Lệ Dạ Kỳ khó chịu xoa xoa đầu lông mày, anh dựa vào tường với vẻ mặt bối rối đau khổ, anh nói:"Quên đi, một tên độc thân như cậu cũng không cho tôi được đáp án có tính xây dựng”
Chu Bắc muốn khóc thật sự, độc thân cũng là cái tội sao? Có khi nào bị Thất gia ghét bỏ luôn không?
"Nói thật, tôi cảm thấy Thất gia và Mặc gia đang chung một bệnh, không mấy hỏi Mặc gia một chút, không chừng cho anh được câu trả lời có tính xây dựng!”.
Chu Bắc nghĩ thầm đừng ép tôi, tôi sẽ nổi giận thật đó!
Lệ Dạ Kỳ: "......”
Tính ra, anh cùng Mặc Bắc Trần thật đúng là “đồng bệnh tương liên” đều là thất tình, ách...!Thất tình sao?
Anh cả ngày ủ rũ, cáu kỉnh đến mức không thể bình tĩnh, chẳng lẽ thật sự bị đá sao?
Chu Bắc nhìn biểu tình của Lệ Dạ Kỳ, than ôi, lão già thất tình trông thật đáng thương, có nên an ủi một chút không?
“Thất Dạ, vừa rồi trên Weibo truyền tải hình ảnh của vợ anh, anh xem qua chưa?"
Lệ Dạ Kỳ giật mình:"Ảnh gì?”
“A! Hay anh tự mình xem thử đi" Nói xong, Chu Bắc tìm lý do chuồn đi nhanh chóng.
Lệ Dạ Kỳ nhìn bóng lưng như chạy trốn của cậu ta, mi tâm nhíu chặt hơn ánh mắt dừng lại ở máy tính sáng màu lam, vẫn không tự chủ được đi tới đăng nhập weibo của mình.
Hộp thư liên tục nhấp nháy, tùy ý bấm vào tin nhắn hiện ra, lần trước anh hăng hái trả lời một câu nhận thức tình yêu, không ít fan Lạc thường xuyên để lại tin nhắn trong wechat của anh.
Trước kia anh chưa bao giờ biết đến trò này, đặc biệt vì Ngôn Lạc Hi mới đăng ký weibo, phát hiện fan của cô rất thú vị.
Lúc này nhìn khung tin nhắn bật ra, anh nhìn xuống từng cái một.
Fan bình luận
>
Lạc Bảo sắp ở cùng một chỗ với Đại Bạch chúng tôi, anh mau tìm một góc khóc đi, dám làm tổn thương trái tim cô ấy, chúng tôi tuyệt đối không tha thứ>>
Rất nhiều lời nhắn tương tự, đều phàn nàn thay cho Ngôn Lạc Hi.
Lệ Dạ Kỳ lướt qua từng bài đăng, khi nhìn thấy mặt sau, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy tối sầm lại từng li từng tí, anh ngừng xem tin nhắn, tìm kiếm từ khóa và tìm thấy một bài đăng có tên
Trong ảnh chụp Cửu Cung Cách quảng trường đu quay, Ngôn Lạc Hi ngồi trên rương kiệu, trên mặt còn có nước mắt chưa khô, Bạch Kiêu đứng dưới bục thâm tình trông coi, mỗi một tấm ảnh góc độ đều mơ hồ giống như một bộ phim thần tượng.
Chỉ là thông qua ảnh chụp có thể cảm nhận được thâm tình và tuyệt vọng như vậy, ánh mắt Bạch Kiêu nhìn Ngôn Lạc Hi chưa bao giờ đơn thuần, cảm xúc trong mắt muốn tràn đầy ra ngoài.
Lệ Dạ Kỳ nhíu mắt nhìn phía dưới bình luận, lượt thích hơn bình luận
Trên tường là tiếng kêu gọi đầu hàng, cũng có người không thích Ngôn Lạc Hi cho rằng cô mượn danh tiếng ảnh đế để lăng xê tên tuổi.
Nhưng hầu hết đều là các fan hâm mộ mạnh mẽ đẩy thuyền cho hai người họ.
Lệ Dạ Kỳ nhìn Bạch Kiêu ghen tuông trong nháy mắt tăng vọt, tức giận dùng sức đập con chuột ra ngoài.
Sai rồi, sai hết rồi!
Anh ném cơ thể mình vào ghế, nhắm mắt lại nghĩ đến vẻ mặt tổn thương của cô khi anh nói những lời ác độc như vậy vào buổi sáng, cùng với thái độ tuyệt quyết khi nói ly hôn anh.
Anh hiểu lầm cô rồi.
Đưa tay che trán, anh đã làm gì vậy hả?
Điện thoại ong ong rung lên, anh nửa ngày không để ý tới, đối phương rất kiên nhẫn tiếp tục gọi tới, anh buông tay xuống, cầm lấy nhìn lướt qua màn hình hiển thị, kết nối.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Tiết Thục Dĩnh:"Tiểu Thất, con cùng Lạc Lạc xảy ra chuyện gì, vì sao weibo đều là tin tức Lạc Lạc và tiểu tử Bạch gia?"
“Không có gì cả".
Lệ Dạ Kỳ thản nhiên trả lời, đột nhiên nhớ tới cái gì, anh nói:"Mẹ, hai ngày nay cố gắng đừng để ông nội xem tin tức”
"Muộn rồi! Vừa xem xong đã nổi trận lôi đình, phản đối hôn sự của hai đứa, Tiểu Thất, nói mẹ biết, hai đứa rốt cuộc đang làm cái gì? lần trước trở về không phải rất tốt sao?"
Lệ Dạ Kỳ xoa xoa mi tâm, đau đầu nói: "Con sẽ xử lý”
“Tiểu Thất...!"
Tiết Thục Dĩnh còn muốn nói gì nữa, điện thoại đã cúp, bà cầm di động hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lại nhìn trên weibo gần như chỉ nghiêng một phía đưa đẩy Lạc Bảo và Bạch Kiêu ở bên nhau, bà gấp đến độ đỏ mắt lên weibo yếu ớt bình luận:"Một người biết chuyện cho hay, Lệ tiên sinh kia là người đàn ông siêu tốt nha, Lạc Bảo và Lệ tiên sinh mới xứng đôi nhất”
Kết quả vừa đăng lên vài phút, dưới phần bình luận một hàng xếp dài công kích.
Tiết Thục Dĩnh luống cuống tay chân giải thích, nhưng tiếng nói yếu ớt của bà trong nháy mắt đã được bao phủ trong đại quân bình luận, công kích đến choáng váng, bà tức giận đến tăng huyết áp.
Thật muốn ném giấy chứng nhận kết hôn lên đánh vào mặt đám trẻ này!
“Con trai tôi rõ ràng cũng rất ưu tú mà, cặn bã chỗ nào, tức chết tôi rồi? Thím Lưu, thím Lưu lấy thuốc cứu tim cho tôi một viên, tôi không chịu nổi nữa rồi".
Tiết Thục Dĩnh không ngừng vỗ ngực.
Tại sao bọn trẻ bây giờ hay cáu gắt như vậy không thể giải thích được gì cả, aaaaaa, bực mình!
Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon ngũ sắc loang lổ thắp sáng đêm tối, dưới biển đèn người qua đường vội vã, trong phòng lớn nhất bờ trái Lệ Dạ Kỳ híp mắt hút thuốc.
Khuôn mặt tuấn tú của anh mờ mịt trong làn khói nhạt, nếp nhăn sâu giữa hai lông mày lộ ra vẻ khó chịu, Mạc Bắc Thần cầm ly rượu pha lê nhẹ nhàng lắc lư chất lỏng màu hổ phách bên trong.
Ánh mắt anh ta rơi vào người đàn ông đối diện:"Tôi thấy tin tức trên weibo, cậu và Lạc Hi lại giận dỗi à?"