Sau khi Quách Minh Viễn đi không lâu, Q của Thái Dương liền sáng lên, mở ra nhìn phát hiện là bạn học cùng đại học với mình.
Hàn huyên vài câu, bạn học liền kể khổ với cậu nói gần đây ông chủ cho hắn xử lý một đồ án kế hoạch, hắn lại không có lấy một điểm manh mối, hỏi trong tay Thái Dương có tư liệu gì sử dụng được không. Sau đó lại gửi sang vô số biểu tình đau khổ, khiến người ta có cảm giác như thống khổ đến mức chuẩn bị vung đao tự cung bất cứ lúc nào.
Thái Dương vừa vặn mấy ngày hôm trước có làm vài case cho công ty, có chút quan hệ với đồ án của bạn học này, nên cũng không nghĩ nhiều, thuận tay đem tài liệu liên quan gửi sang. Bạn học cảm động đến rơi nước mắt, ra dấu lát nữa nhất định sẽ mời cậu đi ăn một bữa lớn.
Thái Dương đáp lại dấu OK, sau đó liền offline, chuẩn bị đi ăn cơm trưa.
Ai ngờ mới vừa đi ra khỏi khu công tác, đã bị thứ gì đó hung hăng đập vào một bên, sau đó cổ bị một cái cánh tay liều mạng ôm lấy, ghì cậu xém chút nữa tắt thở ngay tại chỗ.
“Chết tiệt...... Buông tay...... Lý Lập Bang con mẹ nó mày có bệnh a!” Thái Dương một bên cố gắng cổ mình cứu ra khỏi vòng tay của Lý Lập Bang, một bên mắng chửi.
“Suỵt —— là đang ở công ty đó, đừng có mạnh mồm nói bậy nha! Phải nhã nhặn nha!” Lý Lập Bang cợt nhả nói, sau đó kẹp đầu Thái Dương lôi về phía căn tin, thuận tay còn vò vò tóc cậu, đem mái tóc ngắn vốn rất không nghe lời vò thành cái tổ quạ.
“Lập Bang, cậu hẳn cảm thấy vinh hạnh chứ, ranh con này rốt cục cũng lại nói chuyện với chúng ta.” Trương Gia không biết khi nào thì cũng bám theo, đi ở bên kia Thái Dương. Hai người một trái một phải vừa vặn kẹp con người đáng thương kia ở giữa.
“Thối lắm! Tớ chỉ mắng Lý Lập Bang, chứ không có nói chuyện với đồ thối tha nhà cậu!” Thái Dương tức khắc quay đầu phản bác.
Bên miệng Trương Gia chậm rãi hiện lên một tia cười, liếc nhìn Thái Dương một cái với vẻ mặt đạt được gian kế.
Thái Dương lập tức ngậm miệng, thần tình buồn bực.
Bởi vì hai đồ khốn này ép buộc cậu chụp ảnh phát tán trên mạng, Thái Dương khi ấy đã dữ dằn buông lời từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt với bọn họ, cự tuyệt nói một câu với hai người này! Chẳng ngờ kiên trì đã lâu như vậy, cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không.
“Nhãi ranh nhà cậu thật quá ấu trĩ, lại còn nói ra mấy cái lời thoại sến đặc ấy chứ...... Cậu cho mình là nữ nhân vật chính film thần tượng a, không biết xấu hổ hả?” Lý Lập Bang nắm chặt cơ hội bôi nhọ nhân cách Thái Dương, vừa cốc đầu cậu vừa cao hứng phun ra.
“Được rồi.” Trương Gia thấy sắc mặt Thái Dương càng ngày càng tệ, sắp sửa đến giới hạn bùng nổ, liền chuyển sang nhân nhượng, giở bài tình bằng hữu, “Làm anh em tốt nhiều năm như vậy rồi, náo loạn cũng đã đủ, đâu đến nỗi mà phải đoạn giao với chúng mình như vậy? Chuyện này coi như là quá khứ đi, có được không? Trưa nay muốn ăn cái gì, mình mời.”
Nói xong, còn phi thường tự nhiên đem gỡ móng vuốt của Lý Lập Bang xuống khỏi cổ Thái Dương, thuận thế đem người ôm vào lòng mình, rất có nghĩa khí huynh đệ vỗ vỗ vai cậu.
Lý Lập Bang ở một bên liếc xéo Trương Gia miệng đầy nhân nghĩa đạo đức ra vẻ đạo mạo, thật sự nhịn không được, bĩu môi nói: “Này, anh Trương, anh có thể đừng dùng cái ngữ điệu ghê tởm như vậy để nói chuyện có được không? Cảm giác cứ như dỗ ngột em gái ấy......”
Vì vậy như trong dự kiến, hai người đồng thời lọt vào nhãn đao sắc nhọn của nhau.
Bất quá Thái Dương thật ra lại cảm thấy, mình dù sao cũng là một thằng đàn ông, không tất yếu phải vì một chuyện nhỏ mà xoắn quẩy không yên. Nhìn Trương Gia cùng Lý Lập Bang cũng đích xác có tâm sám hối (?) cũng vì bản thân đã làm việc xấu mà nghiêm khắc tự trách (??). Huống chi Trương Gia cũng đã trải thảm cho cậu, lại hứa hẹn bao cả tháng cơm trưa, nghĩ như thế nào cũng là mình chiếm được tiện nghi thiên đại (???), thế nên liền cởi bỏ nút thắt trong lòng.
Bởi vậy thời điểm ba người đến căn tin ăn cơm, Thái Dương đã khôi phục trạng thái đầy sức sống, bắt đầu hưng trí bừng bừng cân nhắc nên ăn món đắt tiền nào, hảo hảo mà hút máu Trương Gia!
“Nói đi nói lại, lần này đích thật là chúng mình suy xét không được chu toàn, mình cam đoan về sau sẽ không lại có chuyện như vậy nữa.” Lúc ngồi xuống ăn cơm, Trương Gia nhíu mày trầm tư nói thêm một lát, trong giọng nói có một chút áy náy hiếm thấy.
“Đúng vậy, chúng tớ xin lỗi, cũng không nghĩ rằng sẽ trở thành như vậy, nhưng cam đoan sẽ không có lần sau! Thật đó!” Lý Lập Bang cũng lập tức xen mồm, “Đáng tiếc chính là lần này trước khi chúng tớ ra tay cũng đã có người đem thằng cặn bã kia giải quyết, bằng không nếu rơi vào tay tớ...... hừ...... Bảo đảm khiến chúng nó đời này hối hận vì đã biết đến Internet!”
Thái Dương càng nghe càng hồ đồ, ngẩng đầu thay phiên nhìn về phía hai người, chỉ thấy hai người một biểu tình dữ tợn một ánh mắt tối tăm, lại không nắm bắt được điều gì, vì thế chọc chọc Lý Lập Bang vẫn đang đắm mình trong nụ cười méo mó, hỏi: “Này, các cậu nói gì thế? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý Lập Bang sửng sốt: “Hả? Cậu chẳng lẽ không xem à?”
Thái Dương: “Xem cái gì?”
Lý Lập Bang cùng Trương Gia nhanh chóng trao đổi ánh mắt một chút, sau đó Trương Gia nghĩ nghĩ, nói: “Bỏ đi, nếu cậu không thấy, vậy thì mắt không thấy tâm không phiền...... Dù sao hiện tại phỏng chừng đã muốn bị người kia xóa sạch sẽ rồi......”
“Đúng vậy! Người kia cũng là cao thủ! Là bạn cậu sao? Hạ thủ thực sạch sẽ a, ngay cả chúng tớ cũng không tra được ra dấu vết hắn......”
Thái Dương: “Này này, các cậu đến tột cùng đang nói cái gì? Khai thật đi! Đương sự có quyền được biết chân tướng sự thực.”
Lý Lập Bang cùng Trương Gia cũng không hé răng, cuối cùng bị sự quấn quýt không rời của Thái Dương đánh hạ, Lý Lập Bang rốt cục xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: “Ừm...... Là như thế này...... Kỳ thật là...... tấm ảnh của cậu chụp cũng không tệ......”
Thái Dương ở dưới bạn đạp Lý Lập Bang một cước: “Đừng lảm nhảm nữa! Nói trọng điểm đi!”
Lý Lập Bang bị đau, lập tức ngoan ngoãn lưu loát xổ ra: “Có rất nhiều người sau khi nhìn thấy cậu đã để lại lời nhắn yêu cầu !”
Trương Gia đỡ trán, quăng lại ánh mắt “Cậu sao có thể nói trắng phớ ra như thế”.
Thái Dương: “......”
Lý Lập Bang cảnh giác bưng chén đĩa lên, toàn thân đề phòng, chuẩn bị đợi Thái Dương hóa thân hỏa long phun lửa về phía mình.
Nhưng mà qua thật lâu, Thái Dương cũng không có bốc hỏa. Lý Lập Bang buồn bực, Trương Gia cũng hạ tay che mắt xuống, hai người cùng nhau nhìn về phía Thái Dương.
Thái Dương trầm mặc một lát, rốt cục mở miệng: “...... là cái gì?”
Hai người vô lực ngã xuống đất......
Tiểu Thái ơi cậu đến tột cùng là có bao nhiêu thuần khiết vậy......
Lý Lập Bang cho dù có ngốc cũng tuyệt không ngốc đến độ đi giải thích là gì với Thái Dương, Trương Gia thì cứ giữ khư khư biểu tình bí hiểm kín như bưng.
Thái Dương càng tò mò đến khó chịu, vì thế lập tức lấy móc điện thoại lên mạng tìm kiếm.
Có vấn đề, thì tìm đến mẹ, thời đại bây giờ chỉ cần có internet, không có gì là không thể giải quyết.
Hai đồng chí IT vẫn chồm hỗm bên cạnh bàn thật cẩn thận quan sát đến thần thái Thái Dương biến hóa, chỉ thấy người kia cau mày cắn đầu lưỡi ấn loạn một trận trên di động, nhìn trong chốc lát, sau đó......
Thế nhưng lại đắc ý nở nụ cười!
Trương Gia, Lý Lập Bang:......?!
Hàng mày xinh đẹp của Thái Dương nhướn lên, trong sóng mắt lưu chuyển lại như có tia phong lưu, cậu cười nói: “Hey, tớ còn tưởng cái gì chứ, không phải chỉ là sao! Làm gì phải cảm thấy có lỗi với tớ chứ, đây chính là chuyện tốt mà!”
Trương Gia, Lý Lập Bang:......
Tiếp theo Thái Dương lại tự hài lòng xoa xoa cằm, hất hất tóc, giương mắt nhìn đến biểu tình nứt toác của hai người kia, có chút lực bất tòng tâm nói: “Đừng như thế các anh em, đừng nhìn anh như vậy, làm anh thấy ngượng ngùng. Kỳ thật tâm tình của các chú anh là có thể lý giải, thấy bao nhiêu em gái chỉ bằng một tấm ảnh chụp mà đã muốn theo anh đây...... A, chuyện đó...... trong lòng các chú không chừng hâm mộ ghen tị hận ấm ức bao nhiêu ấy chứ! Nhưng chuyện này đâu có cách nào đâu, con người ấy mà, khí chất vốn dĩ...... trời sinh ra đã có! Cưỡng cầu không nổi đâu! Các chú nói phải không?”
Trương Gia ngẩn người, lại yên lặng lấy tay đỡ trán, cúi đầu ăn cơm.
Lý Lập Bang ngơ ngác nhìn Thái Dương, hoàn toàn tắt tiếng.
Thái Dương trong quá trình tiếp tục ăn cơm tâm trạng cực tốt, còn lấy thêm hai lần cơm, ăn đến no căng rốn, sắc mặt hồng nhuận tinh thần phấn chân.
Lý Lập Bang nhịn hồi lâu, thấy vẻ mặt dương dương đắc ý muốn ăn đập của Thái Dương, rốt cục vẫn là nhịn không được, vậy nên chờ Thái Dương ăn nốt miếng cơm cuối cùng, mới phi thường “hảo ý” mở miệng nói: “Cái kia...... Thái Dương a......”
Thái Dương: “Hử?”
Lý Lập Bang: “Lúc nãy...... Chúng tớ có lẽ...... đã nói không rõ......”
Thái Dương: “Cái gì a?”
Lý Lập Bang: “Chính là những người..... để lại tin nhắn trên blog của cậu......”
Thái Dương: “Như thế nào?”
Trương Gia đột nhiên đứng lên: “Mình có việc, đi trước, các cậu cứ tiếp tục.” Nói xong bi ai liến nhìn Lý Lập Bang một cái, cắp cặp táp bước đi.
Thái Dương phất phất tay với cậu, sau đó chuyển ánh mắt qua người Lý Lập Bang: “Rốt cuộc như thế nào? Nói mau đi!”
Lý Lập Bang nuốt nuốt nước miếng: “Bọn họ đều là đàn ông.”
Thái Dương: “?”
Lý Lập Bang không sợ chết, ngó trái ngó phải, sau đó hít một hơi đủ dùng điên cuồng xổ ra một tràng không ngừng: “Chính là đám người nhắn lại muốn với cậu đều là đàn ông đều là đàn ông đều là đàn ông!!!”
Nói xong, không đợi Thái Dương có bất cứ phản ứng gì, co cẳng chạy mất.
Trong căng tin ồn ào, đột nhiên trở nên thực im lặng.
Thái Dương bị vây trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người: “......”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ai, Lý Lập Bang cậu đến tột cùng là có bao nhiêu bỉ ổi như vậy╮(╯╰)╭ còn như vậy thì đến cuối cùng không ăn được bé gà con Tiểu Thái thì cũng đừng trách ta nha Câu chuyện nông trường Cao Kỳ の Gà con rất thích bắt bọ trên người dê con. Dê con tính tình không tốt, nhưng mỗi lần gà con bắt bọ cho nó, nó đều thực im lặng, lẳng lặng nằm nhoài dưới ánh mặt trời, hai mắt cơ hồ lim dim thành hai đường thẳng. Khi gà con bắt bọ cho dê con, cún con rất thích chạy tới chạy lui bên người hai đứa nó, có đôi khi còn có nhảy dựng lên đem gà con ngã nhào trên đất. Hôm đó, gà con vừa muốn bắt bọ cho dê con, dê con đem gà con đặt ở trên lưng, nhưng không có giống nằm sấp giống như trước nữa, mà là mang theo gà con chậm rãi đi vào trong ruộng lúa. Gà con:? Dê con: = = Trong ruộng lúa mạch có đống cỏ khô cao cao, dê con đi rồi lại dừng, đem một ít cỏ khô tán ra, trải trên mặt đất, sau đó rốt cục tìm một chỗ, nằm sấp xuống. Gà con bắt đầu giúp dê bắt bọ. Rất nhanh, cún con liền thè lưỡi chạy tới. Cũng giống như vô số lần trước kia, đầu tiên chạy vài vòng xung quanh gà con cùng dê con, sau đó chọn một chỗ thu hai chân xuống lấy đà, nhảy dựng lên chuẩn bị nhào về phía gà con! Nhưng mà, trong nháy mắt cún con tiếp đất, đống thân lúa thật dày dưới chân liền trũng xuống dưới, lộ ra một cái hố to! Cún con: v Vì thế, cún con rớt vào trong hố. Gà con:.