Phòng nghỉ không mở cửa sổ, rèm cũng đóng lại, đầu óc choáng vì cơn đau đã đỡ xuống, cô đứng dậy đi đến sofa ngồi ôm lấy bụng, trước kia tuy cũng từng đau nhưng không lâu như lần này, có lẽ bởi vì công việc quá căng thẳng.
Lúc này đã dịu đi rất nhiều, cô hít một hơi thật sâu, từ từ cũng nhẹ nhõm được phần nào.
Cửa vừa lúc này đẩy vào, cô quay đầu nhìn lại, nam nhân cao lớn bưng một ly nước dựa vào cửa, biểu tình thấy không rõ, giây tiếp theo, anh đi đến đặt ly trên bàn trà, Chu Dương nhẹ xả cổ áo, ngữ điệu thực nhẹ, cười như không cười: "Sao đột nhiên lại muốn đi kinh đô?"
Tô Hảo dựa lưng vào sofa, đối diện với anh: "Đi công tác."
"Chỉ đi công tác thôi sao?" Ngón tay Chu Dương gõ trên bàn.
Từng chút từng chút, Tô Hảo trầm mặc nhìn ngón tay anh vài lần, sau đó cô ôn hòa cười: "Cũng không hẳn."
"Còn muốn đi đâu nữa?" Chu Dương câu môi, ý cười nông cạn mang theo vài sợi bức người.
Tô Hảo cười cười, nói: "Cái này thuộc về việc riêng."
Đúng là một việc riêng.
Hàm dưới của Chu Dương căng thẳng, anh đứng lên chỉ vào cái ly: "Uống đi, đợi lâu sẽ nguội."
Nói rồi xoay người rời đi, cũng thuận tay đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, trong phòng một mảnh đen nhánh, Tô Hảo ngồi trên sofa trong chốc lát, cảm giác đau đớn như kim đâm kia ngày càng nhẹ, lúc này mới đứng dậy vặn cửa ra ngoài.
Văn phòng rất lớn, Chu Dương đã không còn ở đây nữa.
Chỉ có Tằng tổng ngồi ở ghế xem văn kiện, thấy cô ra tới thì hơi kinh ngạc: "Tô Hảo, đỡ chút nào chưa?"
"Đỡ rồi, Tằng tổng." Tô Hảo hướng anh cười, ngại ngùng mà bên tai lại nhiễm một tia đỏ ửng.
Tằng tổng đứng lên, nói: "Chưa thoải mái thì nói, nghỉ ngơi thêm chút nữa."
"Không cần đâu, tôi phải trở về làm việc, cảm ơn anh, Tằng tổng." Tô Hảo nói xong thì đi về phía cửa, kéo cửa rời văn phòng.
Tằng tổng thấy cô đi rồi mới từ từ ngồi xuống, thở một hơi.
Trở lại phòng tài vụ, Tô Hảo kéo ghế ngồi xuống, ngồi xuống mới phát hiện thân mình vẫn là hư, có chút ra mồ hôi.
Lục Mễ Mễ chân đá một chút, chuyển tới chỗ cô, hỏi: "Sao cô đến văn phòng Tằng tổng lâu như vậy?"
Tô Hảo nhìn cô ta một cái, nói: "Tằng tổng hỏi tôi một ít vấn đề."
"Có phải còn xin đi công tác không?" Lục Mễ Mễ hỏi thử.
Tô Hảo gật đầu.
Lục Mễ Mễ quả thực không dám tin: "Công việc có thể giải quyết không? Mà còn xin đi công tác?"
! "Không xin thì tôi sẽ không được cử đi sao?"
Sắc mặt Lục Mễ Mễ cứng đờ.
Nửa ngày, cô ta mới đẩy ghế trở về.
Đổi lại là Trần Ngọc có lẽ sẽ kháng cự, vì thế sẽ oán giận, đáng tiếc oán giận có ích lợi gì, đâu phải muốn không đi thì không đi, cuối cùng chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện kéo vali đi, công việc quá nhiều, cũng không có tâm tư ra ngoài chơi, trở về lại một đống việc.
Đối với họ mà nói, một chuyến công tác phần lớn là một nỗ lực vô ơn.
Đó là lý do tại sao Tô Hảo, một trợ lý tài vụ, được thuê thường xuyên hơn.
Mà Tô Hảo này, lại chủ động chủ động như vậy, một tiếng oán giận đều không có.
Một chút cũng không hợp lý.
Kỳ sinh lý vẫn ảnh hưởng đến tiến độ công việc, tốc độ của Tô Hảo chậm hơn so ngày thường, bận đến cơm trưa cũng quên mất.
Đường Du gõ cửa cô mới phản ứng lại: "Tôi bận đến quên mất."
"Cũng không phải, vừa lúc tôi đi từ phòng phát sóng trực tiếp, tiện lên gọi cô ăn cơm, không nghĩ cô thật đúng ở đây." Đường Du cười nói, Tô Hảo hơi hơi mỉm cười.
Đường Du thấy sắc mặt cô trắng bệch hỏi: "Không thoải mái sao?"
"Tới kỳ sinh lý." Tô Hảo đối mặt cô gái sẽ không thẹn thùng như vậy, cô chỉ bụng mình.
"A, hiểu rồi." Đường Du gật đầu, hai người cùng vào thang máy, Đường Du lại nói: "Nhà ăn có chè đậu đỏ, một hồi uống một chút, đừng ăn dưa chuột lạnh."
Tô Hảo cười rộ lên: "Đó là cô thích ăn."
Đường Du cũng cười, lúc này mới nhận ra.
Hai người nói nói cười cười, Tô Hảo cảm thấy bụng không còn đau nữa, vào đến nhà ăn thì thấy không khí hôm nay rất sinh động, đi đến phía trước xem.
Thì nhìn thấy bàn cho bốn người cạnh cửa sổ cách đó không xa, Chu Dương và trợ lý Lục cư nhiên ở đây, khó trách một đám người sôi trào, nam nhân đang gọi điện thoại trước mặt đặt một phần bò bít tết và cà phê.
Trước mặt trợ lý Lục là cuốn notebook, bên cạnh cũng là bò bít tết tương tự.
Xem ra đó là món dành riêng cho hai người họ.
Mà nhà ăn lúc này người rất nhiều, liếc mắt nhìn lại, mặc kệ ăn xong hay chưa đều bá chiếm một vị trí, hai chỗ chen chúc bốn người, bốn chỗ chen chúc tám người.
Vòng tròn nơi Chu Dương càng chật hơn, hầu như đều là các cô gái, anh một thân phong lưu, áo sơmi lại không cài kín, một tay cầm di động, một tay gõ bàn, ngẫu nhiên uống một ngụm cà phê, toàn bộ nhà ăn, khí thế của anh là mạnh nhất, cũng chói mắt nhất.
Đường Du lặng lẽ huýt sáo một tiếng: "Hôm nay ngọn gió nào đưa Chu tổng đến đây thế?"
Tô Hảo dời tầm mắt, đi đến cửa sổ bếp lấy món ăn.
Đường Du vẫn giảm béo, lần này chỉ ăn dưa xanh và trứng gà! Với canh nấm tuyết, Tô Hảo vẫn phối hợp thịt và rau, nhưng lần này cô cần chè đậu đỏ, hai người cầm cơm tìm vị trí ngồi nhưng có hơi khó tìm.
Người ta ăn xong rồi vẫn không đi, cũng không thể đuổi người ta a.
Đi một vòng, đến hàng của Chu Dương, nam nhân để điện thoại xuống, ánh mắt quét qua, bắt gặp ánh mắt của Tô Hảo giữa không trung.
Khóe môi anh giật giật.
Chu Dương nhìn trợ lý Lục rồi cười cười: "Sau đó thì sao?"
"Tô tiểu thư."
Chu Dương ngả người ra sau, chân dài giao điệp, nhướng mày không nói.
Trợ lý Lục hiểu ngầm, lập tức xoay người vẫy tay: "Tô Hảo, quản lý Đường, bên này còn chỗ."
Tô Hảo cùng Đường Du đang tìm chỗ cũng dừng lại, mắt Tô Hảo nhìn qua Chu Dương cường thế bá đạo kia rồi dời đi, thấp giọng muốn nói với Đường Du chúng ta tìm chỗ khác xem.
Đường Du lại nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng kia của trợ lý Lục, nghĩ thầm trợ lý Lục quả nhiên yêu thầm Tô Hảo, đang theo đuổi Tô Hảo, cô ấy lập tức lôi kéo Tô Hảo nói: "Đi thôi, cũng không còn chỗ nào khác, tới đây vậy."
Tô Hảo ngỡ ngàng.
Giây tiếp theo, lại kiên quyết giãy giụa hất tay Đường Du ra, cô nói: "Tôi ngồi ở đây là được rồi."
Nói xong, cô ở một chỗ rất nhỏ gần lối đi ngồi xuống, bên cạnh đều là các nhân viên nam bộ phận thí nghiệm, ba chàng trai kia ngây ngốc khi cô ngồi xuống.
Không thể không chừa ra một khoảng cách.
Đường Du cũng sững sốt, do dự một hồi, cô ấy đành chen vào chỗ ngồi này.
Năm người chen vào chỗ ngồi của bốn người, Đường Du nhìn Tô Hảo.
Tô Hảo cười cười, nói: "Ăn cơm đi."
Đường Du: "Nga, được."
Không khí toàn bộ nhà ăn từ ồ lên đến yên tĩnh.
Không ai có thể tin nổi Tô Hảo lại từ chối cơ hội tiếp xúc với Chu tổng, lần đầu tiên trợ lý Lục làm kiểu mai mối này, ngượng ngùng rụt tay lại, đỡ đỡ kính, do dự nhìn nam nhân đối diện.
Chu Dương đưa đầu ngón tay lên môi, đôi mắt rũ xuống, dường như không nhìn thấy bên này.
Tuy nhiên, trợ lý Lục ở cạnh anh lâu nay sao lại không hiểu chuyện.
Nam nhân này đang tức giận.
Anh ta ho khan vài tiếng, thấp giọng nói: "Chu tổng, Tô Hảo đây là ở trốn ngài sao?"
Lời này.
Đã là người thứ hai nói với anh.
Người đầu tiên là Tô Thiến.
Chu Dương nhìn qua thử! Một đám nhân viên nam bên cạnh Tô Hảo, sợi tóc cô rối rối, thế nhưng cùng những nhân viên nam đó bắt chuyện.
Cô như vậy, trước khi anh thổ lộ, cô cũng trông như thế này đối với anh, nhưng sau khi anh thổ lộ, cả người nữ nhân này lại đầy gai, lạnh nhạt đến cực điểm.
Hơn mười phút sau, Chu Dương cầm áo khoác lên, sửa sửa áo sơmi, mang theo trợ lý Lục dưới ánh mắt một đám người rời khỏi nhà ăn, đi ngang qua bàn ăn chỗ Tô Hảo, nam nhân buông xuống đôi mắt, nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái, sau đó nghênh ngang mà đi.
Tất cả mọi người ở bàn này đều cảm nhận được ánh mắt đó, một đám ngẩn đầu nhưng lại bắt gặp vẻ mặt văn nhã của trợ lý Lục, anh ta nhẹ giọng nói với Tô Hảo và Đường Du: "Tô Hảo, quản lý Đường, ăn từ từ."
Đường Du cười xua tay: "Đi thong thả."
Tô Hảo cúi đầu tiếp tục ăn.
Đường Du không ăn được nữa, cô ấy nhìn Tô Hảo, thầm nghĩ người này không có tình cảm với trợ lý Lục sao?
Ăn cơm trưa trở về.
Nhóm bát quái của công ty lại sôi trào.
"Mẹ nó, trợ lý Lục thích Tô Hảo."
"Chính là trợ lý mới của bộ tài vụ a, bây giờ không thể nói là trợ lý nữa, là thu ngân, thu ngân Tô."
"Cái xưng hô này sao lại có chút kỳ quái?"
"Ai, mặc kệ cái này, chúng ta nói chuyện trợ lý Lục và Tô Hảo trước, nghe nói thế này, Tô Hảo và Đường Du đến nhà ăn, không có chỗ ngồi..."
"Các người nói xem, có phải trợ lý Lục thích Tô Hảo rồi không!"
"Lúc rời đi còn chào hỏi nữa."
"Trước đó còn có người nói lần trước ăn cơm ở nhà ăn còn gặp nhau, trợ lý Lục còn cúi người dựa gần nên tai Tô Hảo nói chuyện, tư thế kia rất ái muội."
Tiểu hào Tằng tổng: "Có khi nhìn thấy không nhất định là thật sự a, các vị trong nhà à."
"Ai, người anh em này, anh biết chút gì không?"
Tiểu hào Tằng tổng: "Này, đừng để bị lừa bởi những hiện tượng bên ngoài, nói chuyện phiếm thì cẩn thận, đừng chọc giận thần a."
"Người anh em này, anh đang nói thần thần thao thao gì vậy?"
Tằng tổng: ""
Tôi đang cứu các người a.
Trả khay, Tô Hảo cùng Đường Du rời nhà ăn, nhưng ánh mắt khắp nơi làm Tô Hảo nhíu mày, sau đó Tô Hảo mới biết được những chuyện truyền tai đó.
Cô có chút bất đắc dĩ, mở nhóm lớn, soạn tin rồi gửi đi.
Tô Hảo: "Trợ lý Lục không thích tôi, đừng truyền tin lung tung, vô cùng cảm kích."
Gửi xong, cô cũng mặc kệ! Bất kể những gì người khác trả lời, cô cũng rời nhóm.
Bưng ly nước trở lại phòng tài vụ, Lục Mễ Mễ đã tới, nhìn Tô Hảo cười rộ lên: "Thì ra là thế."
Tô Hảo mặc kệ ẩn ý của cô ta, ngồi xuống bắt đầu công việc.
Trương Nhàn cũng vào đến, Lục Mễ Mễ cầm lấy di động gửi Wechat cho Trương Nhàn.
Lục Mễ Mễ: Chị à, chuyện Tô Hảo và trợ lý Lục chị cảm thấy sao?
Lục Mễ Mễ: Nga.
Trương Nhàn: Lo làm việc đi.
Cô buông di động rồi nhìn Tô Hảo.
Lúc trước cô đã đoán Tô Hảo cùng Chu tổng, nhưng sau khi đoán đi đoán lại cũng không có thông tin gì thêm, lúc này lại nhảy ra một trợ lý Lục, chẳng lẽ thật sự có quan hệ cùng trợ lý Lục? Trợ lý Lục cũng có thẩm quyền mở camera giám sát, lẽ nào hôm đó trợ lý Lục đến giúp Tô Hảo, cuối cùng vì bận nên nhờ Chu tổng đến giúp?
Cũng không phải không có khả năng.
Tối thứ tư hôm nay, tại Chu gia, đèn lớn đều tắt, chỉ mở đèn nhỏ, toàn bộ biệt thự như hòa tan vào bầu không khí nhu hòa, một nhóm các phu nhân ngồi trên thảm phòng khách, trò chuyện cùng ăn uống, bầu không khí rất tốt.
Vài người hỏi Tô Thiến: "Không phải muốn giới thiệu Tô Hảo gì đó cho chúng ta sao?"
"Đúng vậy, người đâu rồi."
Tô Thiến bưng trái cây ra, đêm nay bà mặc sườn xám trông thực trí thức.
"Hôm nay đứa nhỏ này tăng ca a, không có thời gian, lần tới đi."
"Ai nha, lúc trước nghe bà nói cô bé này rất tốt, bây giờ lại không thấy người, bà cố ý đúng không? Mục đích làm chúng ta ăn không ngon mà."
"Nhảm nhí." Tô Thiến hừ hừ.
"Tôi còn ước gì đem con bé đưa đến trước mặt các người để nghe các người khen nữa đây."
"Nha nha nha, xem sắc mặt ác bà của bà kìa."
"Ha ha ha ha"
Một đám người nở nụ cười, Tô Thiến cầm lấy một viên anh đào cho vào miệng, không để ý tới bọn họ.
Lúc này cầu thang truyền đến tiếng bước chân, một đám phu nhân ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Chu Dương vừa ngậm điếu thuốc vừa thắt cà vạt đi xuống, người vừa cao vừa tuấn lãng nhưng ánh mắt lại quá phong lưu làm các quý phụ thở dài một trận: "Chu Dương a, con hạ quyết tâm không kết hôn a?"
"Đúng vậy, dì Lý." Chu Dương cười, ở quầy rượu búng búng vào gạt tàn thuốc, hài hước mà trả lời.
"Ai da, con là cây giống duy nhất trong nhà.
Mẹ con rất vội ôm cháu nội a." Triệu Kiều bóp anh đào cười: "Nhà chúng ta đều hai đứa rồi! Con nhìn con xem."
Chu Dương cười vài tiếng, không trả lời lời trêu đùa của họ, đi về hướng cửa.
Tô Thiến nhìn bộ dáng này của anh liền tức giận, lập tức đứng dậy đuổi theo, hỏi: "Tô Hảo! Thật sự tăng ca sao?"
Chu Dương thắt cà vạt: "Có lẽ là vậy."
"Con làm ông chủ mà con không biết sao?" Tô Thiến híp mắt hỏi, Chu Dương dựa vào ngăn tủ, thong thả ung dung nói: "Con làm sao quản được nhiều như vậy, nếu không, con cho mẹ xem xem."
Tô Thiến: "Nhanh lên."
Tô Thiến thò qua xem, một lát sau tiến vào giao diện, sau đó vào giao diện phòng tài vụ.
Giao diện phòng tài vụ trống rỗng, tối om, không có ai làm thêm giờ.
Tô Hảo cũng không có tăng ca.
Tô Thiến suýt chút nữa thở không ra hơi, mấy giây sau nhìn về phía Chu Dương, chỉ di động: "Tô Hảo quả nhiên vì trốn con mới không tới nhà chúng ta."
Tô Thiến ủy khuất thật sự: "Có lẽ sau này, Tô Hảo cũng sẽ không tới nhà chúng ta nữa, đều tại con, lúc người ta thích con thì con lại không thích người ta, bây giờ thì tốt rồi, con bé không thích con nữa thì con lại theo đuổi, vốn dĩ con bé đang phát triển rất tốt với Thẩm Hách.
"
Chu Dương nhấc mắt lên nhìn Tô Thiến một cái.
Tô Thiến chớp chớp mắt.
Cẩu nhi tử này, khí thế cũng quá thịnh rồi.
"Chẳng lẽ mẹ nói không đúng?"
"Đúng vậy, mẹ nói rất đúng." Chu Dương cà lơ phất phơ mà trả lời, đôi mắt lại không có ý cười, lấy chìa khóa xe liền đi.
Phanh --
Cửa đóng lại.
Chiếc Porsche màu đen chạy một đường đến tiểu khu Hoa Huy, dừng tại một chỗ đậu xe của siêu thị, ngay đối diện với phòng ngủ chính của Tô Hảo.
Đèn ở đó bật sáng, Chu Dương ngồi trong xe chậm rãi hút thuốc, nhìn về phía cửa sổ, lấy điện thoại ra soạn tin.
Chu Dương: Bụng em thoải mái chút nào chưa?
Mười phút qua đi.
Tô Hảo không trả lời.
Hai mươi phút qua đi.
Tô Hảo không trả lời.
Qua mười phút nữa, Chu Dương cười lạnh, bóp tắt thuốc ở gạt tàn, đầu ngón tay đỡ đỡ khóe môi, gõ.
Chu Dương: Đến lúc đó tôi sẽ cùng em đến kinh đô.
Ngày hôm sau, Chu Dương đẩy cửa vào văn phòng, đặt điện thoại xuống, nhấp một ngụm cà phê, đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, anh nói: "Vào đi."
Trợ lý Lục thăm dò nói: "Chu tổng, Tô tiểu thư vừa mới xin đi công tác ở chợ phía đông, vé máy bay đi kinh đô của ngài còn muốn mua không?"