Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

chương 42: chương 24.1: thủ thân như ngọc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quán ăn Tri Vị Hiên tuyển thêm một số đầu bếp chuyên về ẩm thực Tứ Xuyên, công việc của Diệp Gia cuối cùng cũng được thoải mái rồi, đồng thời cũng đem đến cho cô một số ý nghĩ về việc mở tiệm ăn, nếu như muốn mở tiệm lớn hơn mà không có ba đầu sáu tay thì không thể hoàn thành nhiều công việc như vậy được.

Nếu muốn đem bí quyết của cha cô truyền thừa đi thì cô không thể giấu mãi được, phải thu nhận đồ đệ. Trong bếp, Diệp Gia cũng không keo kiệt, lúc rảnh rỗi sẽ chia sẻ kinh nghiệm của bản thân với mấy đầu bếp chuyên đồ ăn Tứ Xuyên kia, còn có ý tưởng và kỹ xảo, cùng trao đổi với các đầu bếp để cùng nhau tiến bộ.

Nhờ sự hỗ trợ của mấy người đầu bếp nên công việc của Diệp Gia cũng được nhẹ nhàng hơn nhiều, mỗi buổi trưa và buổi tối qua giờ khách đông thì cũng sắp tan làm, buổi sáng và tối cô vẫn đi sân vận động tập thể dục như cũ, hiện tại thể lực của cô đã tốt hơn trước rất nhiều, vận động đã trở thành một loại thói quen, có lẽ nếm thử được thử thách điều kiện ma quỷ đó nên không còn thấy khó khăn nữa, nhưng mà Diệp Gia càng ngày càng rụt rè, không dám dễ dàng đi thử, cô không chắc, không dám đi tỏ tình với anh như Chu Tiểu Vũ, nếu như bị từ chối thì sẽ rất là buồn! Trái tim của cô thật ra rất nhỏ bé, Nếu bị anh từ chối một cách dứt khoát, cô không chắc mình có còn dũng khí để tiếp tục hay không, lì lợm la liếʍ không phải phong cách của cô, càng không muốn gây thêm rắc rối cho anh, khiến anh khó xử.

Bây giờ như này cũng tốt, ít nhất nếu anh thèm ăn thì cô có thể nấu cho anh bữa cơm.

4 giờ chiều, Diệp Gia đến tiệm ăn, A Phương – em gái phục vụ đang chơi bài, rất náo nhiệt, bởi vì sắp đến tết rồi nên tâm trạng của mọi người đều rất vui vẻ.

“Tiểu Gia, qua đây chơi bài!” A Phương gọi Diệp Gia qua.

“Chơi cái gì mà chơi! Khách sắp đến rồi, dẹp bài đi!” Trình Ngộ ngồi cạnh cửa một mình, không kiên nhẫn mà trách mắng A Phương một tiếng: “Cô đó, phá hỏng bầu không khí trong tiệm, còn muốn bắt cóc đầu bếp nhà chúng tôi à!”

“Ông chủ Trình, anh suốt ngày cứ nhà chúng tôi nhà chúng tôi, Tiểu Gia lúc nào trở thành người của nhà anh rồi!” Cái miệng của A Phương xéo sắc: “Anh cưới hỏi đàng hoàng hay là rước kiệu tám người khiêng rồi!”

“Đừng ức hϊếp ông chủ nữa.” Diệp Gia nhìn bộ dạng phồng má của Trình Ngộ, cô cười nói với A Phương: “Hơn nữa, ông chủ Trình không phải là người đàn ông đã có gia đình rồi sao, không nên nói đùa kiểu như vậy nhé!”

Trình Ngộ vốn dĩ còn muốn giận dỗi một trận với A Phương, kết quả nghe thấy ‘người đàn ông đã có gia đình’ của Diệp Gia, hắn ngẩn người: “Đến cái bóng của vợ ông đây ông còn chưa mò thấy đây này! Khi nào trở thành người đàn ông có gia đình rồi!”

“Hả? Không phải cô nói vợ của ông chủ Trình cùng với đầu bếp bỏ chạy rồi sao?” Diệp Gia nhìn A Phương: “Đúng chứ?”

A Phương cười khúc khích: “Đó là Đại Hoàng, một con chó săn cái lông vàng, là cô vợ nhỏ của ông chủ Trình, ổng rất thương xót. Đầu bếp trước đây là một người không phải dạng vừa, không chỉ lấy những đồ có giá trị trong tiệm, tiền mặt, toàn bộ cuốn gói đi, mà ngay cả con Đại Hoàng cũng không buông tha.”

“Hả?” Thì ra là như vậy.

Trình Ngộ bực mình mà hừ lạnh một tiếng: “Nếu để ta gặp lại tên khốn đó thì ta nhất định phải đánh chết hắn!”

“Ông chủ Trình, tiệm này anh mở được bao lâu rồi?” Diệp Gia tò mò hỏi.

“Một hai năm gì đó.” Trình Ngộ châm điếu thiếu hút một hơi, nhả ra một vòng khói, nói: “Không kiếm được mấy đồng, vốn dĩ định cuối năm đem cái tiệm này bán đi, có điều bây giờ làm ăn khá tốt, nếu nói đem bán đi thì thật không nỡ.”

Diệp Gia nghe xong, đầu óc chuyển động, đột nhiên hỏi: “Ông chủ, anh mở tiệm ăn tốn hết bao nhiêu tiền ạ?”

“Hỏi cái này làm gì?”

“Tương lai tôi dự định tự mình mở một tiệm ăn.”

“Cô muốn...mở tiệm?” Trình Ngộ có hơi chút kinh ngạc: “Cô không tính làm lâu dài ở tiệm của tôi à?”

“Anh còn dự tính bắt tôi làm đầu bếp chung thân cho anh à?”

Trình Ngộ không nói nữa, im lặng hút điếu thuốc trên tay, hắn chưa bao giờ thảo luận vấn đề này với Diệp Gia, tay nghề nấu ăn của Diệp Gia thực sự thu hút hắn, chỉ cần cô chịu ở lại trong tiệm, thì tất nhiên hắn nguyện ý tiếp tục mở tiệm, dù sao hắn cũng không ngốc, có tiền mà lại không kiếm.

Trình Ngộ ngẩng đầu, lại nhìn Diệp Gia một cái, quả thực, cô còn trẻ, lại có tay nghề tốt như vậy, sao có thể bằng lòng chôn chân ở tiệm ăn nhỏ Tri Vị Hiên như này?

Xem ra số tiền này chỉ có thể kiếm được ngày nào thì hay ngày đó!

Buổi tối, ngã tư đường nhộn nhịp, Diệp Gia đứng đợi đèn xanh trên lối đi bộ, vừa bước chân một bước, phía sau có một người đàn ông gọi cô lại: “Cô chính là Diệp Gia, đầu bếp của Tri Vị Hiên?”

Diệp Gia quay đầu, nhìn thấy người đàn ông gọi cô lại đang mặc vest đen, đeo kính gọng vàng: “Hân hạnh hân hạnh.”

“Anh là?”

“Tôi là Hoàng Chấn, giám đốc của khách sạn Hồng Thiên.”

“Vâng, xin chào, anh tìm tôi có việc gì không?”

Vị giám đốc đó cười cười: “Là có một chuyện quan trọng muốn bàn bạc với cô Diệp, ở đây không thích hợp bàn, không bằng tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện.”

Diệp Gia hơi do dự một chút, vị giám đốc liền lấy danh thϊếp ra đưa cho cô: "Diệp tiểu thư, cô cứ yên tâm, tôi không phải người xấu."

Diệp Gia nhìn xung quanh, chỉ vào quán cafe phía trước nói: "Đến đó đi."

“Được.”

Hai người bước vào quán trà và ngồi xuống, vị giám đốc mới khéo léo thuyết minh với ý đồ đến đào góc tường: “Khách sạn Hồng Thiên của chúng tôi chuyên phục vụ đồ ăn Trung Hoa chủ yếu là tổ chức tiệc cưới, tiệc sinh nhật, và nhiều sự kiện ăn uống quy mô lớn khác nhau, hiện tại khách sạn có 31 người đầu bếp, nhân viên phục vụ hơn 100 người, là khách sạn hàng đầu của thành phố, tôi đã ăn cơm ở Tri Vị hiên trong ba ngày, tay nghề của cô thực sự là quá quá thu hút tôi! Cô ở lại một quán ăn nhỏ Tri Vị Hiên thì quả thực là quá uổng phí tài năng rồi, cho nên tôi hy vọng rằng có thể mời Diệp tiểu thư đảm nhiệm bếp phó ở khách sạn lớn Hồng Thiên.”

Truyện Chữ Hay