Lại nói, tại thành phố lớn như thủ đô, ở vùng ngoại thành không chỉ có nghĩa là mỗi ngày phải dậy sớm đi tàu điện ngầm, ngồi một hai tiếng đến chỗ làm. Mà lại có còn có nghĩa, tại nơi xa rời huyên náo phồn hoa của trung tâm thành thị, không khí có phần trong sạch hơn, cảnh vật có phần dân dã hơn, con người có phần thưa thớt hơn, tầm mắt có phần thông thoáng hơn...... Đương nhiên, cũng có nghĩa thời điểm ban đêm ngủ một mình, nhìn ra cảnh tưởng thê lương quỷ dị âm u bên ngoài cửa sổ...... sẽ liền sợ hãi.
Bất quá điều này không phải áp dụng cho tất cả mọi người, mà chỉ nhằm vào con người bề ngoài cường đại nội tâm lại nhát gan yếu ớt, đặc biệt là khi người đó không biết tự lượng sức mình mà chọn hẳn một căn phòng lớn mà ở.
Quách Minh Viễn sáng sớm thức dậy liền thấy Thái Dương ngủ trong sô pha phòng khách, dùng chăn cuộn mình thành một đống, TV mở tiếng rất nhỏ, hiển nhiên đã bật cả một đêm.
Anh nhẹ tay nhẹ chân đi qua tắt TV, có chút bất đắc dĩ cười cười.
Trên lầu một trận náo động, Trương Gia ăn vận sạch sẽ từ trên cầu thang đi xuống, sau khi nhìn thấy Thái Dương liền hơi nhíu nhíu mày, cũng không quan tâm, chỉ chào hỏi Quách Minh Viễn.
“Sư huynh đã dậy rồi.”
“Uh, dậy sớm chút thôi, buổi tối ngủ ngon không?” Quách Minh Viễn lấy cho mình một chai nước khoáng, mở ra một hơi uống hết nửa bình.
“Hắc, không tồi.”
“Anh chẳng biết mấy đứa thích ăn cái gì, hôm qua ở siêu thị chỉ mua mì gói cùng bánh mì sữa.” Quách Minh Viễn vừa nói vừa lục đồ ra khỏi tủ lạnh, Trương Gia thấy thế lập tức tiến đến giúp đỡ.
“Bọn em ăn gì cũngđược, mua nhiều như vậy...... Cám ơn anh.”
Quách Minh Viễn vốn còn định ra ngoài mua, quay đầu thấy Trương Gia ôm một đống lớn đồ không nói tiếng nào đứng sau lưng mình, không khỏi bật cười, “Này, khách sáo gì với anh chứ.” Anh chọn mấy gói mì bò kho đi đến phòng bếp, mở từng chạn ra bắt đầu tìm nồi niêu bát đĩa nấu ăn.
Trương Gia đang chuẩn bị theo vào phòng bếp, lại đột nhiên nghe thấy Thái Dương hét thảm một tiếng trong phòng khách.
Lý Lập Bang mắt buồn ngủ mờ mịt sờ soạng xuống thang lầu, chả buồn nhìn trực tiếp đặt mông ngồi xuống sô pha, chẳng ngờ mình lại ngồi thẳng lên đầu một người sống. Người kia kêu lớn một tiếng, khiến hắn sợ tới mức hồn phi phách tán cơ hồ nhảy bắn lên, hoàn toàn tỉnh táo.
“Này, ngồi xuống chỗ nào đó hả!”
“Mày sao sáng sớm lại nằm đây thế hả! Gặp quỷ!”
“Mày sao không biết nhìn kỹ coi!”
“Ai 【 bốp ——】 biết mày ở đây chứ! Sao không ngoan ngoãn về cái giường m của mày đi hả đồ ngốc!”
“【 bốp ——】 tao 【 bốp ——】 thích nằm đây đấy, mày quản được chắc?”
【 bốp ——】
【 bốp ——】
【 bốp —— bốp ——!! 】
......
......
Trương Gia đóng chặt cửa phòng bếp lại, cúi đầu tiếp tục giúp sư huynh rửa chén bát lát dùng để ăn, cũng cố tình vặn vòi nước lớn hơn một chút. Nhà này có thể lâu lắm không ai ở, trên bát đĩa đều là bụi, ừm, nhất định phải tẩy rửa cẩn thận.
Quách Minh Viễn đang quấn tạp dề đun nước nấu mì cảm giác nghe thấy được một tiếng động lớn, vì thế hỏi Trương Gia: “Di? Em có nghe thấy động tĩnh gì hay không?”
“Không có.” Trương Gia vùi đầu rửa chén, mặt không đổi sắc trả lời.
“Kỳ quái...... Anh thế nào mà lại vừa nghe thấy một tiếng hét thảm...... không phải là Thái Dương có chuyện gì ấy chứ......” Quách Minh Viễn có chút lo lắng, vừa nhìn quanh phòng khách vừa đập mấy quả trứng gà vào nồi.
“Nga, bọn họ hẳn là đang xem TV.” Trương Gia quả quyết đẩy kính mắt, thuận tiện nghiêng người, ngăn lại một đống hỗn độn bên ngoài cửa thủy tinh.
Trong phòng khách, một hồi chiến tranh không khói súng vừa mới chấm dứt.
Hai người Thái Dương cùng Lý Lập Bang có chút sức cùng lực kiệt ngã xuống sô pha, đều cảm thấy gân cốt toàn thân dễ chịu, tâm tình khoan khoái. Xem ra buổi sáng sau khi rời giường vận động một chút tăng cường sức khỏe vẫn là rất thiết yếu.
Hai người đã hết giận lại khôi phục tình trạng tốt đẹp thường nhật, câu được câu chăng bắt đầu nói chuyện phiếm, chẳng đứa nào nhớ rằng trong nhà này ngoại trừ hai đứa còn có một vị sư huynh chưa quen biết được hai ngày đang đeo tạp dề bận rộn trong nhà bếp. Mà cũng chẳng có đứa nào nhớ rằng phải xuất phát từ lễ phép mà hỏi han theo phép lịch sự xem có cần hỗ trợ gì hay không.
Ngắn gọn là, hai vị lão thái gia đều bắt chéo chân ngồi im trên sô pha mềm mại, hưởng thụ cuộc sống sung sướng được đưa quần áo tới tận tay, đưa cơm tới tận miệng.
“Cái gì!” Lý Lập Bang đột nhiên cười một trận rung ruột, “Cậu nói...... cậu sợ ngủ một mình á?!”
“Cút! Cười cái rắm!” Thái Dương có chút buồn bực, nhưng cậu không thể không thừa nhận đây là sự thật. Tối hôm qua khi tắt đèn, ngoài cửa sổ tựa như có một đạo quỷ ảnh, cứ luôn lượn qua lượn lại, bật đèn ra ngoài nhìn thì cái gì cũng không có, khiến cho lông tơ toàn thân cậu đều dựng đứng lên, đành phải cuộn chăn chạy đến phòng khách ngủ, rồi lại còn phải mở cả TV lên.
Lý Lập Bang lau nước mắt chảy ra vì cười, “Này, cậu có phải đàn ông không thế? Nhìn cậu này, cứ như cô em gái nhỏ yểu điệu yếu đuối ấy!”
Thái Dương ném một cái gối ôm vào đầu Lý Lập Bang, bị đối phương bắt được.
“Cậu biết cái gì! Nhà này nhất định phong thuỷ không tốt!” Thái Dương nói, “Hoặc giả là nhà có ma!”
Đúng, nhất định là như vậy! Bằng không cậu đường đường là Đại lão gia đội trời đạp đất thế nào lại sợ cơ chứ?
“Này!” Thái Dương tiến đến bên người Lý Lập Bang, kề vai sát cánh nói: “Muốn đổi phòng với tớ không? Giường lớn ngủ một mình rất thích nga”
Lý Lập Bang sung sướng khi người gặp họa, trong mắt Thái Dương nhìn đặc biệt đáng khinh: “Này này, là ai tối hôm qua mặt dày mày dạn chiếm lấy cái giường đôi của tớ hả? Hiện tại hối hận rồi sao? Giờ đã hiểu rồi hả! Muộn rồi ku! Ha hả, ngoan ngoãn mà ở căn phòng ma ám của cậu đê!”
Nói xong lời này Lý Lập Bang như trong dự kiến ăn một con dấu trên mặt, bất quá nhìn thấy khuôn mặt Thái Dương bí xị hắn cảm thấy được đặc biệt hả hê, cảm thấy đặc biệt thoải mái, cảm thấy đã báo được mối thì chiếm giường, cho nên lần này cũng bõ!
Trên bàn cơm, một lớn ba nhỏ khí thế ngất trời vây quanh cùng ăn mì gói.
Thái Dương nâng mắt nhìn qua ba người kia, suy nghĩ hồi lâu, mới thử nói: “Sư huynh...... Cái này...... anh có muốn đổi phòng với em không?”
Quách Minh Viễn sửng sốt, “Sao thế?”
“Không...... em chỉ là cảm thấy mình vô ý quá, anh xem anh giúp bọn em nhiều đến thế, vậy nên hẳn cần được ở tốt một chút, giường của em lớn như vậy, ngủ rất thoải mái......”
Ánh mắt Quách Minh Viễn đảo qua khuôn mặt nín cười đến nội thương kia của Lý Lập Bang, cười nói: “Không sao, em ở cũng được mà, đồ đạc của anh sắp xếp gần xong rồi, lại dọn nữa thì phiền toái lắm.”
Thái Dương há hốc miệng, cuối cùng đành sầu khổ mà đem lời nói nuốt lại, sau đó lại đáng thương hề hề nhìn về phía Trương Gia.
Trương Gia không đợi cậu mở miệng đã nói: “Đừng nhìn mình, mình không muốn ở căn phòng ngập tràn mùi của cậu đâu.”
Lý Lập Bang rốt cục không nín được, lại phụt cười.
Thái Dương ở dưới bàn đạp Lý Lập Bang một cước, sau đó bắt đầu vùi đầu ăn mì, ăn mấy miếng, cuối cùng hít sâu một hơi đem đũa dập xuống bàn, vẻ mặt khổ sở nói: “Được rồi tớ thừa nhận, tớ là...... không dám ngủ một mình...... mọi người ai có thể ở cùng tớ được không?”
Trương Gia cùng Quách Minh Viễn thực ngoài ý muốn, Quách Minh Viễn cúi đầu suy nghĩ một chút, vừa định nói chuyện, lại bị Lý Lập Bang mới tỉnh lại sau cơn cười điên xen mồm vào.
“Đợi đã, anh Minnh Viễn, anh đừng vội trả lời!” Lý Lập Bang nói, “Em trước hỏi anh có muốn nghe qua một đoạn kịch ngắn không?”
“Nói xem.”
“Cái này phải nói thế nào mới phải nhỉ?” Lý Lập Bang lập lờ một chút, mang thâm ý liếc nhìn Thái Dương một cái, Thái Dương ở trong lòng thầm mắng, thằng nhãi này chẳng tử tế gì, khẳng định sẽ không phun ra thứ tốt.
“Hai thiếu nữ nắm tay, thì gọi là tình bạn hai thằng đàn ông nắm tay, thì gọi là gay. Hai thếu nữ ôm nhau, thì gọi là thân mật hai thằng đàn ông ôm nhau, thì gọi là gay. Hai thiếu nữ cùng ngủ thì gọi là ngọt ngào hai thằng đàn ông cùng ngủ, thì gọi là gay. Hai thiếu nữ đi du lịch, thì gọi là thời thượng hai thằng đàn ông đi du lịch, thì gọi là gay. Hai thiếu nữ......”
“Được rồi!” Quách Minh Viễn nhịn cười, ngắt lời Lý Lập Bang, “Anh nghĩ là anh hiểu ý chú rồi.”
Lý Lập Bang buông tay, sau đó tiếp tục ăn mì, ăn đến ngon miệng!
Thái Dương yên lặng nhìn ba người trong chốc lát, nhịn xuống kích thích muốn táng xéo háng Lý Lập Bang, lại hỏi: “Thế...... Có ai chịu ngủ cùng mình không?”
Quách Minh Viễn ho khan một tiếng, nhanh chóng ăn sạch mì trong bát, sau đó đứng dậy đi lấy áo khoác: “Cái đó......anh đi làm đây, chìa khóa đã chia đủ cho mấy đứa rồi, đặt trên tủ giầy đó, trong nhà còn thiếu cái gì thì nhắn tin cho anh, anh đi trước a!”
Rầm! Cửa đóng.
Trương Gia cũng buông bát, “Mình ra ngoài mua cáp mạng, ừm...... Muốn cáp quang hay cáp trục? Thôi bỏ đi, để tự mình đi xem xem.”
là cái này 光纤 với cái này 宽带. Nói chung nó là cáp mạng internet thôi ”
Rầm! Cửa đóng.
Lý Lập Bang vẫn cúi đầu húp mì đột nhiên cảm thấy không khí có chút bất thường, sau lưng một trận gió lạnh thổi qua. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện hai mắt Thái Dương đang tóe lửa nhìn mình, nụ cười trên mặt...... còn đặc biệt quỷ dị......
———————————