“Còn khá là tỉ mỉ.”
Giọng điệu của anh giống như tự lẩm bẩm một mình, thế cho nên Diệp Gia không chắc có phải là anh đang nói chuyện với mình hay không.
Đúng lúc này, cửa bị gõ, một giọng nữ lanh lảnh vang lên: "Đội trưởng Phó, anh tan làm chưa ạ?"
“Vào đi.”
Bước vào là một người phụ nữ cao mảnh khảnh trong bộ đồng phục đen, vấn tóc và đội mũ, khóe mắt cong lên như vầng trăng khuyết: "Đội trưởng Phó, tôi mang cho anh bánh..."
Cô ta liếc nhìn Diệp Gia, giọng nói đột nhiên dừng lại, sau đó ánh mắt chuyển đến hộp bánh trung thu trên bàn, cuối cùng nhìn Phó Tri Duyên đang ăn bánh trung thu mà sửng sốt.
Phó Tri Duyên rất ít khi giao du với người khác giới, mà lúc này đây, trong phòng làm việc của anh xuất hiện một cô gái lạ, hai người ngồi cạnh nhau, một người cầm trên tay miếng bánh trung thu mà ăn, cảnh tượng thật hài hòa...
Đây là cô ta đang nằm mơ sao?
Phó Tri Duyên đặt miếng bánh xuống, cầm ly nước hớp một ngụm, Diệp Gia nhanh nhảu lấy giấy đưa cho anh, Phó Tri Duyên hơi sững lại nhưng vẫn nhận lấy từ tay cô, rồi lau tay, xong ngẩng đầu lên hỏi: “Có chuyện gì?”
Tay Hạ Sênh siết chặt túi bánh trung thu, Diệp Gia chú ý đến thay đổi nhỏ trên vẻ mặt của cô ta, trước đây từng nghe Đào Địch nói qua, ở trong đội có một cô hoa khôi cảnh sát đang theo đuổi anh, nói vậy... chắc là vị đại mỹ nữ này nhỉ.
Vẻ mặt của Hạ Sênh rất mất tự nhiên, mở miệng hỏi: “Đội trưởng Phó, vị này là?”
Phó Tri Duyên sẽ giới thiệu cô như thế nào đây? Diệp Gia cũng rất là tò mò.
“Một cô em gái nhỏ của tôi.” Anh nói ngắn gọn.
... Diệp Gia che mặt.
Anh trai em gái hay gì đó, thật là ngượng ngùng, vẫn là anh...anh...
Sự thất thố của Hạ Sênh chỉ trong vài giây, xong lại cười tươi như hoa rồi bước tới: “Chào em gái, chị là Hạ Sênh, đồng nghiệp của đội trưởng Phó.”
“Tôi tên Diệp Gia.”
Hừ! Ai là em gái của cô!
Phó Tri Duyên lau sạch những ngón tay mảnh khảnh của mình rồi thờ ơ hỏi: “Có việc?”
“Em mang bánh trung thu đến cho anh đây!” Hạ Sênh đem hộp bánh nắm chặt trong tay ra đưa qua cho anh.
Phó Tri Duyên không qua nhận lấy bánh trong tay cô ta, mà lại nói: “Đem cho mấy người Mục Sâm đi, tôi đã ăn bánh rồi.”
Nụ cười trên mặt của Hạ Sênh có chút miễn cưỡng, cô ta nhìn hộp bánh trên bàn rồi nói: “Bánh trung thu này thơm quá đi.”
“Chị Hạ Sênh, chị cũng ăn thử nhé.” Xuất phát từ lịch sự, Diệp Gia cầm miếng bánh đưa cho Hạ Sênh, Hạ Sênh nhận lấy, nhạy bén nhìn thấy chữ được khắc trên miếng bánh, rồi lẩm bẩm đọc ra: “Gia hành tri hiện.”
Diệp Gia nghe mà chấn động trong lòng, bị nhìn thấy và bị đọc ra là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau nha! Phảng phất như tâm tư thầm kín bị người ta phơi bày, khuôn mặt Diệp Gia lại bắt đầu nóng lên.
Hạ Sênh nhìn nhìn Diệp Gia, rồi lại nhìn Phó Tri Duyên, như thể đột nhiên hiểu ra điều gì đó...
“Được rồi, đi thôi.” Phó Tri Duyên treo mũ lên giá móc áo, quay đầu liếc nhìn Diệp Gia: “Tôi tan làm rồi.”
Diệp Gia ngoan ngoãn gật đầu, thu dọn hộp bánh trên bàn cho vào túi, sau đó lại lấy giấy ra lau sạch mặt bàn, Phó Tri Duyên đã đi ra tới cửa rồi, cô vẫy tay chào Hạ Sênh rồi nhanh chóng đuổi theo Phó Tri Duyên.
Hạ Sênh nắm chặt miếng bánh trong tay, ngây người một lúc, nghiến răng bước ra khỏi phòng, thuận tay ném miếng bánh vào thùng rác.
Đoàn Hiểu Quân đứng ở cửa phòng làm việc, sờ cằm ngó ra cửa, lẩm bẩm nói: “Diệp Gia...thật lợi hại!”
Mục Sâm cầm tài liệu đi qua gõ vào đầu anh ta: “Một cô nhóc lừa gạt thì lợi hại cái gì.”
Đoàn Hiểu Quân dùng mắt chỉ chỉ ngoài cổng lớn, Mục Sâm thuận theo ngó ra nhìn, ngoài cổng, Diệp Gia đưa một túi hộp bánh trung thu mới tinh khác cho Phó Tri Duyên, anh hơi sững lại, nhưng rồi cũng duỗi tay ra nhận lấy.
“Nhiều năm như vậy, anh thấy đội trưởng Phó nhận quà của phụ nữ được mấy người.”
Mục Sâm lắc đầu: “Theo như tôi biết, thì một người cũng không có.”
“Dựa vào thủ đoạn lừa lọc của Diệp Gia thì nói không chừng có thể đem lão đại ngàn năm của chúng ta bắt tới tay đó.”
“Hơ hơ, nghĩ nhiều quá rồi, cô ấy không có cơ hội đâu.” Mục Sâm lắc lắc đầu: “Cậu đừng quên là hai năm nay, đội trưởng Phó chính là muốn...”
Không đợi Mục Sâm nói xong, Đoàn Hiểu Quân đã bị đồng nghiệp gọi về phòng làm việc, lẩm bẩm nói: “Cũng phải, thật đáng tiếc.”
Đánh bại tình địch rồi tặng được quà cho anh, tâm tình Diệp Gia vui mừng chịu không nổi, chạy xe điện đến chợ nông sản mua nguyên liệu thức ăn để tối đến nhà ông cụ Từ nấu cơm.
Ba giờ chiều, cô đi đến nhà ông Từ, nhà ông Từ cách đây rất gần, cô dứt khoác không chạy xe mà đi bộ đến.
Vừa đi qua ngã tư, thì một chiếc xe mô tô phóng ra nhanh như chớp xẹt ngang qua, tiếng động cơ ầm ầm khiến Diệp Gia phải liên tục tránh sang một bên, chưa kịp hoàn hồn lại thì nhìn thấy phía trước có một ông lão chống gậy bị ngã trên mặt đất.
Tên đi xe máy chỉ quay đầu nhìn một cái, trong miệng còn mắng tục “mẹ nó” một tiếng, căn bản là không có dừng xe lại, cứ vậy tiếp tục lái xe bỏ chạy.
Ông lão chống gậy nhìn bóng dáng tên đó mà mắng lớn, tính tình rất là nóng nảy, có điều còn sức lực mắng mỏ đầy tức giận như thế, thì xem ra thương tích không quá nghiêm trọng.
Diệp Gia vội vàng chạy qua, chuẩn bị đỡ ông lão đứng dậy, thì liền nghe thấy bên đường có người hảo tâm mà nhắc nhở cô: “Đừng đi, cẩn thận kẻo bị ăn vạ đó!”
“Đúng đó, đến lúc đó người ta ăn vạ cô thì có mười miệng cũng khó mà cãi lại được.”
“Có thể chụp hình lưu bằng chứng trước.”
......
Diệp Gia cũng từng nghe được không ít tin tức như vậy, ông lão bị ngã đã lừa bịp người đi đường có ý cứu giúp ông ta.
Nhưng mà bảo cô trước tiên hãy lấy điện thoại ra chụp ảnh ông lão đang bị ngã thì Diệp Gia quả quyết không thể làm việc đó được. Không chút do dự, cô trực tiếp đi qua đỡ ông lão đứng dậy, quan tâm hỏi: “Ông có bị thương không ạ? Có muốn gọi 120 kêu xe cứu thương không ạ?”
Hai bên tóc mai của ông lão có chút bạc trắng, nhưng dáng vẻ nhìn khá là khỏe mạnh, trên người mặc áo gile len màu đen, bên trong là áo sơ mi màu xanh biển, ăn mặc rất chỉnh tề.
Tay ông vung cây gậy trong tay một cái, giọng nói vô cùng êm tai: “Không cần, ông không sao.”
Chỉ là bị té một chút, cũng không có bị thương gì, Diệp Gia đỡ ông lão ngồi xuống chiếc ghế dài bên đường, những người qua đường đang xem náo nhiệt xung quanh thấy ông lão không sao nữa thì cũng dứt khoác giải tán.
“An ninh trật tự giao thông ở Lộc Châu bọn cháu quá tệ rồi? Xe máy lại chạy trên lối đi bộ, nếu mà là ở thủ đô thì xác định chắc chắn sẽ bị cảnh sát giao thông chặn lại, phạt đến nỗi bố mẹ hắn cũng nhận không ra.” Ông lão lời lẽ chính đáng nói: “Nếu để ta tóm được thằng nhóc thối đó thì nhất định ta sẽ cho nó biết sự lợi hại của ta.”
Thì ra là một lão gia đến từ thủ đô.
Giữa lời nói và phong thái, có tinh thần rất chi là quắc thước, rất là khí phách!
“Vâng, nếu ông muốn truy cứu thì có thể lấy video giám sát ạ.” Diệp Gia chỉ vào camera ở cột đèn đỏ trên đường: “Bắt người kia xin lỗi ông.”
“Ngày khác ta sẽ kêu cháu ta đi điều tra camera!” Ông lão tức giận mà thọc thọc cây gậy xuống đất, rồi quay sang nhìn Diệp Gia: “Cô bé, cháu thật là tốt bụng đó, không sợ ta ăn vạ cháu sao?”
Diệp Gia nhìn ông mà cười toét miệng: “Ông nói đùa rồi, ông như vậy, con nhìn cái liền biết ông là người tử tế rồi, làm sao có thể ăn vạ đứa nhóc nghèo nàn như cháu đây được ạ!”
Cái miệng nhỏ của cô rất là dẻo miệng, khá là được lòng người lớn tuổi, quả nhiên, khuôn mặt ông lão lập tức nở nụ cười: “Cô bé khéo miệng quá nhỉ, được rồi, cháu bận gì thì bận đi, ông ngồi đây đợi cháu ông đến đón.”
Diệp Gia nhìn đồng hồ, dáng vẻ không hề gì mà xua xua tay: “Không sao ạ, cháu ngồi đây đợi với ông, bây giờ còn sớm, cháu không vội.” Cô không quá yên tâm, ông cụ đã lớn tuổi, mặc dù bên ngoài không bị thương gì, nhưng lỡ trong người có bệnh cao huyết áp hay gì đó tái phát, cô vẫn nên là cùng ông đợi người nhà đến đón là tốt nhất.
“Cũng được.” Ông lão lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại: “Alo, Tiểu Duyên, ông ở... ở đây gọi là gì nhỉ?” Ông lão ngó trái ngó phải, Diệp Gia vội nhắc nhở: “Đường Trung Tường ạ.”
“Đúng đúng, đường Trung Tường, ông bị một tên nhóc thối xe, không có việc gì to tát, ừm, cháu lái xe chậm một chút, chú ý an toàn, không vội.” Ông lão cúp điện thoại, Diệp Gia liền ngồi xuống bên cạnh ông, ông lão có chút ngại, liên tục nói: “Nó sẽ đến đây sớm thôi.”
“Không sao đâu ạ.”
“Cô bé tên là gì, năm nay nhiêu tuổi rồi? Hiện tại còn đi học hay đi làm rồi? Có người yêu chưa?”
Diệp Gia trong lòng suy nghĩ, người già bây giờ đều khá thích tám chuyện bát quái nhỉ.
Diệp Gia trả lời từng cái một, nụ cười trên mặt ông lão càng đậm: “Cháu ông năm nay 28 tuổi, cũng chưa có bạn gái, hiện tại công việc ổn định, dáng vẻ thì tuấn tú lịch sự, lát nữa cho cháu gặp nó.”
Diệp Gia囧, té ra là ông lão muốn cho cô xem mắt, làm sao đây... cô muốn bỏ chạy quá!
Mười phút sau, chiếc xe hơi màu đen quen thuộc dừng lại bên đường, bóng hình quen thuộc bước xuống xe, vội vội vàng vàng chạy về phía bọn họ, Diệp Gia nhanh chóng đứng dậy.
Đây không phải là... Phó Tri Duyên à?!
Anh ấy sao lại đến đây?
Phó Tri Duyên cũng khá ngạc nhiên khi thấy Diệp Gia, nhưng anh nhanh chóng thu lại ánh mắt rồi vội vàng chạy đến bên cạnh ông lão hỏi han quan tâm: “Ông nội, ông không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không? Sao không đến bệnh viện làm kiểm tra một chút?”
Diệp Gia thực sự không ngờ rằng ông lão này thế mà là ông nội của Phó Tri Duyên!
“Ông không sao.” Ông lão xua xua tay: “Chỉ là té ngã mà thôi, không có nghiêm trọng như vậy, lão già này thân thể khỏe mạnh như này! Phải không cô bé?”
“Vâng vâng.” Diệp Gia cười đáp: “Ông có sức lực cường tráng, tinh thần dồi dào, anh tuấn sáng sủa, mấy người trẻ bọn cháu đều không so được với ông đâu ạ.”
Ông lão nghe cô dỗ mà cười đến nỗi không khép được miệng, vội kéo Phó Tri Duyên qua giới thiệu: “Đây là cháu của ta, Phó Tri Duyên.” Sau đó nói với Phó Tri Duyên: “May nhờ có Tiểu Gia giúp đỡ ta, mau cảm ơn con bé đi.”
Phó Tri Duyên cung kính khom người, chân thành nói một tiếng cảm ơn với Diệp Gia, lễ nghĩa đầy đủ.
Không cần, không cần, Diệp Gia liên tục xua tay: “Phó tiên sinh cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, đừng khách sáo.”
Ông lão nghe ra lời ẩn ý bên trong, hơi kinh ngạc: “Quen biết nhau?”
“Cô ấy là cô nhóc nhà ông nội Từ, đã từng ăn cơm cùng nhau.” Phó Tri Duyên nhìn Diệp Gia một cái mà giải thích.
Trên mặt ông cụ Phó lập tức trở nên phấn khởi, nắm lấy tay Diệp Gia mà cười cởi mở: “Thì ra đều là người một nhà, haha, tốt, rất tốt! Bây giờ ông muốn đến nhà lão Từ, cô bé cháu cũng...”
“Dạ, cháu cũng đến đó ạ.”