Ngôn Lạc Hi nào nghĩ tới Tiết Thục Dĩnh trực tiếp mang cô về đây.
Sau khi quyết định ly hôn cô chưa từng có ý nghĩ quay lại nơi này.
Nhưng hôm nay, cả thành phố chìm trong lễ hội cô thực sự lại bước chân vào đây lần nữa.
Tiết Thục Dĩnh nghiêng người tháo bộ tóc giả trên đầu cô xuống, trông vẫn tươi tỉnh mặc dù trang điểm hơi đậm cũng rất xinh đẹp, bà cười tươi như hoa nói:"Con đã hứa tối nay cùng mẹ trải qua đêm Giáng sinh."
"Mà mẹ ơi, con…"Ngôn Lạc Hi khẩn trương đến mức tay chân không biết nên để ở đâu, thật sự một chút chuẩn bị trong lòng cũng không có, cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng bị mang đến nơi này.
Tiết Thục Dĩnh đẩy cửa ra, đứng bên cửa xe nói "Yên tâm, Tiểu Thất không có nhà"
"A." Ngôn Lạc Hi nghe thấy Lệ Dạ Kỳ không ở đây, trái tim đang treo lơ lửng phút chút trở lại như cũ.
Cô không sợ Lệ lão gia phản đối bọn họ, cũng không sợ đối mặt Phó Du Nhiên bên trong duy nhất sợ gặp mặt anh ở đây, sẽ rất lúng túng!
Đã là đêm khuya, lúc về tới người trong nhà đều đã ngủ.
Tiết Thục Dĩnh đưa Ngôn Lạc Hi tới phòng Lệ Dạ Kỳ, bà nói: "Lạc Lạc, ở đầu giường đặt vớ dài vừa mua, ông già Noel sẽ tới phát quà"
Ngôn Lạc Hi nhìn vớ mới mua trong tay, rốt cuộc hiểu vì sao Tiết Thục Dĩnh kiên trì mua vớ cho cô, hốc mắt hơi ẩm ướt, dường như sau tám tuổi cô không còn cùng trưởng bối trải qua bất kỳ ngày lễ nào nữa.
Mấy năm nay, cô thủy chung đều là người bị vứt bỏ, nhưng lại ở chỗ Tiết Thục Dĩnh chiếm được tất cả quan tâm.
"Mẹ, cảm ơn mẹ."
Tiết Thục Dĩnh ôn nhu ôm cô:"Con tặng quà cho mẹ, mẹ rất thích, hôm nay cũng chơi rất vui.
Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi đi"
"Dạ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút"
Đưa mắt nhìn Tiết Thục Dĩnh rời đi, cô đứng ở giữa phòng ngủ, nhìn quanh bốn phía, nơi này phòng riêng Lệ Dạ Kỳ, sau khi quyết định buông tha tình cảm dành cho anh bây giờ ở chỗ này cảm giác quyết tâm bắt đầu dao động.
Cô chậm rãi đi tới trước mô hình máy bay,
Lệ Dạ Kỳ rốt cuộc là người như thế nào?
Ban đầu thích anh là vì cái gì?
Vì anh là người đàn ông đầu tiên của cô,
hay là vì anh nhặt cô khóc thảm hề hề ở ven đường mang về nhà, còn nấu mì sợi cho cô ăn?
Nhìn lại, có lẽ đó chỉ có anh là người phù hợp nhất.
Dưới lầu, Tiết Thục Dĩnh quay đầu nhìn thoáng qua hướng lầu hai, bà lấy di động ra lặng lẽ gọi điện thoại cho Lệ Dạ Kỳ.
"Tiểu Thất, con lập tức về nhà"
"Có việc gì? "Giọng nói không kiên nhẫn của Lệ Dạ Kỳ từ đầu dây bên kia truyền đến.
Tiết Thục Dĩnh hận đến nghiến răng, bà nói:"Con làm vợ mình tức giận bỏ chạy, còn không biết xấu hổ hỏi mẹ có việc gì? Mẹ không vì thấy con đáng thương, mới lười gọi điện thoại cho con"
"Không có việc gì con cúp máy đây.
"Lệ Dạ Kỳ nói xong liền muốn cúp điện thoại.
Tiết Thục Dĩnh tức giận oa oa kêu to, sao bà lại sinh ra một đứa con đáng ghét như thế này hả? Rõ ràng khi còn bé ngây thơ đáng yêu bao nhiêu.
"Lạc Lạc ở nhà, con tự lo mà làm đi"
Nói xong, bà cúp điện thoại trước.
"Tức chết lão nương, nếu không phải ta cơ trí, sao có thể đem Lạc Lạc lừa về nhà"
Tiết Thục Dĩnh vừa nói vừa trở về phòng ngủ, bà là một người mẹ sáng suốt, ngay từ đầu biết con trai cưới diễn viên, trong lòng cũng có phê bình rất kín đáo.
Sau đó xem qua tất cả các tác phẩm của Ngôn Lạc Hi, lại càng ngày càng thích đứa nhỏ này.
Đừng nhìn cô ở trước ống kính tự tin thong dong, kỳ thật nội tâm lại mâu thuẫn tự ti, đối với mình không tự tin, thậm chí đối với tình cảm cũng không tự tin.
Điều này giống như một số ngôi sao hài kịch, khi họ đối mặt với ống kính, sẽ nói những lời hài hước để chọc cười những người xung quanh, thậm chí bản thân họ cũng đã hoàn toàn hòa nhập vào vai diễn.
Nhưng khi bọn họ ở một mình, lại là một người tự bế đến không muốn tiếp xúc với ai.
Trước đó không lâu dì Đông gọi điện thoại cho bà nói Ngôn Lạc Hi dọn ra khỏi biệt thự, bà biết Tiểu Thất và cô xảy ra vấn đề, bà đợi đến hôm nay mới đi tìm đến con dâu, là muốn tìm lý do tốt nhất để hành động.
Nhưng nếu vấn đề là ở trên người Tiểu Thất, như vậy cho dù có lừa Lạc Lạc trở về, cũng không thay đổi được cục diện bế tắc giữa bọn họ.
Lệ Dạ Kỳ cúp điện thoại, bên tai còn đang ầm ầm rung động, anh kinh ngạc vài giây, bỗng nhiên cầm lấy chìa khóa xe đứng dậy, sải bước xuống lầu.
Lái xe về nhà Lệ gia, đã một giờ sáng.
Ngồi ở trong xe, anh thế nào lại chậm chạp không bước xuống, khói thuốc lá một ngụm tiếp một ngụm từ bên môi mỏng tỏa ra, ánh mắt thâm trầm nhìn phương hướng lầu hai.
Rất muốn nhìn thấy cô, chỉ một khắc là có thể gặp được nhưng anh lại ở đây do dự.
Ngày đó, biểu cảm kiên quyết của cô lần nữa hiện lên trước mắt.
Từ trước đến nay, bất kể là gì chỉ cần anh muốn sẽ không từ thủ đoạn mà có được.
Nhưng lần này, lại không muốn làm gì cả.
Rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì?
Tựa như lần Mặc Bắc phủ bụi Thẩm Trường Thanh, cô kịch liệt phán đối vì Thẩm Trường Thanh như vậy, còn khóc trước mặt anh, kỳ thật cũng bởi vì cảm động lây.
Bây giờ nghĩ lại, anh luôn làm chuyện mình muốn mà bỏ qua suy nghĩ của cô sao? Như
vậy thì cô muốn cái gì? Tự do sao?
Anh có thể cho cô tất cả, duy nhất tự do là không thể cho được.
Dập tắt tàn thuốc, Lệ Dạ Kỳ đẩy cửa xuống xe, phía sau có đèn xe dò xét, anh không để ý, sải bước đi về phía biệt thự.
Phó Du Nhiên lái xe trở về, liền thấy Lệ Dạ Kỳ thân ảnh dần dần đi xa còn không kịp tắt máy đẩy cửa xe xuống, chạy chậm đuổi theo một đoạn đường, lại trơ mắt nhìn anh không thèm quay đầu nhìn lại.
Phó Du Nhiên đứng trên con đường đá nhỏ, bàn tay buông xuống nắm chặt, cô khẳng định anh nghe được tiếng cô gọi, nhưng lại chưa từng vì cô mà dừng lại nửa bước, nhị ca, em thật sự rất không cam lòng.
Lệ Dạ Kỳ đi ra ngoài phòng ngủ, anh đứng yên vài giây, đẩy cửa ra đi vào, trong phòng phiêu tán một mùi vị quen thuộc nhàn nhạt, đó là hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt trên người cô.
Ánh mắt của anh rơi vào thân ảnh hơi long lanh trên giường, thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, tựa hồ muốn bị chăn bao phủ, anh chậm rãi đi qua, đứng ở bên giường.
Trên tủ đầu giường đặt một cái giáng sinh vớ dài, rất vui mừng màu sắc, hôm nay đã giáng sinh sao?.
Không phải không nghĩ tới lễ Giáng Sinh sẽ cùng cô trải qua, chỉ là bất ngờ không kịp đề phòng bọn họ liền đã ở trong hoàn cảnh thế này nghênh đón Giáng Sinh.
Anh nhìn khuôn mặt điềm tĩnh ngủ của cô, một góc nào đó trong trái tim mềm mại lại, anh cúi người xuống, bàn tay to lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rơi lả tả bên má cô ra sau tai, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô một cái.
"Giáng sinh vui vẻ, bà xã!"
Trong mơ, Ngôn Lạc Hi cũng mơ thấy cảnh này, khóe môi cô khẽ cong, cúi đầu nói mớ, "Lệ đại thần, Giáng sinh vui vẻ"
Đôi mắt Lệ Dạ Kỳ bỗng dưng mở to, trái tim không thể khống chế đập thình thịch điên cuồng có thể lý giải là cô đang nằm mơ thấy anh sao?.