Thất Hữu Bất Trực

chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lại nói đêm hôm đó Thái Dương từ trong khách sạn nhanh như chớp chạy ra, chân trần khoác áo tắm của khách sạn, ôm một đống quần áo, tìm mấy lần mới phát hiện áo khoác bỏ ví tiền ở trong thế nhưng lại không đem theo. Lần này thật quá xúi quẩy, trên người một xu teng cũng không có, cũng không biết nên đi đâu về đâu nữa.

Khách bộ hành trên đường đều dùng ánh mắt kinh hãi nhìn cậu, lại còn bất lịch sự chỉ chỉ chỏ chỏ rào rào nghị luận nói xấu sau lưng cậu. Càng đáng sợ chính là, cậu phát hiện ven đường có một chiếc xe cảnh sát đang đỗ, hai bóng đèn phía trước đang ra sức lấp lóe, giống như muốn mở đường đi về phía cậu, vì thế liền cả kinh lập tứcchọn một con đường nhỏ tối tăm chui vào, vòng vèo dăm bảy lần tiến vào một công viên nhỏ ở trung tâm thành phố.

Một mình ngồi trên ghế đá công viên lặng lẽ một hồi, Thái Dương cảm thấy bản thân quả thực không có mặt mũi nào mà đi gặp người khác, đặc biệt là Cố Văn Vũ. Phải gọi là bắt gian ngay tại trận, thật sự là quá mất mặt! Cậu hiện tại thật muốn tìm một sơn cốc trốn vào, sau đó cả đời cũng không ra.

Lại còn việc bản thân mình nhất thời được phô trương sung sướng, xem như đã hoàn toàn đắc tội với Hạ Thần Đông, cũng không biết tên biến thái ấy sẽ nghĩ ra thủ đoạn gì để sửa trị cậu.

Có lẽ con người chính là như vậy, một khi bị một đống phiền toái quấn thân, ngược lại có sự giác ngộ phá quán tử phá suất, ngược lại xử sự rất ung dung.

Phá quán tử phá suất: kiểu như là đằng nào cũng hỏng rồi phá luôn đi =))

Vì thế Thái Dương buông đống chuyện be bét kia xuống không thèm nghĩ tới nữa, tìm một bụi cây thay quần áo, sau đó tựa như con mèo hoang cuộn mình ở trên ghế dài, tạm qua một đêm trong công viên.

Đợi đến thời điểm trời sáng ngày thứ hai, cậu theo sau một đám cụ ông cụ bà sáng sớm đi tập thể dục, chân trần dẫm trên đường rải đá sỏi trong công viên, sau đó thế nhưng lại bất ngờ được khen ngợi người trẻ tuổi mà có thói quen dây sớm sinh hoạt tốt, còn biết đi chân trần trên đường sỏi để mát xa lòng bàn chân hoạt huyết hóa ứ......

Đối mặt với vô số ánh mắt hiền từ ôn hòa ném lên thân mình, Thái Dương cảm thấy nháy mắt như được chữa khỏi, đồng thời khóe miệng cũng có chút run rẩy, sợ các ông các bà phát hiện ra mình không phải là chân trần tập luyện, mà là không có giày để đi.

Ở trong một khu đổ rác bới được hai cái dép đi tạm lên chân, Thái Dương cảm thấy mình thật quá may mắn, dép tìm được cư nhiên vẫn là thành đôi.

Hiện tại việc cấp bách là phải kiếm tiền tiêu, bằng không cứ tiếp tục thế này sớm hay muộn cũng sẽ lưu lạc đến ven đường làm kiếp ăn xin. Vì thế Thái Dương trên đường tìm kiếm thông báo tuyển người của quán cơm, hỏi qua mấy tiệm lớn một chút, đều bởi vì không có chứng minh thư mà bị cự tuyệt.

Cuối cùng cậu ủ rũ tiến vào một ngõ nhỏ, dừng bước lại trước một tiệm thịt nướng nho nhỏ, nhìn đến mấy chữ “Thông báo tuyển dụng” nghiêng vẹo trên tấm biển treo phía ngoài, mắt liền sáng lên, tức thì vọt vào trong.

Ông chủ tiệm thịt nướng là một vị đại thúc béo tốt. Vốn hắn thấy Thái Dương bộ dạng khả nghi, không có chứng minh thư nên cũng chẳng muốn thuê, nhưng chịu không nổi sự đeo bám nhằng nhẵng gợi lòng trắc ẩn của Thái Dương, còn bậy bạ nói mình là sinh viên ngoại tỉnh của trường đại học XX, không chịu nổi áp lực bài vở nghĩ quẩn mà trốn khỏi trường học, một đường lưu lạc đến tận đây trải nghiệm cuộc sống.

Đại thúc béo đánh giá Thái Dương từ trên xuống dưới cẩn thận một phen, cảm thấy thằng bé này mi thanh mục tú ngoan ngoãn hiền lành, quả không giống kẻ có ý bất lương, hơn nữa nhìn cũng rất thuận mắt. Ánh mắt khẽ đảo qua cân nhắc mấy phút, cuối cùng vỗ bàn tay to lên đùi cái bốp, đem cậu IT trẻ tuổi đã từng thắng vô số trận đấu máy tính giành giải thưởng lớn tuyển vào trong tiệm, làm một công nhân chạy bàn lao động giản đơn.

Thái Dương cảm động đến rơi nước mắt, liều mạng nịnh nọt nói đại thúc béo tư tưởng văn minh anh minh thần võ, nguyện ý thu nhận một thằng học sinh phiêu bạt đất khách như cậu đây, quả thực là trước nay chưa từng có vân vân, khiến ông chủ tiệm thịt nướng vui sướng hớn hở.

Bất quá cuối cùng, vẫn là một câu của con gái ông chủ quán thịt nướng nói toạc ra chân ý trong đó ——

“Đừng có vuốt mông ngựa, cha sở dĩ thuê anh vào làm chẳng phải là vì anh nói chỉ cần bao ăn bao ở còn tiền công sẽ thương lượng đó hay sao? Kỳ thật chúng tôi chính là coi anh là lao động giá rẻ nên mới tuyển, anh không cần phải nghĩ nhiều!”

Thái Dương: “......”

“Còn nữa nha, anh tưởng lời anh nói kia thật sự sẽ có người tin sao, lừa quỷ cũng phải ngại kỹ thuật quá thấp, chính là lười vạch trần anh thôi, ai cho anh vớ bở đâu!”

Thế là Thái Dương nhìn bé Loli ngồi ở băng ghế nhỏ trước cửa tiệm thịt nướng lắc lư hai bàn chân nhỏ mập mạp vùi đầu đọc sách, lần đầu tiên trong cuộc đời có kích thích muốn bóp chết đóa hoa tương lai của tổ quốc.

Không sai, công việc chạy bàn kỳ thật cũng không vất vả, nếu nói có điều gì khó đối phó, thì chính là con gái của ông chủ tiệm thịt nướng.

Cô bé con này mới hơn mười tuổi, là một bông nhài xinh xắn, song lại luôn thích dùng ánh mắt khó hiểu đăm đăm nhìn Thái Dương, còn cứ một câu “Dụ thụ” gọi cậu. Thậm chí có một ngày, bé Loli thừa dịp đại thúc béo không ở đó liền gọi Thái Dương lại, ghé vào bên tai nhỏ giọng hỏi cậu có phải trốn khỏi sự độc chiếm từ trong tay gã đại ca xã hội đen nào đó, vì tránh bị truy sát mà lưu lạc tứ xứ hay không...... Nghe xong Thái Dương thiếu chút nữa thì xuất huyết bên trong.

Thời gian vẫn luôn lặng lẽ chảy qua giữa lúc mọi người bận rộn, ngõ nhỏ hẻo lánh không mấy ai hay này so với thành thị phồn hoa kia hoàn toàn giống như một thế giới khác, là chốn đào nguyên an bình yên ả.

Cuộc sống của Thái Dương sau khi đến thành B chưa từng đơn thuần như vậy, mỗi ngày đều đem mấy chục đồng tiền công chắt bóp đếm đi đếm lại, chạy bàn, bưng chén đĩa, rửa chén đĩa, giúp con gái ông chủ tiệm thịt nướng làm việc......

Nói được văn vẻ như vậy, kỳ thật mục đích của cậu rất đơn giản, chỉ có một, chính là muốn gom đủ tiền mua vé xe lửa trở về nhà.

Cậu muốn về nhà, phi thường muốn.

Đương nhiên, dù rằng trong đáy lòng Thái Dương không muốn liên hệ bằng hữu vào lúc này, nhưng cậu cũng không phải là vô tâm vô phế đến mức không biết gửi một tin nhắn báo bình ăn cho mấy người bạn ở chung. Vì thế cậu đặc biệt lên mạng, gửi một email cho đám Lý Lập Bang.

Vì không muốn bị đám lập trình viên kia tra IP ra địa chỉ, Thái Dương lại mất công giở thêm thủ đoạn. Cậu nguyên tưởng rằng vạn sự đại cát hết thảy thuận lợi, cũng không nghĩ tới, email này căn bản không gửi đi được. Bởi vậy, khi cậu gặp lại đám bạn cùng phòng đã đi tìm cậu đến phát điên liền phát sinh bi kịch......

Bất quá những chuyện đó nói sau.

Tóm lại, sau hai mươi ngày, tiền vé xe của Thái Dương rốt cục cũng gom đủ.

Tiểu Loli vốn thích chỉ tay năm ngón châm chọc Thái Dương vừa nghe nói cậu phải đi, khuôn mặt nhỏ nhắn bao ngày bảo trì sự cẩn trọng đột nhiên suy sụp, ôm cổ cậu khóc đến mất cả hình tượng.

Cuối cùng Thái Dương không thể không ôm bé con đi một vòng ra chợ, mua một bộ sách

Đạo mộ bút ký

lậu tặng cho, bé Loli mới bằng lòng bỏ qua.

Trước khi ly biệt, bé Loli kéo tay Thái Dương, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, thập phần trịnh trọng nói: “Tiểu Thiên Chân, sau này anh đừng tự làm khổ mình nữa, một ngày nào đó anh sẽ hội ngộ được Tiểu ca của riêng mình, bất luận phát sinh chuyện gì cũng sẽ đều đứng phía sau lặng lẽ bảo hộ anh!”

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của bé Loli, Thái Dương nhất thời cảm thấy không biết nói gì, phi thường muốn mở não bé con ra nhìn xem bên trong là đang chứa những thứ gì.

Hơn nữa bé vì sao lại nói mình đừng buồn khổ nữa? Chẳng lẽ bình thường cậu thể hiện ra biểu cảm khổ sở hay sao?

Không có a, nào có chỗ nào khổ sở đâu a!

Cậu chỉ là...... thỉnh thoảng ngây người mà thôi.

Ừm, ngây người, không hơn.

......

Khi mẹ Thái Dương sáng sớm bị tiếng đập cửa đánh thức, không kiên nhẫn mở cửa thấy thằng con mình đứng trước cửa, trên mặt là biểu tình như thấy quỷ.

Thái Dương khi nhìn thấy mẹ, ủy khuất gần một tháng nay nghẹn trong lòng thiếu chút nữa liền hóa thành nước mắt phát tiết ra, nhưng cuối cùng cậu vẫn là gắt gao cắn răng, kéo miệng tạo thành một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc lóc, nói câu: “Mẹ à, con muốn ăn món thịt kho tàu giò heo mẹ làm muốn chết, nên đã đi cả đêm về đây.”

Mẹ Thái Dương đỏ hồng đôi mắt, mắng câu” Thằng nhãi ranh chỉ có biết ăn thôi”, song cái gì cũng không có hỏi, xách giỏ ra chợ mua đồ ăn, chính là sau khi đi xuống lầu, liền dùng góc tay áo trộm lau nước mắt.

Thái Dương sau khi cười ha ha bóp vai đấm lưng hộ tống mẹ xuất môn xong, lảo đảo đi về phòng mình, ngã quỵ lên chiếc giường lớn quen thuộc mà mềm mại kia, nhìn một loạt giấy khen các loại mẹ đã tỉ mỉ sắp xếp trưng bày trên tường, còn cả ảnh chụp trước kia ở trại hè vi tính......

Kiếp sống máy tính của mình? Thực sự cứ như vậy sao?

Thái Dương ở trong lòng tự hỏi như vậy mấy lần, sau đó đột nhiên đầu mũi liền cay xè.

Bỏ đi, thích thế nào thì thế ấy, mặc cho số phận đi!

Đem đầu vùi thật sâu vào trong gối, đồng chí IT uể oải mất mát nháy mắt đã hóa thân thành đà điểu.

Đối với kẻ tham ăn mà nói, đồ ăn vĩnh viễn là thuốc chữa thương tốt nhất. Mấy giờ sau, Thái Dương ở dưới ánh nhìn chăm chú như muốn trừng rớt ra ngoài của mẹ, tiêu diệt sạch hai chiếc chân giò heo, cuối cùng lau miệng mò lên giường lăn quay ra ngủ.

Cha Thái Dương nhìn căn phòng đóng cửa của thằng con, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói với mẹ Thái Dương: “Ừm, vẫn còn ăn được, vậy chứng tỏ là không có việc gì.”

“Đúng vậy, với thần kinh của con mình, đả kích bình thường cũng không thể khiến nó ra nỗi ấy. Cũng không biết lần này đến tột cùng đã gặp phải chuyện gì.” Mẹ Thái Dương vừa đưa mắt liếc phòng Thái Dương, vừa gật đầu phụ họa.

Thái Dương liên tiếp mấy ngày ở nhà ăn ngủ ngủ ăn, hưởng cuộc sống giống như con heo, khi nhàn hạ rảnh rỗi thì cùng cha chơi vài ba ván cờ, buổi tối lại cùng mẹ xem film Hàn.

Nhiều ngày như vậy rồi nhưng Thái Dương vẫn có tâm lý trốn tránh, không muốn lên QQ hoặc blog, sợ mình bị tin tức oanh tạc. Vậy nên tối đó cậu mở máy tính, chơi WoW một lát, cảm thấy không có Lý Lập Bang cùng Trương Gia lập party thì chẳng hay ho gì, vì thế tay ngứa ngáy mở ra phần mềm lập trình.

Tùy tiện soạn mấy thứ trong phần mềm lập trình để hâm nóng con người, Thái Dương đột nhiên nghĩ tới phần mềm lức trước Cố Văn Vũ có nói qua với mình, lại nhớ lại mình đã từng thấy Cố Văn Vũ soạn gì đó, liền nhịn không được thuận theo mạch suy nghĩ mà viết mã hóa.

Phát triển xử lý ngôn ngữ tự nhiên đến một trình độ nhất định liền trực tiếp chuyển sang trí tuệ nhân tạo, hiện tại có tính đại biểu nhất trong nước chính là người máy Tiểu Đồ của thư viện đại học Thanh Hoa. Thái Dương lập trình đến mệt mỏi, nhớ đến trước kia có bạn học nói qua về chuyện trêu chọc người máy Tiểu Đồ, dù sao cậu cũng là nhàn rỗi quá sức, liền online tìm website Tiểu Đồ, sau đó bắt đầu cùng hắn nói chuyện phiếm.

Sau khi mở link, đầu tiên một phen người máy Tiểu Đồ lảm nhảm tự giới thiệu. Chờ hắn giới thiệu xong, Thái Dương ngẩn ngơ nhìn khung chat một lúc, sau đó não co rút, liền viết một câu “Tôi là GAY” send sang.

Thái Dương thề với trời cậu viết như vậy thuần túy chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi, chứ cậu nào có thể là GAY đâu chứ? Cậu đối với đàn ông cũng không cảm giác gì đặc biệt, nhất là sau khi xem GV xong lại càng xác nhận điểm này.

Chính là...... Trong đầu lại luôn thoáng thấy gương mặt lạnh tanh của Cố Văn Vũ. Đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì vậy?

Tiểu Đồ rất nhanh đáp lại:

Khéo vậy nha, tôi cũng là GAY vậy!

Sau khi khiến Thái Dương ngớ người, lại thấy người máy Tiểu Đồ đáp thêm một câu:

Chúng ta đi!

Tay Thái Dương run lên, sau đó trả lời:

Tôi không thích cậu. = =

Tiểu Đồ đáp:

Chính là tôi thích cậu a! Tôi thật sự rất cô đơn......

Thái Dương không khỏi nghĩ đến hai người đàn ông trong GV kia, lại hỏi:

Vậy...... cậu là ở trên hay ở dưới?

Tiểu Đồ:

Ghét ghê nha, người ta đương nhiên là ở dưới rồi!

Lòng Thái Dương nói biết ngay là sẽ nói vậy mà, vì thế cố tình nói ngược lại, gõ một câu:

Không được! Tôi muốn ở dưới cơ!

Gõ xong cậu liền nghĩ, nếu là phần mềm thiết kế dựa theo suy nghĩ kia của Cố Văn Vũ, lúc này AI hẳn là sẽ thông qua nội dung đối thoại cùng cậu lúc trước, phán đoán ra được chủ ý ban đầu của cậu —— tuyệt đối đánh chết cũng sẽ không để cho đàn ông đè.

Chỉ tiếc, Tiểu Đồ không cao cấp đến vậy, đối diện với Thái Dương nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn chính là vẫn thật ba chấm nói:

A...... tôi ướt rồi......

Thái Dương:...... = =

Thái Dương muốn hất bàn, cậu thật sự là não rút mới đi theo đối thoại với cái loại gọi là trí thông minh nhân tạo này! Vì thế cậu liền ở trong lòng khinh thường cái thằng biên soạn ra phần mềm kia cả trăm lần, tắt máy, đánh tiếng cho mama rồi đi ra khỏi nhà.

Đi trên con phố quen thuộc, hít thở không khí thân quen trong thành thị cậu đã sống từ thuở nhỏ, Thái Dương tay đút túi một bên nghĩ đến chương trình vừa mới biên tập một bên chậm rãi tản bộ không mục đích trên đường, trong lòng lại cảm thấy kiên định vô cùng.

Đất đai nuôi dưỡng con người, tại mảnh đất cố hương đong đầy dấu vết sinh mệnh, con người sẽ luôn sung mãn năng lực, tựa như đại thụ bị mất gốc, chỉ cần tìm được một góc thổ nhưỡng dồi dào dinh dưỡng, sẽ cắm rễ nẩy mầm đâm chồi nẩy lộc, vươn lên sống lại một lần nữa.

Thái Dương không biết mình muốn đi đâu, chính là bằng hai chân vô ý thức mà dẫn dắt cậu không ngừng tiến về phía trước. Thời điểm cậu đứng lại, phát hiện bản thân đang đứng ở cửa một tiệm kem.

Tiệm kem đã đóng cửa, bà chủ đang cố sức khóa cánh cửa kéo xuống đất. Thái Dương thấy vậy vội vàng chạy tới, cùng kéo giúp bà. Bà chủ quay đầu lại, Thái Dương lập tức nghênh đón bằng khuôn mặt tươi cười sáng lạn.

“Ô! Nhóc con đã quay về rồi à?”

“Hắc, dì Lý!” Miệng Thái Dương giống như quết mật ngọt ngào gọi một tiếng, “Sớm như vậy mà đã đóng cửa rồi ạ?”

Bà chủ tiệm kem này cơ hồ là đã thấy Thái Dương lớn dần lên, từ lúc bà mới về làm vợ, đến khi làm mẹ trẻ con, rồi từ khi tiệm kem khai trương đến bây giờ, Thái Dương đã muốn là khách hàng thân thuộc gần mười năm. Bà biết, chỉ cần trong lòng thằng bé này có chuyện khó chịu, sẽ không quản thời gian chạy tới mua một phần kem ly lớn nhất, sau đó một mình ăn hết một mạch mới sướng, bất luận ai nói cũng không nghe. Nếu mà không bán cho, nó có thể ngồi ở cửa chờ cả đêm! Nhìn thấy thằng bé đáng yêu hiền lành, khi bướng bỉnh lên thì không bảo nổi, ai nấy cũng đều bó tay!

“Sao hử? Lại muốn ăn kem ly nhà bà hử?” Bà chủ oán trách trừng mắt nhìn Thái Dương một cái.

Thái Dương cười hắc hắc: “Đúng vậy, chính là dì đã đóng cửa rồi a...... có khi cháu lại an vị ở chỗ này chờ, chờ đến lúc dì mở cửa ngày mai để mua nhở?”

Bà chủ mắng: “Thằng nhãi thối nhà mày chứ! Đợi đó, dì vào tiệm lấy cho một cái, để mẹ mày biết lớn đùng thế này mà tối muộn còn chạy đi ăn đồ lạnh thế này, không sợ bà ấy đánh chết mày à!”

Thái Dương làm mặt quỷ với bà chủ, bà chủ biết cậu nhất định là đang có tâm sự gì nên mới như vậy, cũng không hỏi nhiều, liền lại mở khóa vào trong tiệm lấy cho cậu một phần bánh kem.

Chờ bà chủ ly khai, Thái Dương ngồi xuống ngay tại cửa tiệm, miệng ngậm thìa nhựa, mở hộp bánh ngọt ra, đương lúc hai mắt tỏa sáng mà chuẩn bị xuống tay......

Chẳng ngờ đúng lúc này, một bóng râm nhàn nhạt bao phủ cậu.

Thái Dương ngẩng đầu, sau đó liền trợn tròn mắt.

“Cậu cậu cậu...... Sao cậu lại tới đây?!” Thái Dương ngậm thìa lắp bắp nói.

Cố Văn Vũ hai tay đút túi đứng trước mặt Thái Dương, không nói một tiếng nhìn cậu, kế đó ánh mắt liếc qua hộp bánh kem đặt trên đùi cậu, sau một lúc lâu, mới vươn tay nhẹ nhàng lấy cái thìa trong miệng Thái Dương miệng ra, thản nhiên nói:

“Cậu đã nói, sẽ mời tôi đi ăn bánh kem mà.”

Câu chuyện nông trường Cao Kỳ の Gà con bị lạc ở trong một mảnh rừng rậm. Nó trốn được khỏi sự truy đuổi của hồ ly, nhảy qua bụi cỏ gai mọc bao quanh, vượt qua dòng suối chảy xiết, cuối cùng rốt cục ở dừng lại trước một gốc đại thụ. Gà con ngẩng đầu, cảm thấy cái cây này thực nhìn quen mắt. Nó đi quanh đại thụ một vòng, khi nhìn xuống đám rễ cây thấy cái hốc nho nhỏ kia, gà con đột nhiên kích động đến muốn khóc.

Chậm rãi đi vào, gà con ngửi được hương vị quen thuộc, sau đó liền thấy được một cục lông màu vàng! Nguyên lai, vịt con vẫn luôn ở nơi này chờ nó. Bởi vì vịt con biết, gà con thế nào cũng tìm tới nơi này. Thế giới trong hốc cây này, là thế giới chỉ thuộc về chúng nó

Truyện Chữ Hay