Thập nguyệt lưu hương tồn quế nhưỡng
đào đàn phong mật ý trung tàng
(Tháng mười lưu hương ủ rượu quế, vò gốm rượu mật cất tình này)
Nhoáng một cái, đã đến tháng mười cuối thu.
Nói cũng lạ, bệnh tình của Lục Oanh Oanh lúc nặng lúc nhẹ, chung quy mãi không thấy khá, linh đơn diệu dược ăn không ít, nhưng cơ thể cứ gầy đi, không thể lên đường về nhà. Lục Anh Hạo cảm thấy ngượng ngùng, dù sao võ lâm đại hội chấm dứt đã lâu, bọn họ lại cứ ở đây, không khỏi xấu hổ, vốn muốn ra ngoài thuê khách , nhưng Âu Dương Vô Cữu lập tức khuyên ngăn.
Trong lúc này Lục Thiên Hạo luôn đi theo bên cạnh Âu Dương Vô Cữu, tuy nói vị thế gia công tử này xấu tính xấu nết, tiểu họa không dứt, nhưng có Âu Dương Vô Cữu ở bên, cũng không làm ra đại loạn gì.
Ngày hôm đó Lục Thiên Hạo dậy từ rất sớm, đi tìm Âu Dương Vô Cữu thì phát hiện người không phòng trống, tùy tiện bắt lấy một tên gia nô hỏi thử thì nói là trời vừa sáng đã thấy đại thiếu gia ôm một cái vò đi về hướng trướng phòng.
Lục Thiên Hạo cùng trướng phòng tiên sinh Vương Ki hiển nhiên bát tự không hợp, mỗi lần gặp mặt tất có một màn giương thương múa kiếm, gã đặc biệt căm ghét đôi mắt hắc bạch phân minh của người kia, có một gương mặt bình thường, nhưng đôi mắt lại trong vắt như có thể nhìn thấu tất cả. Hơn nữa Âu Dương Vô Cữu còn cực kỳ coi trọng tên trướng phòng tiên sinh kia, quả thực đã đến trình độ nói gì nghe nấy.
Gã thậm chí mơ hồ nhận ra, trong mắt Âu Dương Vô Cữu, trướng phòng tiên sinh là đặc biệt.
Lục Thiên Hạo vội vã chạy đến trướng phòng, nhưng đã không thấy bóng dáng Âu Dương Vô Cữu đâu, chỉ thấy trướng phòng tiên sinh Vương Ki đang tính toán sổ sách. Gã nhìn ngắm xung quanh, bắt gặp một cái vò nhỏ nửa mở được đặt trên bàn, nói vậy đây chính là thứ Âu Dương Vô Cữu mang tới như lời gia nô.
Vò được làm bằng gốm màu xám đất, nhìn qua không có gì bắt mắt, chắc chắn không phải thứ đáng giá gì. Không hiểu sao gã có chút yên lòng, đang định xoay người rời đi thì bỗng nhiên ngửi được từng đợt hương quế thơm mát trong trướng phòng, không khỏi dừng cước bộ.
Hòa lẫn với hương rượu, mùi mật ngọt thấm tận ruột gan, chậm rãi tràn ra từ miệng vò đã được mở nắp.
Một chén trà nhạt màu đặt bên cạnh, đáy chén còn lưu một lớp dịch trong suốt thanh lương, vụn hoa màu bạc lững lờ trong đó.
Lục Thiên Hạo sửng sốt một hồi, mới đờ đẫn đi tới, chỉ lấy cái vò, hỏi: “Đây là gì?”
Đối với vị Lục thiếu gia vô lễ này, Vương Ki riết rồi cũng quen, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ đáp: “Rượu hoa quế.”
Người trong thành Hàng Châu, ai cũng đều biết làm quế hoa nhưỡng, tháng mười hương hoa xa ngàn dặm, cho dù nhà nghèo, chỉ cần tìm một cái vò, bỏ vào hoa quế đã được rửa sạch cùng với đường, đợi qua hai tháng là có thể dùng được. Chỉ là nếu muốn làm ra quế hoa nhưỡng thượng thừa thì trình độ cần phải tỉ mỉ hơn nhiều, hoa quế không được để lại đài và cuống, phải tỉ mẩn lột bỏ chỉ còn cánh hoa, một công đoạn đơn giản này thôi đã khiến cho rất nhiều người có tâm lùi bước.
Mà vò quế hoa nhưỡng trước mắt này, hàm lượng trong suốt, hương quế thanh liệt, tuyệt đối là hàng thượng thừa giai phẩm.
Lục Thiên Hạo tuy rằng tính nết kiêu căng, nhưng cũng là người lòng dạ thông tuệ, tức thì hiểu ra, ngày ấy thưởng quế, Âu Dương Vô Cữu vất vả đi nhặt ngân quế hóa ra vì để ủ quế hoa nhưỡng. Có phải vì ngày đó Vương Ki không lên núi, không thể thưởng thức vẻ đẹp quế hoa, cho nên Âu Dương Vô Cữu mới mượn hoa quế này để giữ lại hương quế, tặng cho Vương Ki?
Gã hỏi có chút khó tin: “Là Âu Dương đại ca tặng cho ngươi?”
Vương Ki tuy cảm thấy tên này kỳ cục, rất có cảm giác không cần để ý, nhưng đây cũng chẳng phải chuyện cần giấu diếm gì nên liền gật đầu.
Ngờ đâu Lục Thiên Hạo lại nhảy dựng lên như bị ong mật chích phải, trừng mắt y một hồi, tầm mắt mới chậm rãi chuyển sang vò quế hoa: “Ta cho ngươi năm mươi lượng bạc, ngươi bán cho ta quế hoa nhưỡng này!”
Năm mươi lượng bạc, đừng nói là mua một vò quế hoa, cho dù mua một xe cũng không thành vấn đề.
Nhưng là Vương Ki vẫn như cũ không thèm ngẩng đầu: “Không bán.”
“Đây là ngân phiếu năm mươi lượng … ngươi nói gì?!” Bàn tay cầm ngân phiếu của Lục Thiên Hạo sững sờ giữa không trung, không ai nhận, gã thật không ngờ tên trướng phòng tiên sinh điêu ngoa, chi li tới cực điểm này lại dám cự tuyệt vụ mua bán vừa nhìn đã biết có hời?! “Tại sao?!”
Vương Ki cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn gã, sau đó vươn tay đem nắp đậy lại cẩn thận, hương hoa quế xen lẫn vị ngọt bị ngăn trở, một lần nữa cất lại trong vò.
“Mua bán phải được song phương đồng ý mới có thể thực hiện, hơn nữa ta nghĩ không cần thiết phải giải thích nguyên nhân với Lục công tử.”
“Ta cho ngươi thêm một trăm lượng bạc, kiểu gì ngươi cũng phải bán vò rượu quế hoa này cho ta!”
Vương Ki không khỏi buồn cười: “Lục công tử, ngươi trong tay đã có ngân lượng, cửa hàng tạp phẩm ngoài phố có rất nhiều quế hoa nhưỡng, cần gì phải chấp nhất vò rượu này?”
“Ta chỉ muốn duy nhất vò này!! Đây là Âu Dương đại ca ủ từ hoa quế tự mình nhặt ở Linh Ẩn tự, bên ngoài làm sao so sánh được?!”
“Nếu đã là tâm ý của thiếu gia, ta càng không thể bán cho ngươi, nếu như bán, thiếu gia chắc chắn trách tội ta.”
“Ta mặc kệ!!” Lục Thiên Hạo nện một quyền lên bàn.
Vương Ki chẳng những không bị gã uy hiếp, ngược lại còn mỉm cười: “Lục thiếu gia, cẩn thận nắm tay của ngươi. Chiếc ghế hoa lê lần trước đã nể mặt thiếu gia mà không tính, nếu còn đập nát một cái bàn, vậy xin thứ ta công tư phân minh, hóa đơn sẽ được trực tiếp đưa đến tay lệnh tôn.”
Lục Anh Hạo tuy rằng dung túng nhi tử, nhưng lúc cần quản giáo vẫn vô cùng nghiêm khắc, Lục Thiên Hạo vừa nghe thấy đã tức nhưng không dám nói, rất hiển nhiên, nếu bị Lục Anh Hạo biết gã gây rối ở trướng phòng, còn đập vỡ đồ đạc, chỉ sợ sẽ lập tức đuổi gã về Cao Châu.
Vương Ki lại tiếp tục cúi đầu, bàn tính gảy lách ta lách tách, không có ý định tiếp tục quan tâm.
Biết không thể đoạt được vò hoa quế từ trong tay y, Lục Thiên Hạo tức giận có dư, trong lòng dần dâng lên ý đố kỵ. Bây giờ gã sẽ đến hỏi rõ ràng Âu Dương Vô Cữu, gã đường đường là Lục gia công tử, luận tướng mạo, luận giá trị con người, luận tài học, luận võ công, có chỗ nào kém trướng phòng tiên sinh này hả? Cố tình trong mắt Âu Dương Vô Cữu chỉ có con người tướng mạo xấu xí, thân thế bình thường, không biết nửa điểm võ công này?!
Tiếng bước chân tiêu thất, trong trướng phòng khôi phục lại một mảnh yên tĩnh.
Tiếng bàn tính dừng lại, Vương Ki chậm rãi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn vò quế hoa nhưỡng trên bàn.
Âu Dương Vô Cữu tốt với y lắm.
Kỳ thật y cũng biết rõ, Âu Dương Vô Cữu ở thế gian, có thể nói là bá chủ một phương, hô mưa gọi gió, chỉ cần nhìn thái độ cung kính cúi đầu nghe lệnh của vài bang chủ chưởng môn võ công cao cường với hắn là có thể biết được.
Người nam nhân có địa vị tối cao này, kỳ thật hoàn toàn không cần nhìn sắc mặt y làm việc.
Thiên thượng tinh quân hôm nay chẳng qua là một cái xác phàm trần, trong mắt người ngoài chẳng qua là một trướng phòng tiên sinh bình thường. Nhưng Âu Dương Vô Cữu không vì thế mà có nửa phần bất kính, chẳng những săn sóc chu đáo mà thậm chí còn nguyện đem bí mật không muốn ai biết chia sẻ với y.
Tâm ý chưa từng nói thành lời, trong vô thức đã được biểu lộ. Tình cảm không phải là võ công, há có thể làm đến mức thu phóng tự nhiên? Chỉ sợ điều này ngay cả bản thân Âu Dương Vô Cữu cũng không ngờ.
Vương Ki mở vò rượu, quế hoa nhưỡng rót đầy non nửa chén trà, mật nhưỡng trong vắt thấm đầy từng đợt hương quế, tựa như dịu dàng của con người kia, không chút cố ý tỏ vẻ, nhưng bất tri bất giác, đã ngấm đầy khắp nơi.
Cầm lấy chén trà, quế hoa nhưỡng hơi sềnh sệch lay động, vụn ngân quế tản mác phiêu đãng bên trong.
“Một vò trị giá một trăm lượng, vậy một chén nhỏ này, chỉ sợ cũng phải mười, hai mươi lượng đi? Ha ha…” Đây vốn là vụ mua bán không tệ, nếu là trước kia, y sẽ không chút do dự bán mất, nhưng khi nãy, vừa nghĩ tới nam nhân cao lớn dùng ngón tay không chút mảnh khảnh lựa nhặt từng đóa hoa quế nhỏ xinh, tỉ mỉ quét một lớp mật bên trong vò, cẩn thận dùng đất sét niêm phong kín đặt ở trong phòng, canh chừng đủ hai tháng rồi. Mới sáng sớm, đã kích động mang quế hoa nhưỡng đã ủ tốt tới đây…
Mùi vị ngọt thanh quẩn quanh đầu lưỡi, chảy xuống cổ họng, không ngấy, hương vị vừa hay.
Trướng phòng tiên sinh ngồi bên bàn nhẹ nhàng mỉm cười.
“Có tay nghề như này, ngày sau gia nghiệp dù bại tẫn cũng không sợ…”
Còn Lục Thiên Hạo cũng không có cơ hội đi chất vấn Âu Dương Vô Cữu.
Bởi vì Phượng Tam bên kia đưa đến tin tức, nói đã phát hiện hành tung Huyết Sát!
Theo tin tức của Phượng Tam, Huyết Sát kia hiện giờ đang ở Võng Lượng sơn cách ngoài ngàn dặm, trận núi lở lần đó đã chôn không ít thuộc hạ của gã, hiện giờ Huyết Sát giáo chúng ở Trung Nguyên còn lại không đến ba mươi, nếu như muốn từ Tây Vực triệu tập nhân thủ, đi đi lại lại ít nhất phải mất ba tháng, song Âu Dương Vô Cữu không vì vậy mà thả lỏng, vội vàng phái người khoái mã đi thông tri các môn các phái sẵn sàng trận địa đón địch, đề phòng Huyết Sát xâm nhập.
Còn bản thân Âu Dương Vô Cữu, trải qua trận chiến lần đó hắn nhất định đã trở thành cái gai trong mắt Huyết Sát, Huyết Sát này hung tàn thành tính, vì để tránh hại đến người nhà, Âu Dương Vô Cữu đã dọn đến biệt viện ngoài thành, không mang theo lấy một tùy tùng, dời hết người hầu trong biệt viện về phủ, còn đặc biệt thả ra tin tức.
Đám người Lục Anh Hạo vốn định đi cùng, nhưng gặp Âu Dương Vô Cữu khuyên can, cầu xin ông lưu lại trong phủ bảo vệ những người khác, Lục Anh Hạo là tiền nhiệm minh chủ, lại là đại đệ tử của Tàng Kiếm Môn, võ công so ra đương nhiên không kém, có ông bảo vệ mọi người trong Âu Dương phủ, hắn mới có thể phóng tay đánh một trận.
Lục Anh Hạo nghe tới đây cũng cảm thấy có lý, thế là gật đầu đáp ứng.
Vào đêm, biệt viện một mảnh yên tĩnh vô thanh.
Tòa biệt viện này là một sơn trang dựng lên cho việc tránh nóng, xây dựa vào núi, trong viện dẫn nước thành hồ, lầu trúc lăng không trên nước, cành liễu đong đưa, có một loại Giang Nam phong tình riêng biệt.
Chỉ là sau khi vào thu có chút lương ý, gió lạnh từ mặt hồ cuộn lên sóng nước dập dờn, đánh tan trăng tròn trong nước.
Âu Dương Vô Cữu một mình ngồi trước cửa sổ, cầm một quyển sách, gió thổi qua nến, lay động ánh sáng, hắn khẽ ngẩng đầu, giơ tay cản gió để ánh nến ổn định. Bóng người cao lớn đọng trên tường, thật có vài phần trầm tĩnh. Nói vậy nếu có hồ tiên nhìn thấy góc mặt cương nghị anh vĩ này, nhất định sẽ biến thành hình người, nửa đêm tới thăm, rồi lại dẫn đến một đoạn huỳnh song dạ thoại lưu truyền thiên cổ. (huỳnh song: cửa sổ đom đóm. Thời Tấn có người lấy đom đóm bỏ vào túi treo bên cửa sổ để đọc sách về đêm, sau này “huỳnh song” dùng để chỉ chỗ đọc sách)
Hắn lật qua một trang sách, lỗ tai đột nhiên nghe thấy trên bờ hồ có tiếng dị vật cản gió.
Chỉ thấy Âu Dưỡng Vô Cữu thân ảnh động một cái, đã bay vọt ra từ cửa sổ, như cú đêm lướt không, vô thanh vô sắc xẹt qua trời đêm. Mặt hồ không gió yên ả trở lại, đầm nước bằng phẳng không lưu nửa vết tích.
Đêm nay hắn mặc một thân huyền sắc trường bào, dung nhập bóng đêm đen kịt không dễ phát hiện, trong rừng liễu tối om, hắn nhắm mắt nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên mãnh liệt vung tay.
“Ai da!!” Một người núp sau thân cây bị hắn lôi ra vứt trên mặt đất.
“Vụt ──” Trường kiếm xuất vỏ, quang ảnh rét lạnh đặt ngay trên yết hầu người kia.
“Âu Dương đại ca!! Là ta!!” Giọng nói này, đúng là của Lục Thiên Hạo.
Âu Dương Vô Cữu trở kiếm vào vỏ, tiếng long ngâm chấm dứt, duy chỉ còn cảm giác áp bức cường liệt.
“Ta đã phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được vào biệt viện!”
“Âu Dương đại ca, ta tới để giúp huynh!” Lục Thiên Hạo vỗ vỗ trường kiếm bên hông, “Cha không cho ta tới, nên ta lén nửa đêm trèo ra! Âu Dương đại ca huynh đã từng nhìn thấy võ công của ta, hơn nữa phương diện kiếm thuật ta trước giờ không có đối thủ, có ta giúp huynh, nhất định có thể giết tên Huyết Sát kia tơi bời hoa lá!”
Âu Dương Vô Cữu rơi vào chán nản, căn cứ theo tin tức truyền đến hôm qua của Phượng Tam, Huyết Sát đã thất tung mấy ngày trước, hiển nhiên đã rời khỏi Võng Lượng sơn. Tuy nói núi này cách xa Hàng Châu ngàn dặm, trong lúc ngắn ngủi khó đến được đây, nhưng cũng không thể để Lục Thiên Hạo không kiêng kị gì như thế, nói không chừng giây tiếp theo đã đụng phải Huyết Sát rồi.
Nhẫn nhịn, Âu Dương Vô Cữu ôn tồn khuyên nhủ: “Hảo ý của Lục thế huynh, Vô Cữu xin lĩnh tấm lòng. Nhưng Lục thế huynh dù sao kinh nghiệm thực chiến còn ít, Huyết Sát võ công cao cường, hung tàn thành tính, thế huynh nếu có sơ xuất gì, Vô Cữu chỉ sợ không thể ăn nói với Lục sư thúc. Vẫn là xin trở về đi!”
“Chính là vì thiếu kinh nghiệm, cho nên lần này mới là cơ hội tốt!” Gã rút ra trường kiếm bên hông, chỉ thấy kiếm này hàn quang lẫm liệt, thật có thể xem là một thanh bảo kiếm, “Đây là bảo kiếm ta trăm cay nghìn đắng mới đoạt được, chính là thần kiếm Âu Dã Tử rèn từ thời xưa, danh gọi Thuần Quân!”
“Phụt ──” Một tiếng cười nho nhỏ từ ngọn cây truyền đến, Âu Dương Vô Cữu tức thì nhíu mày, quát: “Phượng Tam!!”
Nam tử một thân hình tượng công tử phong lưu từ trên cây nhảy xuống, phất cây quạt không hợp chỗ, ha ha cười nói: “Ta nói vị tiểu công tử này, thanh kiếm của ngươi là nhặt từ quán hàng rong nào vậy?”
Lục Thiên Hạo nổi giận: “Đây chính là trấn chi bảo của Tàng Bảo Trai, ông chủ là nể mặt ta nên mới bằng lòng nhượng lại đấy!!”
“Mất bao nhiêu?”
“Một vạn lượng!!”
Phượng Tam huýt sáo một cái, huých huých bả vai Âu Dương Vô Cữu: “Tôi nói này Âu Dương, tiên sinh nếu ở đây, nhất định sẽ nói một câu: bại gia tử! đúng không?”
“Đủ chưa!” Không đợi Lục Thiên Hạo phát tác, Âu Dương Vô Cữu đã một chưởng đẩy Phượng Tam ra, “Các người tới đây làm gì?! Huyết Sát há là trò đùa à?”
Phượng Tam thu lại vẻ mặt chơi đùa, đứng đắn nói: “Huyết Sát võ công cao cường, cộng thêm tu luyện yêu pháp, lần này không thể để huynh lại đơn độc mạo hiểm nữa. Nói thực thì, tôi không muốn lại thấy huynh biến thành một thân độc thương, quay đầu nói tôi biết chỉ còn một ngày tính mạng!!” Y tuy rằng thường ngày là một công tử bột phong lưu phóng đãng, nhưng một khi đã nhận là bằng hữu, cho dù có vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.
Âu Dương Vô Cữu có chút bất đắc dĩ, đang suy nghĩ làm thế nào khuyên y trở về thì ngờ đâu từ cửa lớn lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Một võ lâm cao thủ như Huyết Sát, kiểu gì cũng không có khả năng ở cửa chính gõ cửa xin vào đúng không?!
Âu Dương Vô Cữu đen mặt, vẫn là Phượng Tam nhanh nhẹn đi mở đại môn, chỉ thấy người tới cầm một cái đèn g, trong ánh lửa thấp thoáng áo xanh, là trướng phòng tiên sinh Vương Ki!
“Sao ngươi lại đến đây?!” Lục Thiên Hạo như con mèo bị giẫm phải đuôi, lông lá dựng hết cả lên.
Vương Ki phủi phủi bụi bặm trên vai: “Đi mua bữa khuya, thuận đường sang đây xem thử.”
“Mấy người…” Ba lần bốn lượt dặn dò bọn họ không được qua đây, ai ngờ không một tên nghe lời, chẳng những tới một người mà còn liên tiếp tới! Âu Dương Vô Cữu trong tức giận bắt đầu tự kiểm điểm, có phải mấy ngày gần đây hình tượng minh chủ này tích uy chưa đủ không…