Hội trường thử nghiệm thạch hoa quả, kín người hết chỗ.
Chưa có thời điểm nào giống như bây giờ, khiến cho mọi người khắc sâu cảm nhận rằng siêu thị là thế giới mà sinh vật giống cái thống trị.
Các khách hàng nữ trẻ trung từ các góc siêu thị dũng mãnh tiến ra, ùn ùn không ngừng mà hội tụ đến khu quầy thạch hoa quả. Trong đó có cả những bác gái đã đi mỏi chân đang chuẩn bị tìm chố nghỉ, đến những cô bé học sinh thanh thuần cũng bị tổ hợp mỹ nam phát trực tiếp trên màn hình TV hấp dẫn, lại có một số đàn sinh vật không rõ vừa nghe trên quảng trường rút thăm hiện có cả cặp tình nhân nam nam mắt liền tỏa ánh sáng chạy vội mà đến......
Tóm lại, trước khi mấy đồng chí IT phát hiện ra bản thân vô hình trung đã trở thành bảng quảng cáo miễn phí cho người ta, tiểu thư phụ trách dĩ nhiên đã đạt được mục đích của nàng.
Lưu lượng khách đã được dẫn tới, vấn đề kế tiếp chính là, nên làm thế nào để bảo lưu thành quả.
Tiểu thư phụ trách khoanh tay, móng tay hồng dài khẽ gõ nhẹ trên cánh tay, ánh mắt lợi hại nhanh chóng lướt qua lại trên người mấy đồng chí IT, cuối cùng nhíu mắt lại, dừng trên thân một người......
Xà đả thất thốn, nàng có thể từng bước từ một cô bán hàng leo đến vị trí ngày hôm nay thì đương nhiên cũng không phải là hạng kém cỏi!
Xà đả thất thốn: Đánh rắn vào đốt thứ bảy. Câu này có nghĩa là “cần phải đánh vào điểm chí mạng mới đạt được hiệu quả”
“Tiểu Tịch, chuẩn bị xong chưa?” Tiểu thư phụ trách lại hướng bộ đàm nói.
“Dạ..... Tổ...... Tổ trưởng, sắp xong rồi...... A, trời ạ, thôi xong rồi......” Nối tiếp theo đó là âm thanh lách cách, bộ đàm bị tắt đi.
Tiểu thư phụ trách quay sang … nhìn máy tính trung tâm hội trường, liền thấy kỹ thuật viên máy tính nhà mình đang tái nhợt ngây ngốc nhìn một người bên cạnh, người nọ trẻ trung nhã nhặn mang kính mắt, đúng là một trong những mỹ nam được chiếu trên màn ảnh.
......
Ngay tại thời điểm đám Thái Dương nói chuyện, Trương Gia đột nhiên chú ý tới chủ quản tuyên truyền đã vô thanh vô tức tắt đi hình chiếu liên tiếp từ máy tính, hơn nữa cô gái đứng bên máy tính lại mang thần tình chột dạ ánh mắt trốn tránh địa nhanh cái gì đó trên máy.
“Xin phép một chút.” Trương Gia lễ phép chào mọi người, lập tức đi về phía cô gái kia.
Nhìn theo bóng dáng Trương Gia, Trương Húc quay đầu lại mang ánh mắt “Thấy chưa em đã nói là có chuyện phiền phức không dễ làm rồi mà” liếc Cố Văn Vũ một cái. Cuối cùng ở dưới ánh nhìn càng lúc càng âm trầm của Cố Văn Vũ mà bị dọa đến chạy đi nhanh như chớp, trực tiếp treo đeo tấm thẻ ” Nhân viên Siêu thị” của mình lên bám đuôi theo Trương Gia.
Kỹ thuật viên bị tổ trưởng hạ lệnh ăn gian phần mềm rút thưởng mới vừa run lập cập mở ra mã nguồn lập trình chuẩn bị giở trò, lại đột nhiên thấy một cánh tay thon dài trắng trẻo giữ lấy cổ tay mình!
Sau đó là một âm thanh phi thường dễ nghe, có từ tính, tao nhã ở bên tai vang lên: “Ngang nhiên gian dối trong hoạt động rút thăm, ừm...... nếu như bị phát hiện, hiện trường chỉ e sẽ dẫn tới hỗn loạn......”
Kỹ thuật viên trong lòng kinh hãi, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, đôi mắt sau cặp thấu kính thật dày tức khắc thấy chói lòa!
Trương Gia liếc màn hình máy tính một cái, thuận miệng tán dương: “Chương trình viết rất khá, ngắn gọn dễ hiểu.”
Hai vầng đỏ ửng nhanh chóng nổi trên đôi má kỹ thuật viên.
“Vậy...... nên xử lý chuyện này thế nào đây?” Trương Gia khẽ nhíu mày suy tư, tựa hồ thực khó xử.
“Không...... Không phải tôi...... là..... là tổ trưởng......” Tiểu kỹ thuật viên lắp bắp, nhìn như sắp nghẹn thở.
“Đừng khẩn trương, ai cũng đều có thời điểm bị bất đắc dĩ.” Trương Gia thực cảm thông lộ ra nụ cười mỉm ôn hòa, sau đó ngón tay linh động gõ vài cái trên bàn phím, đem mã nguồn hoàn toàn xóa bỏ.
Tiểu kỹ thuật viên trơ mắt nhìn mã nguồn phần mềm rút thăm ngẫu nhiên bị xóa bỏ, nuốt khan.
Không có mã nguồn, thì sao...... sao sửa mệnh lệnh được đây? Làm sao còn có thể khiến nó theo đúng như chỉ thị của tổ trưởng dừng lại ở đúng số đây? Không hoàn thành chỉ trị của tổ trưởng...... thì...... thì còn sống sao được đây? Ô ô ô...... Nội tâm tiểu kỹ thuật viên hoảng loạn chạy như điên......
Bởi vì động tác Trương Gia quá nhanh, cho nên thời điểm Trương Húc đuổi kịp đến, vừa vặn nhìn thấy mã số liệu bị hệ thống xóa bỏ trong tích tắc.
Trương Húc há hốc mồm, đem ánh mắt chuyển hướng khuôn mặt lãnh đạm mà thản nhiên tự đắc kia của thằng em họ.
“A, tệ quá, đã xóa mất rồi.” Trương Gia lấp lánh ánh sung sướng sau kính mắt.
“Mày...... Mày có biết chúng tao phải......” Trương Húc lập lòe sự ức chế sau kính mắt.
Trương Gia không thèm trả lời gã anh họ không đáng tin, chỉ lướt qua cánh tay lạnh run của tiểu kỹ thuật viên, tóm lấy remote màn hình chiếu, nhấn nút mở. Rất nhanh, màn hình rút thăm ngẫu nhiên lại xuất hiện trên màn chiếu.
“A đúng rồi.” Trương Gia lại lơ đãng nói, “Mới nãy...... Ừm, khi xóa file tôi có thuận tay xóa nốt phần mềm lập trình của máy tính...... Cho nên, các người không còn có cơ hội soạn ra thêm cái phần mềm gian dối nàođể lừa gạt những khách hàng đáng thương như chúng tôi nữa đâu.”
Nhìn trên khuôn mặt thiên sứ lộ ra nụ cười như ác ma, tiểu kỹ thuật viên nhụt chí thu lại cánh tay còn đang dự định soạn lại phần mềm để chữa cháy, ai oán ngồi rúm trên ghế, sẵn sàng chuẩn bị tâm lý phải cuốn gói về nhà.
Thấy Trương Gia rời đi, Trương Húc nhanh lẹ từ túi áo lấy ra một cái network card cắm vào máy tính, sau đó giơ ngón tay dựng thẳng trên môi làm động tác ra hiệu cho tiểu kỹ thuật viên chớ có lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Đừng nói gì, tôi cũng là kỹ thuật viên siêu thị này, đến giúp em đây!” Nói xong còn nháy mắt một cái với cô bé.
Network card: Ờ thì chắc là kiểu USB G á
Trương Gia thấy Trương Húc một mực quanh quẩn trước máy tính không chịu đi, trong lòng liền sinh nghi, quay đầu lại.
Trương húc lập tức buông lỏng biểu tình làm ra vẻ đăm chiêu ủ dột.
Trương Gia hồ nghi, ánh mắt quét qua, chỉ thấy tiểu kỹ thuật viên lơ ngơ ngồi trước máy tính, cũng không làm gì, vì thế mới thoáng an tâm.
Sau khi Trương Gia cùng đồ đệ Trương Húc của Cố Văn Vũ lần lượt rời đi, Thái Dương cũng bị tiểu thư phụ trách dùng nụ cười mê hồn cùng một đống thạch hoa quả dùng thay tiền để dụ dỗ.
Quách Minh Viễn lưu lại cùng Lý Lập Bang, nhìn nhìn Cố Văn Vũ, vừa định hỏi tình hình hiện tại một chút, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, đã thấy đối phương đã vô thanh vô tức tìm một góc ngồi xuống, móc di động bắt đầu gõ như bay trên mặt.
......
Buổi lễ rút thăm chậm chạp mãi không chịu bắt đầu, những người xem chờ ở dưới đài bắt đầu không còn kiên nhẫn.
Trên thực tế, dường như có rất ít người chú ý xem thương phẩm của khu vực tuyên truyền này đến tột cùng là cái gì......
Một đống thiếu nữ tụ tập ở cách đám Cố Văn Vũ không xa đang khe khẽ thì thầm:
“Nơi này là đang có hoạt động gì vậy?”
“Không biết a...... Có lẽ nào là gần đây có nhóm nào mới ra mắt sao? Mới nãy trên màn hình xuất hiện ảnh chụp chung của bọn họ! Bất quá hiện tại như thế nào tìm khắp cũng không thấy người!”
“A! Tớ đã thấy được một người nha! Chú kia đẹp trai quá à!! Là nhóm kết hợp cho nhiều độ tuổi sao? Gần đây thực khó thấy nha......”
Cách đó không xa, Quách Minh Viễn vừa mới tìm được một nhân viên để hỏi thăm tình hình đại khái nơi đây, nụ cười trong nháy mắt đông cứng lại.
Chú chú chú chú......
Rõ ràng gần đây đã thực chú ý góc đứng thẳng, độ cong nụ cười cùng âm độ nói chuyện rõ ràng ấy thế mà vẫn bị gọi là chú......
“Này! MC! Như thế nào còn chưa bắt đầu a!”
Thiên địch của đàn ông không phải là phụ nữ, mà là những gã đàn ông còn đẹp trai hơn cả mình.
Dù cho nữ khách hàng không nóng nảy, nhưng là đám khách hàng nam, đặc biệt là khi ánh mắt bạn gái mình bị thằng con trai khác hấp dẫn, cuối cùng đã có người bộc phát bất mãn mà kháng nghị.
Mà MC vốn phải trở thành cái đích để mọi người chỉ trích lại đang lượn quanh dưới hội trường.
Theo yêu cầu, thương phẩm không được chụp ảnh, nhưng dưới hội trường hiện tại đang có vô số ánh đèn di động chớp sáng lia lịa, MC đáng thương không thể không chạy loanh quanh giữa hội trường, chịu đủ khinh thường của bà con.
Phía trái ba bước, vừa vặn có mấy thiếu nữ đang lấy di động chụp hinh.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi! Vị tiểu thư này thạch hoa quả của chúng tôi không thể chụp không thể chụp......” MC chen chúc, thật vất vả mới len đến bên cạnh, lại thấy trên màn hình di động của người ta là ảnh chụp một thanh niên đẹp zai, nhất thời nghẹn lời.
“Đồ dở hơi!” Lại bị khinh thường.
MC nhìn nhìn đồng hồ, nhớ ra đã đến giờ rồi, vậy nên không quản mấy ánh đèn flash nữa, nắm lấy mic chạy trối chết về phía khán đài.
Thái Dương sau khi trở về từ chỗ tiểu thư phụ trách, cũng đi ngang qua đám thiếu nữ mới vừa chụp ảnh, liếc qua khóe mắt liền thấy khuôn mặt Lý Lập Bang trên bức hình.
Lý Lập Bang tuy rằng khốn nạn bỉ ổi đê tiện toàn thân, nhưng lại được trời cho bộ dạng ngon lành, nhất là thời điểm ngậm miệng không nói, lẳng lơ liếc mắt đưa tình, liền lừa gạt được không ít thiếu nữ ngây thơ rằng mình là bạch mã hoàng tử trong lòng các em.
“Các cậu coi! Kia...... Có phải là học trưởng đại học G của mình hay không a!”
“Đúng rồi đúng rồi! Chính là đàn anh đẹp zai úp rổ siêu cấp a!!”
“Nghe nói anh ấy tốt nghiệp rồi, chẳng lẽ thật là anh ý sao?!”
Thái Dương nghe được mấy người nghị luận, đưa tay vuốt tóc, thuận tay mở một cúc áo sơ mi, cười đi đến nói chuyện: “Nga? Các em...... Đều là sinh viên trường G sao?”
Ở một góc, ánh mắt cái người vẫn đang vùi đầu gõ mệnh lệnh trên di động liếc về phía này một cái, tốc độ di động ngón tay càng nhanh hơn......
Mấy thiếu nữ thụ sủng nhược nhìn mĩ thiếu niên Thái Dương tràn đầy khí chất, “Dạ..... Đúng vậy, anh......”
“Anh cũng là từ đại học G ra á, là hệ máy tính, mới nãy nghe các em nhắc đến Lý Lập Bang? Cậu ấy là bạn anh, đang ở bên kia.” Thái Dương thực vô hại nói.
Một thiếu nữ cầm di động chụp hình trong đó lập tức kích động không thôi, “Học trưởng! Vậy...... vậy......”
“Gặp gỡ được ở thành B, cũng coi như duyên phận, có muốn sang chào hỏi cậu ấy không?” Thái Dương rất chi hiểu chuyện.
Vì thế, Lý Lập Bang đang lúc muốn hỏi thăm rõ ràng sự kiện rút thăm lại thấy Thái Dương cười tủm tỉm dẫn mấy cô gái đi về phía mình, liền rất không hài lòng.
Thích khoe khoang trên mạng còn chưa tính! Thích quyến rũ các em gái còn chưa tính! Hiện tại trêu hoa ghẹo nguyệt xung quanh còn chưa tính! Chính là! Cậu ta cư nhiên cùng Cố Văn Vũ giả vờ làm tình nhân đi rút thưởng! Thế là thế nào!
Luận thời gian quen biết, mức độ thân quen, dù thế nào Lý Lập Bang hắn cũng đã xem như người trong nhà, bên nhau sớm tối đến hơn bốn năm, giả mạo tình nhân vì cái lẽ gì mà không tìm đến hắn?!
Lý Lập Bang Tức giận bất bình đang chuẩn bị véo thằng nhóc này chỉnh cho một trận, không ngờ lại bị mấy thiếu nữ xúm xít vây quanh!
“Lý Lập Bang học trưởng! Em là lớp dưới của anh a, năm đó mỗi trận bóng của anh em đều xem qua hết!”
Lý Lập Bang ngớ ra.
“Học trưởng! Nghe nói anh làm ở công ty Thiên Độ?! Thật là lợi hại a! Thực rất giỏi giang a!”
Lý Lập Bang ngẩng đầu nhìn Thái Dương.
Thái Dương nhún nhún vai, quăng lại một ánh mắt “Hảo hảo hưởng thụ đi”, liền lượn qua chỗ khác.
Lý Lập Bang muốn đuổi theo, lại bị ánh mắt sùng bái của các thiếu nữ khiến chân tay mềm nhũn, có chút lúng túng sờ sờ tai, tại chỗ ngây ngô cười.
“Học trưởng anh ở công ty Thiên Độ, chuyên ngành em học cũng vừa khéo có liên quan đên, có thể kể tỉ mỉ cho em chút được hay không”
“Em...... Học nghành tin học sao?”
“Không phải là học pháp luật ạ!”
“...... Vậy...... có liên quan gì?”
“Em muốn thảo luận với anh một chút...... trong sự kiện trộm tư liệu thư viện Thiên Độ, anh có tin tức gì cụ thể có thể tiết lộ cho chúng em được hay không? Bọn em gần đây đang viết một bài luận văn về quyền tài sản tri thức trên internet ”
Lý Lập Bang: “......”
Thái Dương sau khi đem Lý Lập Bang đưa vào miệng cọp...... Không, là miệng mỹ nữ, lại xoay người đi tìm Cố Văn Vũ.
Lúc này, MC hội trường đã bắt đầu vận hành phần mềm rút thăm trong nền nhạc giật gân......
“Đại lễ bao thạch hoa quả siêu cấp rực rỡ của Hi Chi Lang chúng tôi đến tột cùng hội sẽ thuộc về cặp tình nhân may mắn nào đây?! Người may mắn đoạt giải sẽ được yêu cầu hôn môi ngay tại chỗ một phút đồng hồ nha! Nào, hãy cùng nhau đếm ba tiếng! Ba! Hai! Một! Chứng kiến thời khắc kỳ tích...... đến......”
“......”
Con số vốn nên dừng lại vẫn như cũ ở không ngừng chớp lóe.
“Ế? A a a, mới nãy chỉ là đùa giỡn vui vẻ để mọi người hồi hộp chíu xíu thôi!” MC rất có tố chất chuyên nghiệp lập tức tùy cơ ứng biến nói, “Giờ đây, chúng ta mới chính thức, chứng kiến kỳ tích......”
“......”
Vẫn không có phản ứng, con số vẫn cấp tốc nhảy nhót.
MC lau mồ hôi, nhìn những ánh mắt càng lúc âm trầm dưới đài, cười nói: “Ha ha, xem ra chúng ta đang có sự cố ngoài ý muốn nho nhỏ...... Kỹ thuật...... Kỹ thuật viên? Mau lên giải quyết đi!” Sau đó trước khi bị khán giả ném mấy hộp thạch rỗng lên, MC liền lập tức ôm đầu chạy trốn.
Trương Gia từ lúc xảy ra sự cố lần đầu, liền ý thức được tình hình không đúng, hung hăng liếc thằng anh họ đang lải nhải không ngừng bên cạnh, nhanh chóng chạy đến bên máy tính, sau đó ánh mắt nhíu lại, phát hiện phía trên có cắm một cái network card.
Đáng chết!
Lúc này cho dù có ngắt mạng cũng không còn kịp rồi, nhìn trên màn hình vẫn còn đang nhảy số, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể dừng ở con số rực rỡ chói mắt. Lại nhớ đến mới nãy MC có nói cặp tình nhân trúng thưởng sẽ phải hôn môi một phút, Trương Gia không khỏi hung hăng giơ nắm tay đập xuống bàn phím, lập tức bắt đầu xây dựng hệ thống phản công kích, chống cự lại sự xâm nhập của Cố Văn Vũ.
Mệnh lệnh vốn chỉ còn một bước cuối cùng sẽ hoàn thành đột nhiên bị người ngăn trở, Cố Văn Vũ nhíu mày, ngẩng đầu, thấy được Trương Gia.
“Cố Văn Vũ! Làm gì thế, sao không ra xem rút thăm?” Thái Dương lúc này đi tới, ngồi xuống bên người Cố Văn Vũ.
“Suy nghĩ biện pháp để giúp cậu có được lễ bao.” Cố Văn Vũ thản nhiên nói, sau đó tiếp tục cúi đầu gõ lệnh trên di động, có sự quấy rối của Trương Gia, vấn đề phiền toái hơn rất nhiều.
“Hử? Cậu hack cái gì thế! Máy tính kia có mạng đâu.” Thái Dương thực giật mình.
“Để Trương Húc cắm card mạng vào rồi.” Cố Văn Vũ cúi đầu đáp.
Thái Dương đang mở lon Coca, nghe nói vậy, tay đang kéo run lên, nước uống bắn ra ngoài.
“Cậu...... thật đúng là...... vạch kế hoạch đâu ra đó.” Thái Dương bội phục sát đất.
“Mới nãy...... MC nói nếu trúng thưởng, thì phải hôn một phút trước mặt mọi người.” Cố Văn Vũ bất động thanh sắc nói ra một câu.
“Hửm? Tốt! Nếu thực trúng thưởng, hai ta liền ra hôn cho bọn họ xem!” Thái Dương liếc mắt đưa tình với Cố Văn Vũ, khóe miệng dính bọt coca cũng không hay.
Lúc này trên hội trường cực độ im lặng, tất cả mọi người đều nhìn trên màn hình chiếu không ngừng thoáng hiện từng chuỗi số liệu mệnh lệnh.
Không có bất cứ màu mè gì, chỉ là ngôn ngữ máy tính nguyên thủy nhất, dưới sự so tài của hai đại cao thủ, rực rỡ hiện ra.
Cảnh tượng này chỉ có thể nhìn thấy ở phim màn ảnh rộng Hollywood.
Rốt cục có đứa nhóc nhịn không được, túm túm tay áo bố, hỏi: “Ba ba, đây là đang làm cái gì vậy?”
“Suỵt...... Đừng có hỏi, hình như là đang đóng phim! Chúng ta có lẽ là đang được lên làm diễn viên quần chúng!”
Tiểu kỹ thuật viên biết rõ sự tình nhưng hoàn toàn chưa hề nhúng tay vào:......
Bất quá chính là vì một túi thạch hoa quả...... mà...... đến thế này......
Thái Dương nhìn nhìn di động, chỉ còn cách mười hai giờ trưa có ba phút.
Cậu thoáng nhìn về hướng tiểu thư phụ trách của hội trường, người kia làm động tác hôn gió với cậu, sau đó giơ ngón tay cái lên.
“Cố Văn Vũ?” Thái Dương đứng dậy.
“?” Dưới tay Cố Văn Vũ không ngừng, hơi hơi nâng mắt lên.
“Muốn uống coca không?” Thái Dương đem lon coca mới vừa uông đưa đến.
Cố Văn Vũ sửng sốt, ngơ ngác nhìn vị trí đặt môi của lon coca.
“Nể công cậu vất vả như vậy, nên tớ sẽ phục vụ!” Thái Dương tùy tiện nói, sau đó đưa tay về phía trước đưa lon Coca ghé vào bên môi cao thủ máy tính vẫn còn ngẩn người.
Trong nháy mắt làn môi Cố Văn Vũ chạm vào lon coca, mặt không hiểu sao đỏ lên, sau đó động tác vẫn đang bảo trì quán tính nhập lệnh bất tri bất giác ngừng lại.
Chỉ thị bị gián đoạn.
Trương Gia ở trên bàn phím gõ từ khóa cuối cùng, màn hình lại khôi phục hình ảnh rút thăm trúng thưởng.
Sau đó con số đang nhảy múa chợt dừng lại.
Số .
Đến lúc Cố Văn Vũ phản ứng lại, hết thảy đã không còn kịp nữa.
Trước mắt, chỉ có nụ cười chói mắt như ánh mặt trời của Thái Dương. Gắn bó cùng nhau ở giữa, còn có vị ngọt mát của Coca.
Trương Gia chậm rãi thở một hơi, có chút mệt mỏi vò rối tóc, dẫn tới một trận thét chói tai dưới đài.
Lý Lập Bang biểu tình phức tạp, trong phút chốc không biết trong lòng suy nghĩ điều gì.
Tiểu kỹ thuật viên mất hết can đảm, chuẩn bị đặt vé xe lửa về với ông bà.
Khóe miệng tiểu thư phụ trách cong lên nụ cười quỷ dị, giống như đã dự đoán được tương lai sáng ngời của bản thân.
Quách Minh Viễn đem biểu tình của từng người thu vào trong mắt, cuối cùng ánh mắt dừng ở Thái Dương theo bản năng đang đưa tay sờ túi quần.
“Số ! Số ! Mời quý khách may mắn của chúng tôi bước ra!” MC hưng phấn mà kêu to!
Nhưng mà thật lâu sau, không có ai tiến lên lĩnh thưởng.
Là con số trống.
......
Ba ngày sau, sự kiện hiện trường rút thăm thạch hoa quả Hỉ Chi Lang xuất hiện IT cao thủ PK liền được các trang báo lớn tranh nhau đưa tin, nhưng vì sự riêng tư của đương sự, nên không đăng ảnh chụp.
Thời điểm đại diện của thạch hoa quả Hỉ Chi Lang tủm tỉm cười tăng thêm một phần tiền thưởng dày cho tiểu thư phụ trách, nghĩ thầm, chi phí ban đầu bỏ ra ít như vậy mà lại lấy thu được hiệu quả tuyên truyền kinh người như thế, thật sự là lãi quá xá.
Thời điểm tiểu thư phụ trách giờ đã muốn trở thành nhân viên kinh doanh siêu cao cấp cười tủm tỉm đem đại lễ bao trúng thượng cộng thêm voucher ba năm miễn phí bánh ngọt siêu thị cho Thái Dương, nghĩ thầm, cái giá phải trả nhỏ như vậy mà đem lại được báo cáo hiệu suất cao như thế, thật sự là quá xá lời.
Thời điểm Thái Dương được ba năm không cần mất lấy một xu mà có thể ăn được tất cả các loại mỹ vị đồ ngọt cười tủm tỉm mở lễ bao lột vỏ ngoài thả thạch hoa quả ngọt lịm vào miệng, nghĩ thầm, bất quá chính là bán đứng bạn cùng phòng một chút mà có thể lấy được nhiều đồ ăn ngon như vậy, thực là lời lãi đến không tưởng.
Kỳ thật ngày đó khi tiểu thư phụ trách tìm được Thái Dương, hai người đã đạt thành một hiệp nghị mờ ám.
Chỉ cần để cho cả đám mỹ nam IT lưu lại đây đến mười hai giờ, là có thể lấy hết lễ bao đi, mà lại còn không phải xấu hổ khi phải hôn môi tại chỗ.
Thái Dương khi ấy cò kè mặc cả, lại muốn có thêm cả voucher của quầy chuyên bánh ngọt.
Về phần số ...... Đương nhiên không có người trúng thưởng!
Nếu không có người trúng, chẳng phải sẽ là của cậu hết sao?
Mang theo logic đơn thuần như vậy, Thái Dương thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, ở quầy điện tử máy tính trong siêu thị trong mười phút soạn ra một chương trình, sau đó thừa lúc không ai chú ý lén chuyển vào máy tính rút thưởng.
Vậy nên, mới xảy ra chuyện tiếp theo.
Chính là, thông minh như cậu, lại ngàn không nên vạn không nên, không nên lưu trữ thẻ số kia, lại còn tùy tiện cho vào túi, mang về nhà...... Sau đó...... bị phát hiện.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Câu chuyện nông trường Cao Kỳ Gà con đi đến bên hồ nước, đứng yên thật lâu thật lâu, rốt cục thấy cũng thấy vịt con trồi lên từ mặt nước. Con gà con hỏi vịt con: Sao cậu lại chui xuống nước? Vịt con không trả lời, lại vùi thân vào trong nước. Gà con lại hỏi: Chơi dưới nước vui lắm sao? Vịt con vẫn là không trả lời, chờ thời điểm nó lại trồi khỏi mặt nước, miệng ngậm một con cá. Gà con chớp mắt mấy cái: Đó là cái gì? Vịt con không nói lời nào, chính là đem cá nuốt vào trong bụng. Móng gà con không nhịn được tiến về phía trước hai bước: Là..... đồ ăn sao? Vịt con lại tiến vào trong nước. Sau đó, gà con mỗi ngày đến bên hồ nước nhìn vịt con, nó vẫn rất muốn biết, cá là có hương vị gì. Vịt con vẫn không nói chuyện với gà con, chính là vị trí nó bơi lội, cách bờ càng ngày càng gần. Một ngày, vịt con bắt được con cá béo thực ngon, nó nhìn gà con đang đứng bên bờ, sau đó yên lặng, đem ngậm cá đến bên bờ, buông ra, lui lại trong nước. Gà con thật cẩn thận kề sát, dùng miệng mổ, sau đó...... Bị cái đuôi cá không ngừng giẫy loạn đập bay. Sau đó, gà con không còn đến hồ tìm vịt con nữa. Vịt con cảm thấy, có điểm tịch mịch.