Hôm nay hai người đi mua sắm quả thật không vui vẻ mấy, từ khi biết thủ đoạn không khoan nhượng như vậy của Chu Dương, bầu không khí hai bên đã trầm xuống.
Tô Hảo tuy không để ý tới anh, nhưng vẫn để lại chút đường sống, hiện tại hai người vào thang máy thì bầu không khí mới trở lại, ít nhất Chu Dương đã nhặt túi son kia lên.
Đến lầu , vào cửa phòng.
Tô Hảo lấy thẻ phòng ra, mới vừa áp vào cảm ứng thì tay đã bị Chu Dương bắt lấy, nâng lên.
Chu Dương dựa vào vách tường, đôi mắt hẹp dài nhìn cô.
Hành lang thực an tĩnh, màu sắc ánh đèn thuộc hệ ấm, không khí lại ấm áp.
Hai người không ai nói lời nào, Chu Dương cứ như vậy nắm tay Tô Hảo.
Da thịt san sát nhau, cô thực mềm mại.
Giọng Chu Dương trầm thấp hỏi: “Em không thích hoa hồng, hoa bách hợp, lại không thích son môi, em thích gì?”
Đây là lần đầu tiên anh hỏi một nữ nhân về điều này.
Tô Hảo có thể nghe thấy sự chân thành trong giọng nói anh, về điểm này chút kháng cự trong lòng đã giảm đi một ít, cô nói: "Trước đây tôi đã nói rồi, tôi không có sở thích gì."
“Không thích quần áo? Túi xách sao?”
“Không phải không thích, chỉ là đủ dùng là được.” Ngữ khí của Tô Hảo cũng nhu hòa hơn rất nhiều, xuất thân gia đình của cô và bạn thân Liêu Vân đều tương đương nhau, tiêu tiền với nhau cũng đều ở một mức độ, tỷ như nếu cô mua một cái gì đó vào hôm nay, cô sẽ mua những gì cô muốn mua, sẽ không xem xét những thứ khác, bởi vì cô không cần nó và cũng không muốn tăng chi tiêu.
“Nhưng anh theo đuổi em, mua này đó cho em mà em cũng không cần sao?” Chu Dương ít nhiều có chút lý giải được, cho nên vừa rồi mặc dù cảm thấy khá mất mặt nhưng vẫn nhặt những cái đó lên.
Tô Hảo nhìn anh, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh mua như thế này sao?”
Thật sự quá lãng phí, cô còn nghĩ rằng anh mua cho người khác, vậy cô không thể quản được, nhưng, chính là mua cho cô, cô không cần, anh lại trực tiếp ném đi, cái đó đến bao nhiêu tiền a.
Chu Dương cười giận, anh bắt lấy tay cô hướng vào lòng ngực, Tô Hảo nhíu mày theo bản năng lùi ra sau, nhưng giây tiếp theo cả người vẫn ngã vào lòng ngực anh.
Chu Dương chống lên trán cô: “Cho anh hôn một cái đi.”
Người này còn biết hỏi sao?
Tô Hảo cười lạnh.
Cô nhìn sang hướng khác: “Nếu tôi nói không thì sao?”
“Không à?” Chu Dương cười nhẹ một tiếng: “Anh không nghe thấy.”
!
Nói xong, môi mỏng anh dán ở khóe môi cô, chậm rãi dời qua lấp kín cả môi, Tô Hảo nắm tay đánh anh một chút, Chu Dương tách môi cô ra.
Trằn trọc hôn.
Xung quanh an tĩnh, thịch thịch thịch ——
Chỉ có tiếng tim đập nhanh.
Đêm dài, Tô Hảo tắm xong thì nằm trên giường, nhớ tới hôm nay vẫn chưa trả lời Wechat của Vân Lục, cô lập tức click mở WeChat, soạn tin nhắn.
Tô Hảo: Vân Lục, cảm ơn cậu.
Vân Lục: Ai nha, không cần khách khí đâu.
Vân Lục: Các người đều ở kinh đô sao?
Tô Hảo: Đúng rồi.
Vân Lục: Ân ân, được.
Đầu kia, nước trong phòng tắm đã tắt, Chu Dương mặc áo choàng dài bước ra, đai lưng lỏng lẻo thắt trên người, lộ ra tảng ngực lớn, anh ngồi ở mép giường cầm di động, click vào nhóm WeChat.
Chu Dương: Ra đây.
Chu Dương: Các người đang kéo chân sau của tôi đấy à?
Vài giây sau.
Trong nhóm mới có phản ứng.
Hứa Điện: Khuya như vậy vẫn chưa ngủ, là sinh hoạt về đêm sao?
Lý Dịch: Chắc chắn là không.
Giang Úc: Ai kéo chân sau cậu? Cậu đang nói cái gì thế? Đã xảy ra chuyện gì?
Hứa Điện: Ha ha ha ha, chắc là theo đuổi người không thuận lợi rồi.
Yến Hành: Chúc mừng Chu tổng, lại thất bại sao?
Chu Dương: Chậc chậc.
Anh lau lau tóc, ném di động lên tủ đầu giường, cầm lấy ly nước bên cạnh uống rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Hôm sau lên máy bay lúc giờ rưỡi sáng, Tô Hảo ngủ dậy thì lóng ngóng thu dọn đồ đạc, lo xem có quên gì không, vội tới vội lui, giờ quẹt cửa rồi đẩy ra, Chu Dương dựa vào trên cửa: "Vẫn ổn chứ?"
“Vẫn ổn.” Tô Hảo đẩy hành lý ra, hôm nay cô đội mũ, trên người là váy màu tím nhạt dài cập gối, phía trên mặc áo phông trắng, ra đến cửa còn xoay lại nhìn phòng, Chu Dương ôm cánh tay, ánh mắt dừng ở gương mặt phía dưới lớp mũ, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy lên.
Mũ bị đẩy lên, ánh mắt xinh đẹp của Tô Hảo nhìn qua.
Thủy quang lưu động, mềm mại, Chu Dương trầm mặc nhìn, đặt mũ trở lại, thấp giọng nói: “Thật xinh đẹp.”
“Cảm ơn.” Tô Hảo kéo hành lý đi ra ngoài, trả lời thật sự bình tĩnh, Chu Dương nhếch mép cười nhạo một tiếng, cầm lấy thẻ phòng, kéo hành lý của cô và của anh bước vào thang máy.
Trợ lý Lục cũng ở thang máy, vừa thấy bọn họ liền chạy nhanh đến hỗ trợ.
Cả ba cùng vào thang máy xuống lầu rồi đến sân bay.
Hôm nay vẫn nóng như cũ, mặt trời cao giữa không trung, vào tới sân bay đã thoải mái hơn nhiều, xong xuôi hết thủ tục thì ba người vào phòng chờ, trợ lý Lục không dám cách bọn họ quá gần nên ngồi khá xa.
Tô Hảo cùng Chu Dương ngồi ở sô pha lớn bên này, Chu Dương còn có công việc nên xem laptop.
WeChat lóe lên.
Là Lý Tú.
Lý Tú: Chị Tô Hảo, các người đi công tác về rồi sao?
Tô Hảo: Đang chờ chuyến bay giờ rưỡi.
Tô Hảo: Đúng vậy.
Lý Tú: Chu Dương đang ở cạnh chị sao?
Tô Hảo: Anh ấy có vẻ đang làm việc.
Lý Tú: Mở video để em nhìn xem.
Tô Hảo dừng lại, bên kia liền gửi tới một cuộc gọi video call, Tô Hảo cắt đứt, sau đó nghiêng đầu chụp sườn mặt của Chu Dương, một tấm gửi cho Lý Tú.
Cô chụp sườn mặt rất nhanh, nam nhân rũ mắt nhìn laptop nhưng lại rất nghiêm túc, cũng rất đẹp trai, chân dài giao điệp, vừa nghiêm túc lại vừa phong lưu.
Ảnh chụp đã được gửi đi.
Lý Tú trả lời.
Lý Tú: Chị Tô Hảo, em biết anh ấy đang theo đuổi chị, em chỉ vốn thử chị một chút, xem chị có phản ứng với gì với em hay không, không nghĩ tới chị còn chụp ảnh anh ấy gửi qua cho em.
Lý Tú: Chị chắc chắn không tính thích anh ấy, thế có nghĩa là em vẫn còn cơ hội sao?
Tô Hảo nhìn tin nhắn này, nửa ngày mới phản ứng lại rồi cười.
Quả nhiên a, những cô gái này đều là một đám có tâm kế, nhưng loại thẳng thắn như Lý Tú lại khá đáng yêu.
Tô Hảo: Đúng vậy, em vẫn luôn có cơ hội, nhưng phải cố lên đấy.
Lý Tú: Chị Tô Hảo, chị thật tốt.
Tô Hảo vốn định nói gì đó, sau suy nghĩ một chút lại do dự.
Giây tiếp theo, di động bị người đoạt đi, Tô Hảo ngẩng đầu, Chu Dương nhấc mắt xem giao diện cuộc trò chuyện của cô, đọc nhanh như gió.
Xem xong rồi gương mặt cũng lạnh đi, anh nhìn về phía Tô Hảo, Tô Hảo duỗi tay: “Di động.”
“Em không tính thích anh?”
“Lý Tú còn có cơ hội?” Chu Dương ấn tắt màn hình, anh không muốn xen vào chuyện riêng của cô, cô lén chụp ảnh anh, anh đã biết, cho rằng cô làm gì đâu.
Kết quả nữ nhân này lại trò chuyện cùng tình địch, còn cổ vũ người ta, Tô Hảo đứng dậy lấy di động, Chu Dương đột nhiên cũng đứng dậy theo, thân người cao ráo ép Tô Hảo ngã ngồi trở về, Chu Dương cúi người đè tay cô ở lưng ghế, híp mắt nhìn.
Tô Hảo cũng trầm mặc nhìn anh.
Biểu tình điềm tĩnh, không giải thích, cũng không nhiều lời.
Sắc mặt Chu Dương trở nên lạnh lùng, thấp giọng nói: “Em có biết chân dung anh trị giá bao nhiêu không?”
“Anh có thể kiện em đấy.”
Tô Hảo: “Tôi sẽ xóa nó.”
“Thu hồi những lời em vừa nói?” Chu Dương từ trên cao nhìn xuống mà đem cô vây trong lòng ngực.
“Không thu.”
Cũng may lúc này, giờ lên máy bay đã đến.
Tô Hảo muốn đứng dậy.
Chu Dương không cho, hai người lại nhìn nhau, Chu Dương đứng thẳng người, tiện tay ném điện thoại vào lòng ngực Tô Hảo, Tô Hạo cầm lên, mặc không lên tiếng mà cầm lấy túi nhỏ.
Chu Dương cầm laptop và vé máy bay, kéo một bên tay áo liếc nhìn cô, sau đó đưa laptop cho trợ lý Lục, nắm tay Tô Hảo ra khỏi phòng chờ.
Tô Hảo giãy giụa không được nên đành mặc kệ.
Thậm chí mười ngón anh đan xen vào cô như vậy, Tô Hảo nhìn cái nắm tay của hai người, vượt qua kiểm tra an ninh, Chu Dương kéo cổ áo, có chút cáu kỉnh.
Trong đầu anh tất cả đều là cuộc trò chuyện giữa Tô Hảo và Lý Tú, từng màn từng màn một, chỉ tội trí nhớ anh quá tốt.
Anh chưa bao giờ quan tâm đến những điều như vậy trước đây nhưng hiện tại lại trở nên rất để ý.
Sau khi lên máy bay, Tô Hảo lật xem tạp chí, Chu Dương bên cạnh cũng đang đọc, hai người không nói chuyện, Tô Hảo xem xong tạp chí thì gọi một phần bánh kem nhỏ để ăn, lúc ăn đến dâu tây thì Chu Dương đột nhiên cầm lấy tay cô, há miệng cắn đi dâu tây kia.
Tô Hảo liếc anh một cái, yên lặng cúi đầu trở lại ăn phần của mình.
Chu Dương thấy cô thản nhiên tự đắc như vậy, giữa mày ninh thật sự chặt.
Trợ lý Lục ở phía sau vẫn luôn xem hình ảnh son môi.
Hơn ba tiếng sau, máy bay đã đến Lê Thành, bên này cũng rất nóng nhưng cũng không bằng kinh đô.
! Tô Thiến gọi cho Tô Hảo.
“Hảo Hảo, đến nhà ăn cơm đi.”
Tô Hảo nhìn Chu Dương bên cạnh, nam nhân mang kính râm cũng đang nhìn cô, kính râm to in khuôn mặt cô trên đó, Chu Dương mím chặt môi mỏng nói: “Anh không về, công nghiệp Quân sự bên kia có việc, anh cho tài xế đưa em về.”
Tô Hảo: “Tôi tự gọi xe.”
Chu Dương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt còn có nhàn nhạt bực bội, anh nắm cổ tay cô dẫn ra lối ra, nơi đó rất nhiều taxi nhưng cũng rất nhiều xe riêng, tài xế bên công nghiệp Quân sự đã lái tới đón, kéo cửa xe thương vụ ra, Chu Dương đẩy mạnh Tô Hảo vào trong xe.
Động tác rất bá đạo, Tô Hảo ngồi vào, mắt lạnh liếc anh một cái, sau đó cúi đầu xem di động.
Chu Dương cùng trợ lý Lục trước sau lên xe.
Chu Dương nói với tài xế: “Đi Lam Loan.”
Tô Hảo nói: “Cảm ơn.”
Vừa khách khí lại vừa xa cách.
Chu Dương hừ lạnh.
Tô Hảo muốn đẩy hành lý đi hướng biệt thự, Chu Dương đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô, ngay cả đầu cũng không quay lại một chút.
Trợ lý Lục đứng bên cạnh cùng anh nhìn, yên lặng bắt lấy mắt kính, thấp giọng nói: “Chu tổng a, đây không phải giống thái độ lúc trước của ngài đối với bạn gái cũ sao?”
Chu Dương quay đầu liếc trợ lý Lục.
Trợ lý Lục ho một tiếng, sờ soạng mang mắt kính lên, nhìn đồng hồ: “Chu tổng, bữa trưa cùng Văn tổng sắp đến rồi.”
Chu Dương xoay người trở về xe.
Trợ lý Lục đuổi theo, nghĩ thầm, Tô tiểu thư cũng thật lợi hại, trước kia thái độ của Chu tổng đối với bạn gái cũ cũng gần y như vậy, hết kiên nhẫn thì xoay người bỏ đi, bạn gái cũ không thể quá mức, làm quá anh chịu đựng không nổi thì không thèm quan tâm người ta nữa, những cô bạn gái từng thích Chu tổng trước kia, trên cơ bản chỉ cần Chu tổng chút khó chịu nho nhỏ, các cô liền lập tức thành thật, có khi còn sẽ làm nũng trở lại với Chu tổng.
Hiện giờ, Tô tiểu thư căn bản không tính làm nũng, cũng không tính yếu thế.
Chu tổng cũng nếm được tư vị kia rồi sao?
Khụ.
Khá tốt.
Vẫn phải có một người trị được Chu tổng.
Chỉ là không biết Chu tổng có thể chịu đựng đến khi nào.
!
“Hảo Hảo.” Tô Thiến nhận quà từ Tô Hảo, đặt ở một bên, gắt gao ôm lấy Tô Hảo trước.
Tô Hảo cười ôm bà trở lại: “Dì Tô Thiến, con rất nhớ dì a.”
“A a a dì cũng nhớ con a.” Tô Thiến buông Tô Hảo ra, trên dưới đánh giá: “Hình như hơi đen rồi.”
Vừa nói đến kinh đô, Tô Thiến liền nhớ tới chuyện Thẩm Hách, mắt tức khắc nhìn Tô Hảo, biểu tình Tô Hảo cũng tự nhiên, trong lòng Tô Thiến không ngừng mắng chửi đứa con trai nhà mình.
Nhưng cũng cảm thấy Thẩm Hách này quá không kiên nhẫn rồi, Hảo Hảo tốt như vậy, một hai lại từ bỏ.
Chu Dương chết tiệt này đúng là không phải người.
Nhưng Thẩm Hách vẫn có thể kiên trì mà!!
“Dì Thiến, dì nhìn xem khăn lụa này, dì thích không?” Tô Hảo không biết suy nghĩ trong lòng Tô Thiến, cầm lấy một hộp mở ra cho bà xem.
Tô Thiến vừa thấy, ánh mắt sáng lên: “Oa, thích thích chứ, con sao lại mua đắt như vậy? Cái này phải tốn cả tháng lương của con đấy.”
“Không nhiều như vậy, khăn này đang được giảm giá.” Tô Hảo nhanh chóng nói.
Tô Thiến liếc nhìn cô, không vạch trần lời nói dối của cô, thương hiệu này chỗ nào có giảm giá chứ.
Bà kéo Tô Hảo vào nhà, bảo mẫu bưng trái cây ra, hai người cùng ngồi trên sofa, Tô Thiến tinh tế nhìn Tô Hảo, sau đó bà nói: “Chu Dương đang theo đuổi con sao?”
Tô Hảo trong miệng cắn quả táo, vâng một tiếng.
Tô Thiến: “Đừng để nó quá tốt.”
Tô Hảo: “”
Cô có chút chột dạ không dám nhìn Tô Thiến, vẫn không thể nói cho Tô Thiến biết cô thật sự đang tính toán cho Chu Dương đẹp mặt.
Nhà ăn công nghiệp Khoa học Kỹ thuật Quân sự.
Chu Dương ngồi trên sofa, lơ đãng nhìn WeChat lần thứ tám, anh cắn miếng bánh quy răng rắc, click vào vòng bạn bè.
Nhìn thấy Lục Khởi đăng bài.
Lục Khởi: Ưu đãi đặc biệt, có ai muốn không?
Ảnh chụp x
Đều là ảnh chụp son môi, Chu Dương không nghĩ nhiều như vậy nên kéo xuống.
Thấy Tô Hảo mới trả lời Lục Khởi một giây trước.
Tô Hảo: Bao nhiêu thế?
Một phút sau, Chu Dương trả lời Tô Hảo: Em rảnh ở đây xem son chứ không rảnh gửi tin nhắn cho anh sao?