sơn động sâu hun hút, càng đi vào trong bóng tối càng dày đặc. Vương Ki từ bên hông lấy ra một viên đá, trông có vẻ xấu xí nhưng lại tỏa ra quang mạng rạng ngời, là kỳ bảo trong truyền thuyết, chiếu thạch.

Y cầm chiếu thạch dẫn đường, đi sâu vào trong.

Đây là một sơn động khá gồ ghề, không hề có dấu chân con người, nhưng động đạo lại bằng phẳng, đá vụn trên mặt đất đã sớm bị móng vuốt của dã thú đạp bằng, trên trần hang mạng nhện giăng tứ tung, chẳng biết đã bao nhiêu năm không ai đặt chân đến, có lẽ đây là sào cũ của Cùng Kỳ trước khi bị nhốt vào Tỏa Yêu Tháp.

Trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi đặc trưng của hang thú, Vương Ki nóng ruột, gia tăng tốc độ đi xuống nơi sâu hơn.

Khi ánh sáng chiếu tới nơi sâu tít trong đáy động, y nhìn thấy một động thất rất to, to bằng cả một cung điện. Vương Ki chui khỏi động đạo, đi vào bên trong, chiếu thạch mang tới ánh sáng, nháy mắt đã chiếu sáng động thất ngàn năm vô quang, chỉ thấy bốn phía đều là mũi đá cứng, chẳng có bất cứ mảnh xương mảnh sọ nào, chắc hẳn Cùng Kỳ rất ít khi mang người săn được về động, Âu Dương Vô Cữu là ngoại lệ hiếm có.

“Âu Dương!! Cậu ở đâu?!” Giọng nói của y vang vọng khắp động thất.

Vương Ki giơ cao chiếu thạch, tận lực chiếu sáng bốn phía, trong góc tối phía Đông Bắc có một bóng người lóe lên, Vương Ki vội đi qua. Khi ánh sáng dọn mất bóng đêm, soi sáng góc tối kia, y nhất thời không cầm nổi vật trong tay nữa, chiếu thạch rơi xuống đất, càng soi rõ hơn con người đang dựa vào vách động.

Nếu… đây còn có thể được gọi là người.

Âu Dương Vô Cữu như một cái xác đã bị dã thú xâu xé, cả người be bét máu thịt, quần áo bị xé nát bươm. Ngực, bụng, vai, tay, đùi, gần như tất cả bộ phận trên cơ thể không có nơi nguyên vẹn, tựa như bị dã thú xé tươi nuốt sống máu thịt, thậm chí còn nhìn thấy được đoạn xương trắng hếu dính đầy mạch máu.

Bả vai vừa bị xé mất một miếng lớn được cầm máu tạm thời, trong đỏ tươi còn có thể nhìn thấy gân mạch đang khẽ đập… Trong hai ngày mình cùng Long Vương tìm kiếm sào huyệt Cùng Kỳ thì Âu Dương Vô Cữu cũng ở nơi tối tăm không thấy mặt trời này chịu loại khổ hình gần như lăng trì?!

Vương Ki chỉ thấy ngực bị thắt lại, hô hấp trở nên vô cùng khó khăn.

Hắn còn sống không?

Vương Ki nửa quỳ, vươn tay muốn sờ mạch đập của Âu Dương Vô Cữu, nhưng ngón tay lại không thể kìm được mà run lên.

Bình tĩnh, cho dù có chết, mình vẫn có thể xuống Diêm Vương điện đòi người! Cho nên… không được kích động!

Y bắt buộc bản thân trấn tĩnh lại, vững tay sờ vào bên gáy, cảm giác được nhịp đập mỏng manh.

Còn sống!!

Vội vàng lấy từ trong ngực ra một viên bảo mệnh kim đan, muốn nhét vào miệng Âu Dương Vô Cữu nhưng Âu Dương Vô Cữu trước khi hôn mê đã cắn chặt khớp hàm, hiện giờ hoàn toàn không thể cạy mở. Vương Ki ép buộc không được, cuống cả lên, vội sát lại gần cẩn thận vỗ gò má nhiễm máu nhưng lại trắng bệch của hắn: “Âu Dương! Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!”

Qua một hồi, Âu Dương Vô Cữu nhếch đôi môi run rẩy, mi mắt hơi mở ra, đồng tử lâu ngày không thấy ánh sáng hình như chưa quen được ngay với ánh sáng từ chiếu thạch, co rụt lại, híp mắt, tầm nhìn lắc lư, vất vả lắm mới nhìn rõ người quỳ trước mặt, sau đó, lộ ra một nụ cười khổ: “Tôi còn… còn tưởng có thể… chống đỡ lâu một chút…”

Vương Ki không biết ý hắn là gì, đang muốn nhân cơ hội nhét kim đan vào miệng thì nam nhân nhìn lung lay sắp đổ kia lại có thể giơ tay lên. Rõ ràng ngay cả ngón tay cũng phát run, mỗi khi nâng lên một tấc thì toàn thân đều đau đến run rẩy, nhưng trên gương mặt nhạt nhòa vết máu vẫn giữ nguyên tiếu dung ôn hậu như trước, đương ngón tay chạm vào hai má Vương Ki thì đầu ngón tay bắt đầu tỉ mẩn vuốt ve, từ mí mắt đến gò má, xúc cảm chưa từng thể hội làm cho Âu Dương Vô Cữu thỏa mãn thở dài.

Sau đó, hắn nhắm mắt lại: “Tiên sinh quả nhiên là tiên nhân… Tới đây một chuyến, cũng không dễ phải không? … Nơi này âm u xui xẻo… Tiên sinh không nên tới… Vẫn là, nhanh đi đi…”

Vương Ki rốt cuộc cũng hiểu, té ra Âu Dương Vô Cữu tự cho là mình đã chết, hồn phách đang ở địa phủ! Mà cho dù là thế đi, tại sao hắn còn kêu mình nhanh đi?

Bàn tay vuốt hai má là không nỡ như thế, có nhắm hai mắt cũng không giấu được quyến luyến tràn ngập trong lòng, nhưng lời nói ra thì lại khác một trời một vực.

Tức đến muốn gõ nứt đầu tên nam nhân này, xem trong đầu hắn rốt cuộc chứa thứ gì. Nhưng kết quả là, Vương Ki chỉ vươn người, giỡ tay đỡ Âu Dương Vô Cữu đang dựa vào vách động, dìu hắn dựa vào ngực mình, cho đầu hắn gác lên vai, nhét viên kim đan vào miệng. Âu Dương Vô Cữu cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn há mồm, hầu kết thoáng giật giật nuốt vào trong bụng. Kim đan vào bụng, một luồng khí mát mẻ lập tức ùa ra, bảo vệ tâm mạch.

Sau đó nghe thấy Vương Ki nói: “Diêm Vương còn chưa dám cướp người với tôi đâu… Cậu còn sống.”

Âu Dương Vô Cữu nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của y, như gió lạnh xẹt qua mộ phần, tức thì tỉnh táo.

Còn sống?!

Vậy chẳng phải còn đang ở trong động Cùng Kỳ à!!

Âu Dương Vô Cữu lập tức giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng thân mình đã như miếng giẻ rách nào cho phép hắn hành động như thế, suýt nữa thì hụt đầu té ngã, Vương Ki vội đỡ lấy hắn, trách cứ: “Đừng nhúc nhích! Viên thuốc vừa rồi chỉ là đơn dược bảo mệnh, thương thế của cậu rất nghiêm trọng…” Nói tới đây, giọng nói có hơi tắc nghẹn, “Thuốc trị thương bình thường không thể chữa khỏi, chúng ta đi về trước…”

“Tiên sinh đi nhanh đi!!” Đột nhiên nắm lấy cổ tay y, khí lực mạnh mẽ đến bất ngờ, Vương Ki giật mình, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt lo lắng của Âu Dương Vô Cữu, “Sao tiên sinh lại tới?!… Không! Mặc kệ nó, tiên sinh nhanh đi đi!… Khụ, khụ! Thừa dịp nó còn chưa trở lại… đi mau!!”

Vương Ki cố sức nâng hắn dậy: “Chúng ta cùng đi!”

“Không được. Tôi không thể đi… Tôi đi rồi Cùng Kỳ nhất định sẽ đuổi theo… Đến lúc đó chẳng phải sẽ liên lụy tiên sinh!” Âu Dương Vô Cữu muốn chối từ, nhưng bây giờ ngay cả sức đẩy Vương Ki ra còn không có, chỉ có thể nóng ruột khuyên y đi mau.

Trái tim Vương Ki thắt lại, đã đến nước này rồi, hắn còn nhớ an nguy của mình…

“Nếu cậu thành bữa tối của Cùng Kỳ, vậy ai trả tiền lương cho tôi đây?”

“Tôi đã sớm phân phó Phượng Tam chuẩn bị năm trăm lượng cho tiên sinh…” (=)))

“Đại thiếu gia an bài chu đáo nhỉ!” Vương Ki nghiến răng nghiến lợi, “Nhưng tôi muốn hỏi một câu, năm trăm lượng này cậu qua mắt tôi bằng khoản nào vậy?”

“…”

Vương Ki hung ác trừng hắn một cái: “Câm miệng, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, trở về tôi tính sổ với cậu.” Sau đó dùng cả tay cả chân muốn vác người đi, nhưng y chẳng qua là một trướng phòng tiên sinh, Âu Dương Vô Cữu thì lại cường tráng lưng hùm vai gấu, khiêng không được, cõng không xong, nhất thời còn chưa biết làm thế nào.

Lúc này động đạo bỗng nhiên lò ra một cái đầu rồng cực bự: “Tinh quân, cần giúp đỡ không?”

Âu Dương Vô Cữu gần đây đã không thể ngạc nhiên với loại tình cảnh yêu ma quỷ thần này nữa rồi, dù sao ngay cả mình còn suýt thành lương thực cho yêu quái, còn thứ gì có thể khiến hắn kinh ngạc đến líu lưỡi đây? Vì vậy hiện tại cho dù thấy đầu rồng cũng chỉ nhìn một cái rồi quay đầu hỏi Vương Ki: “Tiên sinh mang đến?”

“Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi đi bộ tới? Nơi đây là U Châu, chờ từ Hàng Châu đánh xe hay cưỡi ngựa tới thì cậu chỉ còn là bộ xương.”

“Cũng đúng…” Biết được Vương Ki không phải đến một mình lại còn được thiên long tương trợ. Âu Dương Vô Cữu mới thoáng yên tâm, tâm thần căng thẳng vừa thả lỏng, rốt cuộc không kìm được đau đớn và mỏi mệt trong người, bóng đen thoắt cái bao phủ ý thức hắn một lần nữa, ngoẹo đầu, té xỉu trên người Vương Ki. Lần này quá mức đột ngột, Vương Ki suýt nữa không đỡ được con người cao to vạm vỡ này, may mà Long Vương đúng lúc viện thủ, dùng móng vuốt cẩn thận bao lấy Âu Dương Vô Cữu đặt lên lưng, Vương Ki cũng lập tức nhảy lên lưng rồng.

Long Vương nói: “Tinh quân ngồi cho vững!” Gầm một tiếng dài, ở trong động thất xoay thân mình, rít gào bay ra khỏi động.

Cửa động sáng đến chói mắt, Long Vương đằng không thẳng lên chín tầng trời. Vương Ki nhân cơ hội cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên đỉnh núi Cùng Kỳ và hai vị long thái tử đang đấu ngày càng kịch liệt, long thái tử tuy võ công cao cường, pháp lực không yếu, nhưng lại gặp phải con thượng cổ mãnh thú Cùng Kỳ lì lợm hung hãn, nhất thời chưa hạ được nó.

Cùng Kỳ ngửi thấy mùi Âu Dương Vô Cữu, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Ki mang theo Âu Dương Vô Cữu cưỡi rồng bay mất thì không khỏi giận dữ rít gào, tức khắc không triền đấu với long thái tử nữa, vỗ đôi cánh dài đạp gió đuổi theo. Lúc này xích long đang mai phục trong tầng mây hé miệng rồng, phun ra một dòng thanh lưu đánh vào người Cùng Kỳ, đánh con mãnh thú này té ngã.

Chỉ một khắc chậm trễ này, thanh long đã bay mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Mỹ thực ăn được một nửa lại bị cướp ngay miệng, Cùng Kỳ tức giận đến dựng đứng cả lông, rít gào mãnh liệt.

Xích long chắn trước mặt nó, cuộn tròn thân hình thon dài, kim quang chợt lóe, trong chớp mắt hóa thành một thanh niên mang nón xanh giáp xám, trong tay cầm long tuyền kiếm ngăn giữa không trung.

Phía sau Cùng Kỳ, hai long thái tử cũng đuổi tới.

Chợt nghe thanh niên kia lạnh lùng nói: “Nhị đệ, tam đệ, đừng chơi nữa. Tinh quân đã dặn dò, bất luận sống chết.”

Hai long thái tử tướng mạo cực kỳ tương đương, nhìn nhau, đều cùng tặc lưỡi:

“Ha! Xem ra con yêu thú này đắc tội Lộc Tồn tinh quân rồi!”

“Phụ vương từng nói, cho dù có đắc tội Võ Khúc, Tham Lang, cũng không thể đắc tội Lộc Tồn…”

“Tinh quân, quay về Hàng Châu trước à?”

Long Vương bay lượn trên không trung, chưa tới một chốc đã ra khỏi ranh giới U Châu.

Vương Ki cúi đầu nhìn Âu Dương Vô Cữu đang hôn mê bất tỉnh trong lòng. Cho dùng đang mơ ngủ, hắn vẫn không được an bình, trong miệng lẩm bẩm gì đó, mày nhăn chặt lại. Nhìn cơ thể hắn có nhiều chỗ vết thương sâu đến tận xương, nửa cánh tay phải như là bị cạo sống da thịt, lộ ra xương trắng còn dính mạch máu, cho dù có cữu chữa thế nào thì cũng khó tránh khỏi việc phải phế một tay.

Âu Dương Vô Cữu là quân nhân sử kiếm, lại còn là minh chủ võ lâm, nếu tay phải của hắn từ nay về sau ngay cả cầm đôi đũa cũng khốn đốn, vậy muốn hắn phải giải quyết thế nào đây. Người nam nhân này có lẽ sẽ không lộ vẻ đau buồn trước mặt ai, chỉ mỉm cười như xưa nhường ngôi bảo tọa minh chủ, sau đó xoay người, yên lặng thối lui, sẽ không ai chú ý tới vẻ ảm đạm của hắn, cũng sẽ không ai thấy được mất mát của hắn. Có lẽ sẽ tiếp tục buôn bán, có lẽ sẽ ẩn cư sơn dã, nhưng không còn cơ hội cầm trường kiếm một lần nữa ngạo tiếu giang hồ nhất định sẽ làm cho hắn hối tiếc đến cuối đời…

Vương Ki dùng ngón tay chậm rãi xoa xoa vết nhăn giữa hàng mày Âu Dương Vô Cữu, thở dài, nói nhỏ đến không thể nghe: “Đành vậy, ai bảo tôi là trướng phòng tiên sinh của cậu.”

Ngẩng đầu, cao giọng ứng lời Long Vương: “Không. Không trở về Hàng Châu.”

“Không trở về Hàng Châu? Vậy đi đâu?”

Đôi mắt hắc bạch phân minh lóe lên nét kiên định.

“Quy Khư.”

Truyện Chữ Hay