Thất Gia Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

chương 368: chương 368

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dì Đông nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, nói: “Phu nhân, nếu có chuyện lo lắng đừng để trong lòng có thể giải bày cùng chồng cô, hai người là vợ chồng, anh ấy nhất định giúp cô giải quyết vấn đề"

Ngôn Lạc Hi cười khổ nói:"Con biết rồi"

Lỡ như rắc rối của cô đến từ anh thì sao?

Dì Đông vẫn không yên tâm, luôn cảm thấy hiện tại cô giống như bức tượng pha lê, vừa chạm vào sẽ vỡ vụn.

Ngày hôm qua ông chủ không cho cô ra ngoài, sau khi bà đi siêu thị một chuyến trở về nghe thím Trần nói cô đã đi rồim

Rõ ràng hạ lệnh cấm túc, nhưng vẫn len lén chạy ra ngoài, điều này trong mắt bà thực sự không ổn.

"Phu nhân, giữa vợ chồng quan trọng nhất là thành thật và thẳng thắn, cô học được hai thứ đó, tự khắc học được cách tin tưởng lẫn nhau.

Nếu hai người từ đầu đến cuối chưa từng bước vào trái tim của nhau, vậy cuộc hôn nhân này hoàn toàn vô nghĩa đến nhợt nhạt, tình cảm không thể duy trì".

Dì Đông lời nói thấm thía vô cùng nghiêm túc.

Ngôn Lạc Hi cúi đầu xuống, nhìn Hasky đang đảo quanh chân, cô nhẹ giọng nói: "Dì Đông, tình cảm là của hai bên, sự tin tuởng cũng đều của hai bên, nhưng nếu từ đầu đến cuối anh ấy chưa từng tin con thì sao?"

"Dì cảm thấy ông chủ từng rối rắm vấn đề này, mặc dù ngoài miệng nói không tin, nhưng trong lòng theo bản năng đã lựa chọn tin tưởng vô điều kiện, cho nên cô lớn mật bước ra một bước này, nói không chừng sẽ thu lại kết qủa bất ngờ"

Dì Đông khuyên hai câu, trong lòng biết cô là người tâm tư trong sáng, cũng không nói nhiều nữa.

"Dì đem quần áo đi giặt, cô đừng ở bên ngoài lâu quá, coi chừng cảm lạnh"

Dì Đông khom lưng xách túi trên mặt đất, xoay người trở về biệt thự.

Có một số việc cô vẫn phải tự mình tìm ra đáp án, sự thuyết phục của người khác chỉ có tác dụng thúc đẩy chứ không thể giúp cô đưa ra quyết định.

Sau khi dì Đông rời đi, trong sân lại vắng vẻ trở lại, Ngôn Lạc Hi dựa vào dây xích đu nhắm mắt lại, nếu trước hôm nay cô nghe được những lời này, có lẽ đã có thể ngộ ra.

Nhưng hiện tại, giữa bọn họ đã không còn là vấn đề tín nhiệm nữa.

Ở trước mặt Lệ Dạ Kỳ, cô luôn cảm thấy

tự ti, cô không muốn công khai quan hệ giữa bọn họ, bất quá bởi vì tự tôn và kiêu ngạo, không muốn bị người chỉ trỏ, nói cô dựa vào Lệ Dạ Kỳ mới có ngày hôm nay mà phớt lời bao nhiêu nỗ lực của cô.

Nhưng hiện tại, bởi vì Phó Tuyền, trong lòng càng tự ti thêm.

Trong người cô đang chảy dòng máu dơ bẩn như vậy, làm sao xứng với anh?

Nghĩ vậy, Ngôn Lạc Hi thống khổ cuộn mình trên xích đu, bọn họ thực sự không nên gặp nhau, huống chi là kết hôn, có lẽ bây giờ cũng sẽ không đau khổ như vậy.

Không biết qua bao lâu, Ngôn Lạc Hi bỗng nhiên từ xích đu nhảy xuống, chạy vọt vào biệt thự, cầm chìa khóa treo trên tường đi vào gara xe.

Trước đó không lâu Lệ Dạ Kỳ phái người đưa tới chiếc Beetle cô rất thích, loại xe này bề ngoài so với chiếc mini còn đáng yêu hơn, cô chưa từng lái nó ra ngoài lần nào, lúc này cô mở cửa xe ngồi vào, khởi động chạy ra khỏi gara.

Dì Đông đuổi theo, lo lắng hô:"Phu nhân, cô muốn đi đâu vậy?"

Ngôn Lạc Hi hạ cửa sổ xe xuống, nói: "Dì Đông, con ra ngoài một chuyến, không cần chuẩn bị cơm trưa"

Trong đầu cô vẫn còn thắc mắc, cô phải đến gặp Phó Huyền để hỏi rõ, nếu không sẽ không thể bình tĩnh được.

Ngôn Lạc Hi lái vào tầng hầm tập đoàn Hoàn Á, cô tắt máy xuống xe, sải bước vào sảnh đi về phía thang máy.

Nhân viên nhanh chóng đuổi theo, chặn đường:"Xin chào, cho hỏi cô muốn tìm ai? Hình như cô không phải nhân viên Hoàn Á chúng tôi, xin hãy đến quầy lễ tân đăng ký trước"

“Tôi tìm chủ tịch của các cô, Phó Tuyền".

Ngôn Lạc Hi xua tay, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Nghĩ đến Phó Tuyền thực tế là tên buôn người ghê tởm dưới chiếc mặt nạ CEO hào nhoáng, cô không muốn đứng đây chút nào.

"Cho hỏi, cô có hẹn trước không?"

"Không"

"Vậy làm phiền cô đăng ký trước, chúng tôi sẽ thông báo lại Phó tổng mới biết Phó tổng có tiện gặp cô hay không"

Nhân viên lễ tân nghiêm túc nhìn Ngôn Lạc Hi, khẳng định mọi chuyện phải làm theo thủ tục.

Ngôn Lạc Hi mím đôi nói:“Nói vài câu tôi sẽ rời đi, không mất quá nhiều thời gian đâu.”

"Điều này trái với quy định công ty, thưa cô"

Khi cả hai đang khó xử, thang máy bên cạnh mở ra, Phó Luân xuất hiện, gần đây anh ta đã rút lui khỏi giới giải trí và tập trung hoàn toàn vào Hoàn Á.

Khóe mắt nhìn thấy Ngôn La Hi, anh ta dừng lại, kinh ngạc nhìn cô:"Lạc Hi,sao em lại đến đây?"

Cô lễ tân thở phào nhẹ nhõm khi thấy Phó Luân nhận ra cô:"Anh Phó, cô này muốn gặp Phó tổng, nhưng cô ấy không có hẹn trước"

"Tôi hiểu rồi, cô tiếp tục làm việc đi, tôi dẫn cô ấy lên".

Phó Luân nhẹ nhàng nói, sau khi cô lễ tân rời đi, anh nói:"Lạc Hi, đi lên với anh."

Ngôn Lạc Hi không nói một lời đi theo sau Phó Luân vào thang máy.

Lúc này, người cô từng quen biết, trong mắt cô vô cùng xa lạ.

"Anh có biết tập đoàn Hoàn Á đang âm thầm làm gì không?" Ngôn Lạc Hi bất ngờ lên tiếng.

Phó Luân cau mày, nhìn vẻ mặt của cô, anh đột nhiên hiểu ra, có thể giấy không gói được lửa, cô cuối cùng nên biết tiền thân tập đoàn Hoàn Á là gì.

"Anh biết"

Ngôn Lạc Hi đột nhiên tới gần, hai tay nắm lấy cổ áo Phó Luân, điên cuồng hét lên:"Anh phạm tội, pháp luật sẽ trừng trị anh."

Phó Luân hai tay cầm cổ tay cô, cụp mắt nhìn cô tràn đầy thống hận, anh chậm rãi tới gần mặt cô:"Lạc Hi, trên đời này có không ít thương nhân phạm pháp cuối cùng đều thành công tẩy trắng, mặc kệ Hoàn Á tiền thân có bao nhiêu dơ bẩn, chúng ta bây giờ là thương nhân đứng đắn"

Ngôn Lạc Hi không thể tin được, sao anh ta có thể nói như rất chính nghĩa? Bọn họ dùng tiền từ việc buôn người và bán ma túy tự thanh tẩy cho mình, nhưng tội ác bọn họ gây ra thật sự xóa bỏ được sao?

Cô tức giận đến run người:“Sao anh nói ra được những không biết xấu hổ như vậy?”

"Không biết xấu hổ?" Phó Luân chậm rãi buông cổ tay cô ra, anh lùi lại vài bước, lưng chống vào vách kim loại thang máy, khinh miệt nói:"Theo trí nhớ anh đã sống trong gia tộc như vậy, anh cũng không cho nó là sai, thế giới này tồn tại luật rừng, chính là cá lớn nuốt cá bé"

"Đồ điên".

Ngôn Lạc Hi tức giận mắng, cô vốn nghĩ bọn họ bị ép buộc, ít nhất sẽ có lòng hối cải, thế nhưng hoàn toàn không phải vậy.

"Phó Luân, tôi ước gì chưa từng quen biết anh"

"Thật sao?"

Lông mày Phó Luân ảm đạm vẫn nhìn Ngôn Lạc Hi đầy kiên quyết:"Nhưng anh

phải làm sao đây? Mẹ để em có thể sống trong một gia đình bình thường, bà đã đưa anh về thừa kế tất cả những tội lỗi này.

Lạc Hi, chính là vì em, tay anh mới đầy tội lỗi"

Ngôn Lạc Hi bỗng dưng trừng to mắt, khó tin nhìn Phó Luân, bên tai ầm ầm, anh ta nói cái gì vậy?

Truyện Chữ Hay