Lệ Dạ Kỳ dập tắt điếu thuốc, chậm rãi đi tới, hai tay chống bên cạnh khóa cô vào lòng ngực: "Phu nhân, em thông minh như vậy, làm sao nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của anh?"
Ngôn Lạc Hi vẫn mê mang như cũ, hiểu đường nào?
Lệ Dạ Kỳ thở dài một tiếng, đưa tay nắm lấy cằm cô, đôi mắt âm trầm thẳng tắp nhìn vào trong mắt cô.
“Du Nhiên mà em để ý chưa bao giờ tồn tại, năm đó cô ấy xảy ra chuyện, đều bởi vì anh”
Ngôn Lạc Hi nhíu mày:”Hả?”
“Hiện tại rất nhiều chuyện anh không thể giải thích với em, nhưng Hi Nhi, đừng vì bất luận kẻ nào mà hoài nghi tình cảm anh đối với em, anh ở bên cạnh em, đơn giản vì đó là em”
Đồng tử Ngôn Lạc Hi dần phóng to, lời anh nói là ý tứ cô hiểu sao? Một lời thú nhận?
Lệ Dạ Kỳ bất đắc dĩ cúi đầu, chậm rãi hôn lên môi cô, anh không biết phải làm thế nào, mới khiến cô giảm bớt bất an trong lòng.
……
Bữa tối, một đại gia đình ngồi xuống bàn chữ nhật vây quanh dùng cơm.
Ăn xong, Lệ lão gia gọi Lệ Dạ Kỳ lên thư phòng, Ngôn Lạc Hi thì ở bếp hỗ trợ pha trà.
Lúc cô bưng khay từ phòng bếp đi ra, trong nhà xuất hiện một người đàn ông có vẻ mệt mỏi đi tới,
thân hình cao lớn thon dài, dáng dấp vài phần tương tự Lệ Dạ Kỳ.
Tiết Thục Dĩnh vội vàng bước nhanh nghênh đón, "Sao không về sớm một chút, cơm gia đình vừa mới dùng xong”.
Vừa nói bà vừa cầm chiếc cặp trong tay người đó.
“Sau khi tan làm, nhận được thông báo họp gấp”
“Ăn cơm chưa? Mẹ bảo người làm chuẩn bị?”.Tiết Thục Dĩnh hỏi.
"Chưa, không gần phiền toái, con ăn gì cũng được”
Lệ Trí Khiêm đi vào, thấy trong nhà có thêm một cô gái xa lạ, hữu hảo gật đầu với cô, "Đây là vợ Tiểu Thất?"
“Đúng vậy, Lạc Lạc, đây là đại ca Trí Khiêm của Tiểu Thất.
"Tiết Thục Dĩnh giới thiệu.
Ngôn Lạc Hi ung dung chào hỏi Lệ Trí Khiêm, "Đại ca, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn”
Lệ Trí Khiêm sang sảng cười nói: "Không dám chiếu cố, Tiểu Thất từ nhỏ đã là thùng dấm, sẽ đánh anh mất”
Từ nhỏ đã là thùng dấm? Kết luận này từ đâu mà có?
Ngôn Lạc Hi cười ngây ngô theo, sau đó đem khay đặt trên bàn trà, đem trà rót cho mọi người.
Tiết Thục Dĩnh vỗ vỗ vai Lệ Trí Khiêm:"Đừng nói bừa, nào có em trai đánh anh trai, đi lên rửa mặt thay quần áo, buổi chiều mẹ làm sủi cảo, để bảo người làm nâu cho con”
Lệ Trí Khiêm ôm lấy bà:”Vẫn là mẹ thương con nhất”
Tiết Thục Dĩnh bị dỗ đến mặt mày hớn hở, thúc giục một tiếng, Lệ Trí Khiêm bước nhanh lên lầu, từ đầu đến cuối đều giống như không có nhìn thấy Phó Du Nhiên ngồi ở trên sô pha.
Chờ bóng lưng Lệ Trí Khiêm biến mất, Phó Du Nhiên mới đứng dậy:”Bác cả, để con đi nấu”
Tiết Thục Dĩnh vội vàng nói: "Không cần, để người làm nấu là được rồi”
Lệ nhị gia vội vàng nói tiếp:”Chị dâu, cứ để Du Nhiên nấu đi, trước kia Trí Khiêm cũng rất thích con bé”
Tiết Thục Dĩnh không còn biện pháp, đành phải gật gật đầu, "Được rồi, làm phiền Du Nhiên”
"Bác cả, không cần khách sáo, chúng ta là người một nhà." Phó Du Nhiên đứng dậy đi vào phòng bếp, Ngôn Lạc Hi nhìn bóng lưng của cô ta, luôn cảm giác Phó Du Nhiên đang cố ý chế tạo một loại không khí không thích hợp.
Bất quá chút tâm tư này, cũng không tới mức để ý.
Dù sao cũng là nấu cho Lệ Trí Khiêm, chứ không phải cho Lệ đại thần.
Trong thư phòng, Lệ lão gia ngồi trên sô pha tối đen, vẻ mặt lão nhân nghiêm túc, "Lần trước vì tìm con hát kia, con náo loạn khắp thành phố, liên lụy cha con bị tổng thống chỉ trích, con làm việc khi nào thì xúc động như vậy?"
Lệ Dạ Kỳ thản nhiên nói: "Cô ấy là vợ của con, cô ấy bị bắt cóc, con không có lý do gì để bình tĩnh suy nghĩ chỉ làm chuyện nên làm”
"Chính bởi vì con công tư chẳng phân biệt được, cho nên ta mới không thể để cô ta tiếp tục ở lại bên cạnh con, Tiểu Thất, con đã quên trách nhiệm mình phải gánh vác rồi sao?"
“Con không có, nhiệm vụ cấp trên giao, con sẽ hoàn thành, nhưng chuyện của Hi nhi, con hy vọng ông nội và cha đừng nhúng tay nữa"
Lệ Dạ Kỳ ngẩng đầu nhìn Lệ lão gia, ánh mắt không tránh né.
Lệ lão gia tức giận đến huyệt thái dương nhảy dựng lên:”Con cùng cô ta ở chung một chỗ chính là hại mình hại người, chẳng lẽ trong lòng không rõ ràng?"
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày:”Con ở bên ai cũng hại mình hại người, chi bằng chọn một người mình thích”
Lệ lão gia quát khẽ một tiếng:”Con từ trước đến nay công tư rõ ràng, biết lúc nào nên làm cái gì, sao lần này lại cố chấp như vậy?”
“Vậy tại sao ông nội không thể nhượng bộ một bước?” Lệ Dạ Kỳ hỏi ngược lại," Chính vì thái độ của ông nội, con mới không muốn mang cô ấy về nhà”
Lệ lão gia trầm giọng nói:”Con muốn sống bên cạnh cô ta, vậy còn Du Nhiên con đặt chỗ nào?”
Lệ Dạ Kỳ đứng lên, nói: "Chuyện của con không liên quan đến cô ấy”
"Tiểu Thất, trước kia con từng thích Du Nhiên như vậy, mười năm chưa từng buông bỏ, vì Du Nhiên trả thù, hiện tại nó bình an trở lại bên cạnh con, tại sao có thái độ này?"
“Ông không chấp nhận Hi nhi, lại có thể tiếp nhận Du Nhiên, đây là đạo lý gì?”
"Du Nhiên là đứa nhỏ chúng ta nhìn nó lớn lên, phẩm chất thế nào mọi người đều biết huống hồ còn là thanh mai trúc mã với con, trước kia tình cảm cũng tốt ta theo lý ủng hộ có gì không đúng?” Lệ lão gia tử cố chấp nói.
“Ông nội, cháu đã kết hôn, cả đời này chỉ có một mình Hi Nhi là vợ, chuyện này xin ông đừng nhắc lại”.
Lệ Dạ Kỳ nói xong, anh đứng lên rời khỏi thư phòng.
Lệ lão gia tử trừng mắt nhìn bóng lưng anh biến mất sau cửa, ông thu hồi ánh mắt, vẻ mặt âm trầm tới cực điểm.
Lệ Dạ Kỳ đi ra khỏi thư phòng, tựa vào hành lang hút thuốc, Lệ Trí Khiêm tắm rửa xong xuống lầu, thấy anh hút thuốc liền nhíu mày đi qua, dựa vào vách tường đối diện, cụp mắt rơi xuống tàn thuốc rải rác trên mặt đất, thản nhiên nói: "Tiểu Thất, hút ít thuốc một chút”
Lệ Dạ Kỳ mím chặt môi, lông mày có thêm một nếp nhăn thật sâu, "Gần đây anh thế nào?”
"Vẫn như cũ, cậu đó, sao lại phiền lòng thành ra thế này?” Nhắc mới nói, thân làm anh trai này thật sự thất trách, bởi vì thích nghiên cứu khoa học, không muốn nhập ngũ cũng không muốn nối dõi, tùy hứng đem hết thảy trách nhiệm ném cho em trai mình
“Không có gì” Lệ Dạ Kỳ nặng nề phun ra khói, giống như muốn đem phiền não trong lòng đều phun ra.
Lệ Trí Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cần Tiểu Thất không muốn mở miệng, không ai có thể cạy ra lời từ miệng nó!
"Đúng rồi, vừa rồi trở về đã gặp qua em dâu, cô gái rất đáng yêu, so với trên ti vi xinh đẹp hơn nhiều”
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, cảnh giác nhìn:”Cô ấy là vợ tôi”
Lệ Trí Khiêm tức giận đá một cước, lại bị Lệ Dạ Kỳ linh hoạt tránh thoát:”Nói nhảm cái gì, anh chỉ không ngờ cậu kết hôn, còn là kiểu người như cô ấy”
Dù sao thì Ngôn Lạc Hi bất kể là ngoại hình hay tính cách, đều khác xa với tiêu chuẩn chọn vợ của Tiểu Thất trước đó.