Edit: Linh
Kiếm khí tung hoành ngự yêu phong
li ngọc hóa hình chiến ác yêu
(Kiếm khí tung hoành chế ngự gió yêu, li ngọc biến hóa đánh ác yêu)
Âu Dương Vô Cữu lùi về bên cạnh Vương Ki, còn Phượng Tam thì nâng Lục Thiên Hạo nhảy ra, nhìn thấy đường đường ma giáo giáo chủ, hiện giờ lại như một oán quỷ tham sống giãy giụa trên mặt đất, không kìm được bốn mắt nhìn nhau, ảm đạm từ tận đáy lòng.
Trên giang hồ có bao người vì mong võ công tiến triển mà không từ thủ đoạn, nhưng đến lúc đạt thành thì sao? Có người vứt bỏ thê tử, có kẻ phản bội sư môn, thậm chí không từ việc tàn sát khắp nơi. Nhân gian ngắn ngủi bất quá trăm năm, võ công có cao tới đâu cũng không thoát khỏi dòng chảy của thời gian, một đời giật mình tỉnh lại chẳng qua như hoa trong gương, trăng trong nước. Huyết Sát trong cơn tuyệt vọng hóa thành xương khô, bàn tay giơ cao rớt xuống đã gãy thành hai. Thi thể sớm khô kiệt, chẳng qua nhờ yêu lực mới chống chọi được đến giờ.
Nam tử áo đen nhìn thoáng qua, như đã sớm định trước, trào phúng: “Máu lão tử đâu phải thứ có thể tùy tiện coi như nước uống.”
Âu Dương Vô Cữu cùng Phượng Tam dù ít nhiều đoán được nam nhân áo đen này chẳng phải lương thiện gì, nhưng không thể ngờ được gã lại chính là yêu quái cung máu cho Huyết Sát.
Lúc này Vương Ki bỗng nhiên nói: “Nó là thượng cổ mãnh thú, thích ăn thịt người, trong máu có nghiệt, uống máu nó rồi tự nhiên sẽ hứng chịu tội nghiệt của nó. Một chén máu như giết ngàn người. Trừ phi phúc trạch thâm hậu, nếu không tác nghiệt quá sâu, kết quả chỉ có tự đoạn dương thọ.”
Tây Bắc có thú, hình dáng như hổ, có cánh bay được, thường ăn thịt người, biết nói tiếng người, gọi là Cùng Kỳ.
“Không ngờ ngươi có chút nhãn lực đấy!” Yêu quái bị nhìn thấu chân thân không có nửa phần kinh ngạc, “Bất quá lão tử ghét nhất thịt có dính mùi thiên giới, vừa thanh vừa nhạt, không hợp khẩu vị. Còn tên kia, nhìn qua không tồi nha, nhưng cả người đầy mùi son phấn, rất gay mũi!” Gã quay đầu về phía Âu Dương Vô Cữu, nuốt nước miếng, “Thơm quá thơm quá… thơm đến mức chỉ nghe mùi lão tử đã tìm tới được!”
Âu Dương Vô Cữu bị ngắm đến lạnh cả sống lưng, trên người hắn thì có mùi gì chứ? Hắn tự đánh giá bản thân chưa bao giờ dùng huân hương, phải biết nếu cả người đều nồng nặc hương khói, hành tẩu ban đêm không bị phát hiện mới là lạ?
Đã nghe con yêu áo đen liếm liếm môi: “Lão tử ra khỏi Tỏa Yêu Tháp lâu như thế, đã nếm thử không ít người, nhưng giờ nghĩ lại mấy thứ đó đều là rác rưởi… Chỉ có ngươi là hợp khẩu vị ta nhất!”
Câu nói vừa dứt, từ chân nó tới mặt đất bỗng nổi lên một trận bão cát màu đen cuồn cuộn, lập tức tán ra.
Bão cát đen này tuyệt đối không tầm thường, phô thiên cái địa, sức gió hung mãnh lẫn theo cát đá vụn, cát như muốn lấp đầy cả miệng mũi, mắt gần như không thể mở ra, trong vòng ba thước chẳng phân biệt được hình người. Âu Dương Vô Cữu sớm có đề phòng, tức thì nhắm chặt hai mắt vươn tay theo trí nhớ túm Vương Ki lại gần, sau đó qua trái một bước, trở tay kéo Thuần Quân bị cắm vào đất lúc nãy.
Chỉ thấy hắn không thèm để ý tới bão cát đang đánh úp lại, kiếm thế trong tay đại khai, Tàng Thiên kiếm pháp thi triển toàn bộ, trường kiếm huy vũ, kiếm quang lướt qua kiếm khí dạt ngang quét sạch một mảng bão cát.
Âu Dương Vô Cữu vừa múa Thuần Quân vừa dùng thân thể bảo vệ Vương Ki trong lòng, không để y mảy may thương tổn, còn bản thân lại bị đá miểng bắn ra từ kiếm rạch thành từng đường máu me lên cả cổ và mặt. Nhưng lúc này hắn không có thời gian để tâm, kiếm chiêu liên tiếp như sóng lớn rít gào, tạo ra một bức tường bằng kiếm khí trong cuồng phong, cản trở trận cát đen trong vòng một trượng.
Bão cát vừa giảm được một ít, Phượng Tam liền cõng Lục Thiên Hạo đang hôn mê bất tỉnh lách ra, Âu Dương Vô Cữu khẽ nghiêng tay với y, hai người rất ăn ý, Âu Dương Vô Cữu đi trước mở đường, y theo sát phía sau, cùng rút lui về phía cửa lớn biệt viện.
Vương Ki ngẩng đầu nhìn bão cát bốn phía che trời lấp đất như một con yêu thú đang điên cuồng kêu gào, nghĩ thầm yêu thuật của Cùng Kỳ quả nhiên lợi hại. Lại nhìn người đang múa trường kiếm bảo vệ mình, Âu Dương Vô Cữu bất quá là thân phàm trần, đối mặt với yêu pháp phô thiên cái địa khoa trương đến khiến người ta vỡ tim này, nếu đổi lại là người khác, nói không chừng đã sợ đến nhũn chân kêu la thống thiết. Vậy mà Âu Dương Vô Cữu chẳng những không lùi bước mà còn chống lại bằng hết khả năng. Trên gương mặt cương nghị có lẫn mồ hôi và tơ máu, ánh mắt vẫn kiên định như xưa, đến Vương Ki cũng không khỏi thầm thán phục sự mạnh mẽ luôn bị che đậy bởi vẻ cười cợt của nam nhân này.
Chỉ tiếc Âu Dương Vô Cữu đến cùng vẫn là phàm nhân, thân thể căn bản không thể chịu được kiểu tiêu hao nội tức không có điểm dừng, mới đi được ba mươi bước, hắn đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở dần hỗn loạn, nhưng tay vẫn như cũ nắm chặt Thuần Quân, kiếm chiêu vẫn như cũ nhanh nhẹn mãnh liệt, song, Vương Ki biết, Âu Dương Vô Cữu đang tận sức chống chọi.
Con mãnh thú này thích ăn thịt người, thường mượn bão cát che mắt người thừa cơ săn giết, Vương Ki tuy là thiên thượng tinh quân, nhưng pháp thuật bản thân có chút thiếu hụt, trừ bỏ phép vận tài, y chẳng biết đến nửa câu hàng yêu phục ma, huống chi bây giờ còn là người trần mắt thịt, pháp lực càng khó thi triển, trong lòng không khỏi lo lắng.
Chính vào lúc này, bỗng cảm giác được một luồng tiên khí lọt ra từ trước ngực Âu Dương Vô Cữu, Vương Ki nhất thời ngạc nhiên, cũng chẳng còn hơi đâu quản thứ khác, vươn tay giật vạt áo Âu Dương Vô Cữu ra, Âu Dương Vô Cữu đang ngưng thần tụ khí thi triển kiếm thức tức thì hết hồn, kiếm thế mất nhịp, bức tường tạo thành từ kiếm khí lộ khe hở, bão cát ngập trời ngập đất chụp lấy bọn họ.
Âu Dương Vô Cữu không để tâm được nhiều, lập tức cúi người bọc lấy Vương Ki, tận lực che cho y không bị bão cát nuốt lấy. Chợt có tiếng nứt của ngọc khí ngược chiều gió truyền tới từ g ngực, sau đó kim quang bừng lên trước mắt, từ nơi ngực tràn ra một xung lực cực lớn nhấc cả người Âu Dương Vô Cữu lên, đợi đến khi ánh mắt của hắn quen với luồng kim quang chói mắt thì đã thấy phía trên trận bão cát, có một con hoàng long lượn vòng giữa không trung, đang quấn lấy một con yêu bự như trâu đánh nhau không ngừng.
Hoàng long thân dài như rồng lại không phải, trên đầu không sừng, vảy màu vàng trong, giương nanh múa vuốt rất uy phong.
Con còn lại cũng là phi thú hung mãnh, lông như cương châm dựng thẳng, hai bên sườn mọc cánh, như hổ lại không phải hổ.
Âu Dương Vô Cữu làm minh chủ võ lâm đã được vài năm, có thể nói là nhìn quen sự đời, có tình huống to tát nào chưa từng gặp? Nhưng… một con hổ biết bay và một con rồng vàng không sừng?! Thật sự là quá mức khó tưởng tượng, ngay cả hắn cũng không khỏi sững sờ tại chỗ, á họng nhìn trận ác đấu giữa không trung.
Lúc này bão cát đen trên mặt đất đã yếu đi rõ rệt, Vương Ki bị đánh văng sang một bên, chậm rãi ngồi dậy lắc lắc cái đầu có hơi choáng váng, xoay lại thì bắt gặp dáng vẻ ngẩn ngơ hiếm thấy của minh chủ hiệu lệnh võ lâm, không khỏi buồn cười. Nói thật thì cái này cũng không trách Âu Dương Vô Cữu được, hắn bất quá chỉ là một phàm nhân, có thể nào như Vương Ki chứ, ở trên thiên cung nhìn mấy con dị thú hình thù cổ quái đến quen mắt?
Vương Ki đi đến vỗ vỗ mặt hắn, ngược hướng bão cát hô: “Tỉnh tỉnh! Bây giờ không phải là lúc vừa xem vừa cảm thán! Con hoàng li kia chẳng qua là ngọc bội biến thành, chống chọi không được bao lâu, chúng ta nhanh đi thôi!”
Âu Dương Vô Cữu hồi thần, cúi đầu nhìn thì thấy ngực áo bị giật ra đã để lộ ngọc bội li văn hắn vẫn mang bên người, còn bị bẻ thành hai mảnh, vội vã túm lấy nhét vào trong ngực. Hắn tuy xấu hổ, nhưng giờ không phải lúc so đo, hắn một bên lưu ý Phượng Tam, một bên dẫn Vương Ki thi triển khinh công nhảy lên tường viện.
Phượng Tam tuy cũng bị bão cát xoay mòng mòng, nhưng trước sau không hề vứt bỏ Lục Thiên Hạo trên lưng, nghe được tiếng Âu Dương Vô Cữu liền hí mắt đi theo.
Hai người mỗi bên đều dẫn theo người, cũng không rõ tình hình phía sau thế nào, cứ cắm đầu chạy, chạy qua hai đỉnh núi, tiến vào một rừng cây, xác định không ai đi theo, Âu Dương Vô Cữu và Phượng Tam mới dừng chân, thoáng nghỉ tạm.
Phượng Tam vừa thở, vừa tìm cái vui trong cái khổ: “Không thể tưởng được chúng ta còn có ngày chật vật đào thoát như này…”
Âu Dương Vô Cữu trái lại rất thoải mái, chẳng thấy có gì mất mặt: “Nghệ không bằng người, tránh đi mũi đao là kế tạm thời, dù sao cũng đâu thể ngọc đá cùng tan?”
Trướng phòng tiên sinh giờ không phải tiên thân, một trận điên đảo xong, sắc mặt Vương Ki không khỏi có chút tái mét.
“Ha ha… Nói cũng phải.” Chạy một mạch như điên không thấy gì, bây giờ dừng lại Phượng Tam mới thấy vị Lục công tử trên lưng đúng là ngủ ngon nhỉ, mình đường đường là quốc cữu gia, vậy mà đi làm ngựa cho gã! “Ê!” Y lay lay đứa trên lưng, “Ngươi thoải mái nhỉ, còn ta thì mệt chết đây! Mau tỉnh lại đi! A?…”
Một trận máu tanh tràn vào mũi, Phượng Tam cảm giác lưng áo thấm ướt một mảng lớn, cái này tuyệt đối không phải mồ hôi của y rồi!! Âu Dương Vô Cữu nghe thấy giọng y khác thường, vội vàng lại xem xét, nhìn thấy tình hình thì ngay cả người từng trải như hắn cũng không khỏi hoảng sợ. Chỉ thấy trên lưng Phượng Tam, Lục Thiên Hạo toàn thân bình an vô sự, chỉ độc mỗi cái đầu không thấy đâu. Phần cổ còn khắc sâu vết răng dã thú, hiển nhiên… là bị táp sống đầu!!
Chắc là yêu quái kia luôn núp trong bão cát chờ thời cơ, vào khoảnh khắc bức tường kiếm khí biến mất, đã táp mất đầu Lục Thiên Hạo. Lục Thiên Hạo nằm trên lưng Phượng Tam không vật che chắn, cộng thêm hôn mê bất tỉnh không thể phản kháng, đúng là không bật được một tiếng đã vong mạng.
Âu Dương Vô Cữu ngẩn người nhìn thi thể không đầu kia, trong bụng phát lạnh.
Nếu hắn không bảo hộ Vương Ki dưới thân, có khi người bị mất đầu là…
Cả người lạnh lẽo, bàn tay dắt Vương Ki không khỏi nắm chặt.
Bây giờ trong đầu hắn, không có áy náy với Lục Thiên Hạo, không có giải thích thế nào với Lục Anh Hạo, mà chỉ có duy nhất một suy nghĩ ích kỷ. May mắn, may mắn không phải tiên sinh.
Vương Ki cũng có chút bất ngờ, mặc dù sớm nghe thú trong Tứ Hung hung tàn khát máu, nhưng đụng mặt lần này, mới thấy đây không phải đồn bậy. Nếu không thả ra hoàng li trong ngọc kịp thời, chỉ sợ ba người đều đã thành cơm trong bụng Cùng Kỳ.
Cảm giác được bàn tay Âu Dương Vô Cữu hơi nắm chặt, ngẩng đầu, nam nhân cả người đầy mồ hôi lạnh đang nhìn y, trong con ngươi đen nhánh, phản chiếu một bóng người màu xanh, mà bọc lấy vệt màu xanh nhân gian này, là tình niệm sâu như biển cả vì sợ hãi mà lộ ra.
Phượng Tam thả xác của Lục Thiên Hạo xuống đất, tuy Lục gia công tử luôn lỗ mãng làm hư chuyện, nhưng dù sao cũng không phải ác nhân, gặp phải tai bay vạ gió này thực sự khiến người thương tiếc.
Chẳng qua người giang hồ lưỡi đao liếm máu, chung quy sẽ có một ngày như thế. Phượng Tam cũng chẳng đau khổ gì, nhìn về phía Âu Dương Vô Cữu, hỏi: “Âu Dương, có muốn đem thi thể về không? Nếu nói nó bị yêu quái cạp mất đầu, sợ là sẽ không ai tin.”
Hơn nữa Lục Thiên Hạo đi theo Âu Dương Vô Cữu, lại bị giết, nếu người trong võ lâm biết được, chắc chắn sẽ cho rằng Âu Dương Vô Cữu thấy chết mà không cứu, sẽ tổn hại thanh danh.
Nếu mà theo ý của Phượng Tam thì nên chôn tại đây, đợi phong thanh qua rồi, sẽ tìm một đỉnh núi tốt hơn an táng lần nữa. Sau đó lại tìm người giả trang Lục Thiên Hạo xuất hiện ở nơi khác, dù sao công tử võ lâm thế gia thích nhất là xông xáo giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, đi một năm sáu tháng không quay về cũng là chuyện bình thường, về sau sống hay chết, tự nhiên không phải trách nhiệm của bọn họ.
Âu Dương Vô Cữu nghe vậy tỉnh người, nhìn thi thể trên mặt đất, kiên quyết nói: “Mang về.”
“Mang về? Sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức đó?” Phượng Tam không tán thành, nhất là ông cha Lục Thiên Hạo, chết mất đứa con trai, có thể để yên sao?
“Lục thế huynh vì bảo vệ an nguy võ lâm, không tiếc xông pha mạo hiểm, dốc sức đánh Huyết Sát, cuối cùng đoạt mạng gã dưới lưỡi kiếm, bất hạnh thay bị giáo đồ Huyết Sát ám toán nên bỏ mình. Đến lúc ta đuổi kịp thì chỉ đoạt lại được thi thể, còn thủ cấp đã bị Huyết Sát giáo mang đi, đúng là bất hạnh.” Giọng nói của Âu Dương Vô Cữu trầm ổn lại chân thành, khiến người nghe dần dần cảm thấy lời hắn nói nhất định là thật, “Ta nghĩ Lục sư thúc biết Lục thế huynh vì võ lâm trừ hại, chắn chắn cảm thấy an ủi.”
Phượng Tam nghe xong không khỏi sửng sốt, sau một lúc lâu mới kêu lên: “Chỉ bằng thanh kiếm của tiểu tử này, đừng nói đánh chết Huyết Sát, ngay cả cọng tóc của hắn còn chưa chạm được nữa là!! Đổ hết công lao lên người nó, huynh làm minh chủ võ lâm chẳng phải là mất hết mặt mũi?!”
“Lục Thiên Hạo đã từng xuất kiếm tương trợ. Bất quá kích cuối cùng vẫn là công lao của huynh, việc này quả thật cần huynh gật đầu.”
Phượng Tam trong bụng hiểu rõ, nếu không có Âu Dương Vô Cữu dốc sức đánh Huyết Sát trước đó, tiêu hao phần lớn công lực của gã, lại lợi dụng sát chiêu dời đi sự chú ý của gã thì cho dù Phượng Tam y có khinh công cao đến đâu, cũng không đến gần được. Nhưng muốn y đi lĩnh phần công lao này, y không thèm, y đã quen tự do tự tại, còn lâu mới vì phần công lao nhỏ bé này mà rước lấy một bầy ruồi nhặng võ lâm.
“Tiểu tử này thật biết tìm phiền phức…” Y xem xét thi thể dưới đất, nói xấu người chết quả thật không tốt, bèn cũng im miệng không phản bác nữa.
“Xác thực là tôi suy nghĩ không chu toàn, đã hại Lục Thiên Hạo đánh mất tánh mạng. Người đã chết rồi, sao có thể để y không nhắm mắt chứ?”
Âu Dương Vô Cữu vẻ mặt nghiêm trọng, suy nghĩ của Phượng Tam hắn cũng hiểu rõ, nhưng hắn không thể vì tư lợi của bản thân mà khiến Lục Anh Hạo đến già vẫn còn vướng bận, con mình đi đến nơi nào cũng không rõ. Chi bằng trả lại cho ông một đứa con ngoan hi sinh vì võ lâm đi.
Vương Ki đứng bên cạnh vẫn không nói một tiếng, đôi mắt luôn nhìn vị trí bên cạnh Âu Dương Vô Cữu.
Ở nơi đó vốn là không có gì cả.
Nhưng trên thực tế, Âu Dương Vô Cữu và Phượng Tam đều không nhìn thấy, sứ giả câu hồn của địa phủ, Hắc Bạch Vô Thường đang thi lễ với Lộc Tồn tinh quân, bọn họ cầm xiềng xích dắt hồn phách của Lục Thiên Hạo, còn thanh niên tuấn mỹ thì có chút hoảng hốt, vẻ mặt vô cùng thê lương nhìn Âu Dương Vô Cữu, nghe lời của hắn xong thì đôi mắt đờ đẫn thoáng toát lên ánh sáng, đưa tay, muốn đụng vào mặt Âu Dương Vô Cữu.
Vương Ki chớp mắt, bỗng giựt cổ tay, kéo Âu Dương Vô Cữu đang nói chuyện với Phượng Tam tránh ra.
Âu Dương Vô Cữu lui nửa bước, quay đầu, vừa vặn tránh khỏi đụng chạm của hồn phách.
“Tiên sinh, có việc à?”
“… Không.”
Hồn phách của Lục Thiên Hạo có chút oán giận nhìn chằm chằm Vương Ki, Vương Ki lại ngầm phất tay với Hắc Bạch Vô Thường, ý bảo bọn họ mau rời đi. Hắc Bạch Vô Thường hành lễ, sau đó kéo xiềng xích câu hồn, dần biến mất mang theo Lục Thiên Hạo không cam lòng.
Người đã chết có mấy ai cam lòng? Dưới địa phủ, không thiếu cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà.
Vương Ki rũ mi mắt, kỳ thật âm dương cách biệt, âm hồn Lục Thiên Hạo có bản lĩnh lớn hơn cũng không đụng vào được Âu Dương Vô Cữu, huống chi còn có Hắc Bạch Vô Thường ở bên, gã căn bản không làm được gì. Nhưng cố tình trong lòng lại không muốn nhìn thấy Âu Dương Vô Cữu trong tình trạng không hay không biết bị người khác sờ, tựa như…
Không thích người khác tùy tiện đụng vào ngân lượng của y!
Lời tác giả: Âu Dương phải nói là đã tận lực, phàm nhân làm được đến thế cũng không dễ dàng, dù sao cũng đâu phải văn tu tiên, cậu ấy thật sự là phàm nhân á…
cháu Hạo cuối cùng bị giải quyết bằng cách rất là… im lặng và tàn bạo = = đúng kiểu chết không kịp ngáp luôn
mình còn tưởng cháu và bạn Phượng Tam có gì đó cơ mà