Thế giới bỗng nhiên an tĩnh lại, khán giả vốn đỏ bừng mắt cũng bị tình huống bất ngờ này làm cho có chút không biết làm sao, chẳng lẽ vị Lệ đại thần này là nữ? Cái quái gì thế?
Đứng ở trên đài mọi người cũng là mộng bức, đều nhìn Ngôn Lạc Hi đã dại ra, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Phó Luân cùng Phó Du Nhiên qua lại mười năm, làm sao không nghe ra đạo thanh âm này là Phó Du Nhiên, anh lo lắng nhìn Ngôn Lạc Hi, cô rõ ràng cố gắng duy trì mỉm cười, giờ phút này chỉ còn lại gượng gạo, so với khóc còn khó coi hơn.
Đáy lòng Bạch Kiêu cũng căng thẳng, biết rõ đây chỉ là một trò chơi, nhưng đối với Ngôn Lạc Hi mà nói, hẳn không phải là trò chơi.
Tâm ý của cô còn chưa truyền đạt ra ngoài, đã bị giọng nữ bất thình lình ngăn cản.
Giờ phút này không ai rõ ràng trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
Trầm mặc dài đằng đẵng, đầu kia lại đút hai tiếng, MC khẩn trương li3m li3m môi, muốn bắt đầu nói cái gì đó phá vỡ trầm mặc khiến người ta hít thở không thông này, lại đột nhiên mất đi ngôn ngữ.
Phía sau màn, Điền Linh Vân nhìn vẻ mặt sắp khóc của Ngôn Lạc Hi, vội vàng chạy về phía bàn điều khiển, bảo nhân viên công tác im lặng.
Vô luận các người sắp sửa tiến hành đối thoại như thế nào, cũng không thể ở trước mặt người xem toàn quốc, làm cho Nhị Lạc khó xử.
Ngôn Lạc Hi nghe được trong điện thoại di động truyền đến Phó Du Nhiên thanh âm, trong đầu cô trống rỗng.
Điện thoại Lệ Dạ Kỳ sao lại ở trong tay Phó Du Nhiên? Bọn họ gặp nhau sao?"
Ngôn Lạc Hi, cô mau rời khỏi Nhị ca, tôi và anh ấy đã tái hợp rồi.
Thanh âm u tĩnh từ đầu kia sóng điện truyền đến, mang theo tư thế thắng lợi khoe khoang, trong nháy mắt đánh trúng thần kinh yếu ớt mà mẫn cảm của Ngôn Lạc Hi, cô tựa như đứng ở trên sa mạc trống trải, giống như một người chạy đường khát lâu, nhìn cát vàng cuồn cuộn, trong mắt đều là tuyệt vọng đi không ra ngoài.
"À" Nhẹ nhàng đáp một tiếng, cô cúp điện thoại.
Mọi người mới như tỉnh mộng, bất an nhìn cô, muốn nói cái gì, lại một âm tiết đều không phát ra được.
Ngôn Lạc Hi đối mặt với ống kính mỉm cười, "Không xong, thật sự không nói nên lời trái lương tâm, tôi tiếp nhận trừng phạt"
Rốt cuộc là người dẫn chương trình chuyên nghiệp, trải qua thất thố ngắn ngủi, lập tức một lần nữa khống chế toàn trường, cười đùa đẩy cô lên ghế trừng phạt, vô số bình xịt do đá khô chế tạo đập vào mặt cô.
Ngôn Lạc Hi nhắm chặt mắt lại, như sắp bị làn khói trắng nhấn chìm, trái tim như muốn nổ tung, hóa ra cô đã bị vứt bỏ trước mặt cả nước.
Trên dưới khán đài, tất cả mọi người đều nhìn cô, rõ ràng chỉ là một trò chơi, nhưng bọn họ lại có một loại cảm giác trái tim cô đã chết trong nháy mắt.
Cố Thiển hai tay che miệng, nhìn Ngôn Lạc Hi đang bị trừng phạt trên sân khấu, nước mắt bỗng nhiên tràn đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, chị Lạc Hi bị tổn thương rồi.
Sau khi tiết mục kết thúc, Ngôn Lạc Hi chào tạm biệt người dẫn chương trình Đại Lỗi và An An, thậm chí còn cảm ơn nhân viên công tác, hoàn toàn không nhìn ra khác thường, giống như tất cả những gì vừa xảy ra trên sân khấu chỉ là một giấc mơ.
Nhưng thân ảnh của cô buồn bã như vậy, bi thương đến mức khiến người bên cạnh đều cảm thấy tâm tình áp lực.
Đi tới hậu trường, trên mặt Ngôn Lạc Hi vẫn lộ nụ cười điềm tĩnh, cô nhận lấy áo lông Cố Thiển đưa tới mặc vào, áo lông vừa dày vừa nặng làm cho thân ảnh cô càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn, "Kết thúc, đi thôi.
"
Cố Thiển và Điền Linh Vân đều lo lắng nhìn cô, so với cô an tĩnh như vậy, các cô tình nguyện nhìn thấy cô khóc lên, bi thương như vậy mới không chảy ngược trong lòng.
"Lạc Hi.
"Bạch Kiêu bỗng nhiên gọi cô lại.
Ngôn Lạc Hi dừng bước, quay đầu đối diện
với vẻ mặt lo lắng của Bạch Kiêu, cô lắc đầu, "Bạch Kiêu, em khỏe, không cần lo lắng"
Suy đoán từ trước đến nay cuối cùng đã trở thành sự thật, cô giống như phạm nhân vẫn đứng trên đài hình sự, cuối cùng cũng đợi được thời khắc hành hình, đối với cô mà nói, cô dường như thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trái tim, đã máu chảy đầm đìa.
Tay Bạch Kiêu buông xuống nắm chặt thành quyền, rất muốn nói với cô, đến bên cạnh anh đi.
Nhưng anh một chữ cũng không nói nên lời, nhìn cô thống khổ bất lực, bởi vì anh không phải là người cô bận lòng, niềm vui của cô, bi thương của cô, thống khổ của cô, đều chỉ có người kia mới có thể cho được.
"Ừ"
Chưa bao giờ cảm thấy mình thất bại, chưa chán nản như bây giờ.
Cố Thiển và Điền Linh Vân vây quanh Ngôn Lạc Hi rời đi, bước ra thang máy, dưới lầu còn có rất nhiều fan chưa tản đi, nhìn thấy Ngôn Lạc Hi, tất cả mọi người chen chúc tới, "Lạc Điện! "
"Lạc Bảo! ! "
Những người hâm mộ này đã chứng kiến khoảnh khắc trái tim tan vỡ của cô, tuy rằng cô không biểu lộ ra gì, nhưng cuộc điện thoại kia đối phương khẳng định đã nói gì đó, cho nên cô mới dùng giọng điệu bất đắc dĩ như vậy nói: "Không xong rồi, tôi không nói ra lời trái lương tâm"
Hơn mười fan chân thành tha thiết nhìn cô, rõ ràng muốn an ủi cô, nhưng nhìn bộ dáng của cô đánh bay mất ngôn ngữ, làm sao mới tốt đây, thật đau lòng thật đau lòng.
Ngôn Lạc Hi mỉm cười, dịu dàng dặn dò, "Trời quá muộn rồi, lúc trở về chú ý an toàn, phải bình an về đến nhà nha"
Fan rốt cuộc nhịn không được, fan có cảm xúc tương đối mẫn cảm đã khóc lớn lên, thần tượng của các cô rõ ràng bị tổn thương, lại còn làm như không có việc gì quan tâm các cô.
"Lạc Điện, chị sẽ ổn thôi"
"Lạc Bảo, chị còn có tụi em, tụi em luôn luôn bên cạnh ủng hộ ch.
Cố lên!"
Chỗ mềm mại nhất trong lòng Ngôn Lạc Hi bị lời nói chân thành tha thiết của các nàng đánh trúng, cô cúi đầu, cố gắng chịu đựng cảm xúc sắp khóc, không thể khóc, không thể để cho bất luận người nào lo lắng.
Ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt cô càng thêm tươi đẹp, "Được, có được tụi em là fab đã là rất hạnh phúc
"Phải, rất hạnh phúc"
Cho dù ở trên con đường này nghiêng ngả lảo đảo, cô cũng chưa bao giờ hối hận lựa chọn trở thành một diễn viên, nhìn thấy fan hâm mộ an ủi ấm lòng, lại hạnh phúc đến không biết làm thế nào cho phải.
Oa oa oa oa! !
Hu hu hu! !
Fan khóc lớn lên, rõ ràng cô đã bị thương, nhưng lại nói cô rất hạnh phúc, đây là một cô gái khiến người ta đau lòng như thế nào?
Cố Thiển và Điền Linh Vân đứng ở phía sau Ngôn Lạc Hi, các cô đều nhịn không được nước mắt ướt đẫm hốc mắt, tên ngốc này, rõ ràng khóc lên sẽ dễ chịu hơn một chút, vì sao lại cố tình ra vẻ kiên cường?
Fan đứng ở phía trước đột nhiên tiến lên một bước ôm chặt lấy cô, "Lạc Bảo, chúng tôi yêu cậu nhất, yêu cậu nhất"
Ngôn Lạc Hi ngẩn ra, cố nén hồi lâu nước mắt, tại cười cong khóe mắt lăn xuống, tên kia fan tiếp tục nói: "Chúng ta đem hạnh phúc chia ngươi một chút, vậy ngươi sẽ càng hạnh phúc càng hạnh phúc.
"
Fan kia ôm xong, fan phía sau xếp hàng an ủi cô, chia cho cô hạnh phúc.
Ngôn Lạc Hi vẫn mỉm cười rơi lệ, hôm nay cô thật sự rất mất mặt, thất tình trước mặt khán giả cả nước, nhưng cô lại nhận được sự an ủi đặc biệt nhất.
Bởi vì quá đặc biệt, cả đời này cô cũng sẽ không quên ngày này, cả đời này sẽ cảm kích fan của cô.
Cho đến khi người hâm mộ cuối cùng ôm lấy cô, "Lạc Điện, từ khi em ra mắt, tôi vẫn luôn chú ý đến em, mọi người ở đây đều thích em, em phải hạnh phúc nha.
".