Thái Dương tối đó ngủ ngon lành, bạn cùng phòng mới ngủ cũng rất có nề nếp, nằm sát vào bên mép giường, lưu cho cậu một không gian cực rộng để duỗi tay chân, nên cậu cảm thấy thực hài lòng, tự coi như mình vẫn nắm trong tay quyền sở hữu căn phòng này.
Thời điểm khi cậu tỉnh lại Cố Văn Vũ đã đi mất, chăn gối được gấp ngay ngắn. Thái Dương mơ mơ màng màng gãi cái đầu bù xù loạng choạng bước khỏi phòng, thế nhưng phát hiện toàn bộ các phòng đều im ắng, giống như không có lấy một người.
“Này, này! Đâu cả rồi?” Thái Dương kêu vài tiếng, không đượcđáp lại, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, lúc này ánh mắt cậu mới rơi xuống tờ giấy nhắn để gần TV, vì thế vội vàng chạy lại đọc ghi chú trên giấy.
Chữ viết giống như con cún cào bậy, nhìn cái là biết do Lý Lập Bang lưu lại.
Thái Dương nheo mắt khó khăn đánh vần, chỉ thấy phía trên viết hai câu nói:
Câu đầu tiên là ——
Ân chủ quản vừa mới thông tri, hôm nay phải đến công ty.
Câu thứ hai là ——
Chạy nhanh lên! Bị muộn rồi đó! Aha
Thái Dương sững ra trong một giây, sau đó tựa như có người đốt pháo sau mông chạy vù ra ngoài, chạy vội tới nhà tắm dùng nước lạnh lung tung rửa mặt một phen, vớ lấy laptop giẫm giày vọt khỏi cửa, vừa mặc quần áo trong thang máy trong lòng vừa hung hăng nguyền rủa Lý Lập Bang, âm thầm phát lời thề rằng chỉ cần vừa thấy sẽ đập hắn một trận thừa sống thiếu chết, đến lúc mẹ đẻ hắn cũng không nhận ra được mới thôi!
Vì để tiện đi làm, nhà trọ Quách Minh Viễn thuê cho mọi người cách trạm tàu điện ngầm rất gần, nhưng lúc này Thái Dương lại không có phúc khí lên tàu, vì ngày đầu tiên thực tập không thể đến muộn, cậu khẽ cắn môi, quyết tâm trực tiếp ra chặn một chiếc taxi. Một đường nhìn đồng hồ cây số nhảy nhảy, trái tim Thái Dương cũng sắp muốn bệnh theo. Mới sáng sớm mà đã vô duyên vô cớ vứt qua cửa sổ hơn hai trăm đồng như vậy, cậu cảm thấy giống như có người đang khoét một miếng thịt trong lòng mình, vì thế oán hận đối với Lý Lập Bang kia càng thêm mãnh liệt.
Trùng hợp chính là, Thái Dương bên này mới từ xe taxi xuống, bên kia hai người Lý Lập Bang Trương Gia cũng ăn vận chỉnh tề vừa mới chui ra khỏi bến xe điện ngầm. Thái Dương nheo mắt, cơ hồ trong nháy mắt nhác thấy bóng Lý Lập Bang liền xuyên qua đám người đi làm vọt đến ——
Lý Lập Bang đang nghiêng đầu cùng Trương Gia nói chuyện, đột nhiên cảm giác như có một đống bông lùng nhùng gì đó thình lình nhào vào ngực mình, đâm cho hắn thiếu chút nữa ngã ngửa xuống đất, kế sau đó cổ liền bị người khác gắt gao bóp chặt!
“Mẹ nó đồ khốn này! Đồ chết tiệt! Dám không gọi ông dậy! Nhà ngươi biết hôm nay là ngày đầu tiên đi làm mà còn dám không gọi ông! Muốn cho ông đây bị mất chén cơm hả?! Mẹ nó ông bóp chết ngươi! Bóp chết đồ khốn nhà ngươi!” Thái Dương nghiến răng nghiến lợi điên cuồng chửi rủa một hồi, vặn cổ Lý Lập Bang không chút nương tay.
Lý Lập Bang thiếu chút nữa ngạt thở, mặt nghẹn đến thành màu tím, dưới tình thế cấp bách dùng sức xoay người, đem Thái Dương đặt ở dưới thân. Hắn vốn vạm vỡ hơn Thái Dương một chút, lại đang trong lúc đường cùng sức mạnh càng thêm bạo phát, vậy nên nhanh chóng xoay chuyển tình thế, đem cái cổ đáng thương của mình cứu vớt ra khỏi ma trảo của Thái Dương, nắm lấy đồng phục của cậu, chặt chẽ đè ở bên trên không động đậy.
Hai người giữa ban ngày ban mặt lăn lộn một phen như vậy, rất nhanh khiến người qua đường quây lại xem. Bất quá may sao nơi đây cũng là khu đô thị công nghệ cao mới, cư dân xung quanh tương đối ít, đại đa số những người qua đây đều là thành phần tri thức vội vàng đi làm, ít có mấy bác gái thích tản bộ buôn dưa, cho nên cũng không tạo thành rối loạn gì quá lớn.
Bất quá vẫn là khiến nhân viên an ninh trật tự ở phụ cận chú ý.
Một anh chàng mặc đồng phục cầm bộ đàm, rất thận trọng chạy tới quát hỏi: “Ở đây sao vậy? Các anh đang làm cái gì? Này...... Mau tách ra! Có nghe thấy không?”
Trong lòng Thái Dương còn hừng hực lửa, chỉ cần Lý Lập Bang hơi chút buông ra cậu sẽ liền lập tức phản kích, hại Lý Lập Bang cũng không dám tùy tiện buông lơi, hai người cứ như vậy giằng co không thôi
Cậu bảo an cảm thấy quyền uy của mình đã bị khiêu khích cực điểm, hơi nheo con ngươi, cầm lấy bộ đàm chuẩn bị gọi người đến đem hai kẻ không biết tốt xấu này trở về.
Trương Gia liếc mắt nhìn hai đứa dở hơi trên đất, chẳng nói gì đẩy đẩy kính mắt, đưa tay cản lại chiếc bộ đàm đã đưa đến bên miệng của cậu bảo an, cười xin lỗi: “Thực xin lỗi đồng chí, em trai tôi bị động kinh, bạn tôi đang giúp nó khống chế bệnh tình, đợi chút nữa nó dịu lại chúng tôi sẽ đi, sẽ không gây thêm phiền toái cho anh nữa.”
“Động kinh?” Cậu bảo ban hồ nghi nhìn Thái Dương, “Nhìn không giống a......”
Nét cười trên mặt Trương Gia đột nhiên biến mất, ánh mắt xuyên qua thấu kính lóe sáng sắc nhọn nhìn cậu bảo an, nghiêm túc nói: “Thần kinh não bộ vốn dĩ đột ngột thất thường phóng điện quá độ đến bắp thịt nên cánh tay mới bị co giật cách quãng, tôi sẽ không lấy sức khỏe của em mình ra làm chuyện đùa đâu.”
Cậu bảo an kia đột nhiên bị ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm đến phát run, cảm thấy anh chàng nhã nhặn đeo kính trước mắt này không giống như đang nói dối, không khỏi cảm thấy xấu hổ vì chuyện đâm vào nỗi đau của người khác, nên đành gượng gạo cười cười, “Vậy...... vậy có cần tôi hỗ trợ liên hệ bệnh viện hay không?”
Trương Gia vẫn lãnh đạm chăm chú nhìn cậu bảo an, không nói một lời, khoé mắt lại âm thầm quan sát cặp đôi đang bò sát đất kia, thấy Thái Dương giống như rốt cục đã khôi phục lý trí bình tĩnh trở lại, mới tiến lại nâng cậu dậy, nhẹ nhàng bâng quơ nói với cậu chàng đang bị dọa ngây người kia: “Không cần, đa tạ. Em trai tôi không thích mùi thuốc trong bệnh viện!”
Nói xong không đợi mọi người nói chuyện liền tay chân lanh lẹ đem Thái Dương lôi đi, Lý Lập Bang phía sau đứng lên phủi phủi bụi bặm trên người, làm mặt quỷ trước mắt bao người, kế đó bám theo sau.
Cậu bảo an bị ánh mắt lợi hại của Trương Gia dọa đến ngẩn người kia, nhìn ba người đã đi đến góc đường, không khỏi thầm cảm thấy may mắn cho đứa nhỏ đáng thương bị thần kinh kia.
Cậu ta thật sự có một người anh trai thật tốt!
Cuối cùng đi đến một nơi yên tĩnh không người, Trương Gia một phen hất tay Thái Dương ra, đưa mắt nhìn giờ trên di động, nói với cậu: “Chúng tôi mất những mười lăm phút nhìn cậu nổi điên, nói đi, thế là sao hở?”
Thái Dương không dám tin trừng to mắt, cậu nguyên lai cảm thấy Trương Gia cũng coi như là một thanh niên gia giáo đầy hứa hẹn, không thể tưởng được thế nhưng lại cùng một hạng với Lý Lập Bang, sau lưng người ta làm chuyện xấu còn giả bộ như hoàn toàn vô tội, vậy là có ý gì!
“Các cậu làm chuyện tốt gì thì tự mình hiểu! May sao tớ tỉnh lại đúng lúc, bằng không ngồi taxi cũng không có kịp!”
Lý Lập Bang vốn đang thật cẩn thận sờ cổ mình, nghe được lời Thái Dương liền hơi sửng sốt, rồi không biết sống chết phụt một tiếng bật cười! Vừa cười lại vừa dậm chân, cười đến khom cả lưng, thậm chí còn chảy ra nước mắt!
Thái Dương nhìn bộ dạng quái đản kia của Lý Lập Bang, trong đột nhiên, căm phẫn nghẹn đầy trong lòng thế nhưng tiêu tán trong nháy mắt.
Đây mới đúng là đồ điên, thử hỏi xem cậu ta có khác quái gì đồ điên đâu chứ!
Trương Gia thật sự nhìn không nổi nữa, nhịn không được đạp một cước vào sau mông Lý Lập Bang, mắng: “Cười cái rắm! Có chịu nói hay không?”
Lý Lập Bang rốt cục ngưng cười, nhưng vẫn khùng khục mấy hơi, miễn cưỡng nói ra vài chữ, chỉ vào Thái Dương nói: “Cậu......cậu không phải là...... Thật sự ngồi...... ngồi taxi...... Tới chứ?”
Thái Dương không thèm nói chuyện cùng đồ biến thái, cúi đầu chỉnh lại nếp gấp trên quần áo, chẳng buồn liếc hắn một cái.
Trương Gia tựa hồ tóm được trọng điểm vấn đề, không kiên nhẫn nghe Lý Lập Bang phun lèo tèo ra từng chữ, ngược lại hỏi Thái Dương: “Phải rồi Thái Dương, cậu hôm nay thế nào mà cũng đến đây vậy?”
Thái Dương sửng sốt, nói vậy là sao! Cậu đương nhiên là tới đi làm á!
Trương Gia lại hỏi: “Ân chủ quản tổ chúng mình hôm qua đã thông tri việc hôm nay đến làm trước thời hạn, sao tổ của cậu cũng vậy hả?”
Lời Trương Gia vừa ra khỏi miệng, Lý Lập Bang lại nhịn không được phụt ra.
Trên thế giới này thế mà lại có người ngốc như vậy, hắn tối hôm qua tâm huyết dâng trào viết tờ giấy này để trêu ngươi, vốn cũng không nghĩ rằng sẽ thành công, không ngờ ku này lại ngố đến vậy...... thế mà lại bị lừa! Thật sự là quá sức tưởng tượng! Thật đúng là không làm … hắn thất vọng!
Thái Dương có chút ngơ ra, cậu đột nhiên nhớ rằng, cậu cùng hai người Trương Gia Lý Lập Bang bị phân tới tổ công tác khác nhau, mà chủ quản của cậu...... Hình như cũng không họ Ân......
Thế là, hơn hai trăm đồng kia của cậu hoàn toàn bị vứt xuống cống rồi. A không, phải nói là vẫn có giá trị nhất định, là đã khiến cho tên khốn Lý Lập Bang này ước chừng cao hứng cả ngày.
Bất quá Lý Lập Bang cũng vì thế mà đã phải trả một giá nhất định.
Nhờ Thái Dương ban tặng, lưu lại trên cổ hắn mấy đường hồng nông nông, khi chủ quản hỏi hắn nói bị con mèo nuôi trong nhà cào, nhưng chủ quản lại chính là ý vị thâm trường cười cười, giống như trưởng bối hiền lành vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Thanh niên mà, có thể hiểu được, nhưng vẫn phải chú ý kiềm chế a, thân thể vẫn quan trọng hơn.”
Lý Lập Bang cảm thấy khó hiểu, ngơ ngác nhìn chủ quản không hiểu ông đang nói những gì.
Trương Gia ngồi ở ô cách vách hắn đang thêm đường vào cà phê, nghe đến đó tay không cẩn thận run lên một chút, đem cả một túi đường đổ tuốt vào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
PS: Câu chuyện này là dựa vào người thật mà cải biên nha, năm mĩ nam IT đều là hảo bằng hữu của tác giả nha, hơn nữa pass wifi bọn họ cùng dùng ở chỗ nhà chung cũng là cái đó á còn có hai người trong đó quả thật cũng ngủ chung giường á
Không phải mình khoa trương đâu á! XD