Khi chiếc xe phát nổ, anh bị Tần Kiên đẩy mạnh ra ngoài, luồng không khí mạnh đã thổi anh ra rất xa, mà Tần Kiên thì lại kẹt ở trong xe vĩnh viễn, bị dòng nước cuốn đi, trôi dạt về nơi xa xăm. Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc xe bị phát nổ kia, ánh mắt của Tần Kiên nhìn anh, anh biết, ý nghĩa của ánh mắt đó. Không thể hy sinh vô ích, bất kể là Tần Kiên hay là 9 người cảnh sát chống ma túy đã hy sinh trên tuyến đầu những năm nay, tuyệt đối không thể để họ hy sinh vô ích được!
Thế nên anh không có trở về nhà, nếu hành động lần này thất bại thì đồng nghĩa với việc những bố trí kế hoạch của nửa năm trước sẽ đổ sông đổ biển, ông Boss lớn nhất Anh Cửu vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, huống chi vẫn còn Khôn gia có quan hệ mật thiết với Anh Cửu đang ở Lộc Châu xa xôi, nếu như tái bố trí kế hoạch thì sẽ rất là khó khăn, người thông minh tuyệt đối sẽ không phạm cùng một sai lầm hai lần, huống hồ chi là một kẻ xảo quyệt hơn cả hồ ly như Anh Cửu. Vì vậy Phó Tri Duyên quyết định đi nước cờ chiến thắng bất ngờ, theo một con đường thay thế. Khuôn mặt của anh đã bị dòng lưu của vụ nổ phá hủy hoàn toàn, ngay cả Mục Sâm người sớm chiều chung cùng anh, đã mấy lần anh đi ngang qua nhưng cậu ấy đều thể không nhận ra, không bằng nhân cơ hội này, trà trộn vào băng nhóm của Anh Cửu, tiến hành nhiệm vụ nằm vùng.
Bầu không khí khá là nặng nề, Kỷ Nam Thanh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: “ Đường Bắc Tân mới mở một quán ăn ngon lắm, hôm nào em dẫn anh đến ăn thử nhé.”
Tần Cận không ơi hỡi lời nào, rắc thức ăn cho hai con cá vàng trong bể cá thủy tinh trên kệ giàn hoa.
Ánh mắt anh nhìn bọn chúng rất dịu dàng, Kỷ Nam Thanh bỗng dưng có chút ghen tị với hai con cá trong bể.
“Nè! Em đang nói chuyện với anh đấy!”
Tần Cận đi vào nhà, lúc đi ra trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, che hết gần khuôn mặt, vết sẹo ghê rợn trên mặt như ẩn như hiện trong bóng tối.
“Tối nay Anh Cửu có việc tìm tôi, đi trước đây.” Tần Cận đi ra khỏi cửa, còn không quên quay đầu dặn dò một tiếng: “Nhớ khóa cửa lại.”
Nhìn bóng lưng anh rời đi, Kỷ Nam Thanh khá nản lòng mà ném cây cỏ trong tay đi.
-
Mấy gã đàn ông dồn một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa vào góc tường.
Người đàn ông vẻ mặt khϊếp sợ, miệng run lên bần bật, nói: “Anh Cửu tha mạng, Anh Cửu tha mạng!”
“Không có tiền trả thì lấy mạng trả, đó là quy tắc.” Gã lùn mặc vest gile bên cạnh Tần Cận rút một con dao bên hông ra, sáng chói dưới ánh trăng.
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa rất gầy, dưới lớp áo sơ mi mỏng manh là thân hình gầy trơ xương, tròng mắt trắng có màu vàng của một loại bệnh nào đó.
Nhiều năm tiếp xúc với những kẻ nghiện ngập, Tần Cận liếc mắt một cái có thể biết được anh ta rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Hút thuốc của Anh Cửu, nợ tiền Anh Cửu, lại không chịu ngoan ngoãn làm việc cho Anh Cửu.
Chỉ có thể dùng mạng sống tới trả.
Anh Cửu dĩ nhiên là khinh thường xử lý loại cặn bã này, liền giao toàn bộ cho thuộc hạ bao gồm Tần Cận đến xử gọn, hiện tại anh chưa đủ tư cách tiếp xúc với việc kinh doanh chính của Cửu Ca, thế nên tác dụng duy nhất chính là giúp hắn ta thanh lý cặn bã.
Gã đàn ông lùn đưa con dao cho Tần Cận.
“Tiểu Tần, mày làm đi, dính tới máu rồi, sau này chúng ta đều là anh em sống chết có nhau.”
Tần Cận nhận lấy con dao trong tay hắn ta, nhìn người đàn ông áo hoa trước mặt.
Anh ta không ngừng lùi về sau, tuyệt vọng, bất lực, run bần bật, kinh hãi mà nhìn anh.
“Anh Huy, tôi thực sự không phải là cảnh sát, anh hãy tin tôi! Anh Tần mấy anh tin tôi đi mà!” Người đàn ông đã quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu xin tha.
Anh ta dĩ nhiên không thể nào là cảnh sát rồi, chỉ có điều là không cẩn thận vào đồn cảnh sát một chuyến, rồi nói những điều không nên nói, khiến cho Cửu ca gặp một chút rắc rối mà thôi.
Bàn tay cầm dao của Tần Cận không một chút do dự nào, đâm vào vị trí cách ngực trái ba tấc.
Giống như một dao bổ dưa hấu lớn, chất lỏng bắn ra.
Anh ta ngơ ngác mà cúi đầu nhìn ngực của mình, đôi mắt trừng thật to, tựa hồ vẫn không thể tin được, không thể tin được con dao cứ như vậy mà cắm vào trong cơ thể mình.
Sau đó, anh ta như một con chó chết, chết trong một góc tường.
“Làm tốt lắm.” Gã lùn Huy ca vỗ vỗ vai Tần Cận: “Tao sẽ nói lại với Anh Cửu.”
Tần Cận nhếch môi cười lạnh một tiếng.
Nhóm người nghênh ngang đi ra khỏi con hẻm nhỏ, tuy nhiên quay đầu lại nhìn, dưới ánh đèn đường cuối hẻm, có một người phụ nữ mặc váy sẫm màu đang dắt hai đứa trẻ một trai một gái trong tay, nhìn chằm chằm vào hắn.
Cô liên tục kéo hai đứa nhỏ ra sau lưng mình, bé gái nắm chặt góc váy của mẹ, bị dọa đến mức không dám khóc.
Ánh mắt của Diệp Gia đầu tiên là nhìn đến mặt hắn, vết sẹo to lớn ghê rợn, dừng lại vài giây sau đó từ từ nhìn đến người chết bị dao cắm trước ngực sau lưng hắn, cô giả vờ bình tĩnh, nhưng không thể che giấu được sự hoảng loạn.
Cuộc gặp gỡ tương phùng vẫn luôn là khó xử như vậy, ông trời khá là có khiếu hài hước.
Lần đầu ở cục cảnh sát, cô là phạm nhân.
Lần thứ hai vào phút giây này, hắn đang gϊếŧ người.
Diệp Gia nắm tay hai đứa con, nhẹ giọng trấn an nói: “Đừng lên tiếng, đừng sợ.” Sau đó xoay người, giả vờ như không có chuyện gì, đi vào một con hẻm khác.
Bọn cô chỉ là người đi đường, cô chỉ muốn về nhà, thế thôi.
“Đứng lại.” Người gọi cô lại chính là gã lùn Anh Huy.
Tần Cận chú ý đến, trong mắt hắn nổi lên tia sáng dữ dội.
Gϊếŧ một người thì cũng là gϊếŧ, không ngại gϊếŧ thêm ba người...
Diệp Gia quay lưng về phía họ, không dừng bước chân lại, bàn tay run rẩy mò mẫm vào túi xách, lấy ra điện thoại muốn gọi cầu cứu.
Vào lúc này ai có thể giúp cô đây?
Tần Cận giành trước Anh Huy một bước, đi thẳng về phía cô, vươn tay tóm lấy cổ tay rồi giật lấy chiếc điện thoại trong tay cô.
“Không được động vào mẹ tôi!” Phó Thời lao ra đứng trước mặt Diệp Gia, dang hai tay bảo vệ mẹ mình.
Diệp Gia hoảng sợ kéo Phó Thời ra sau mình, miệng liên tục nói: “Xin lỗi, chúng tôi chỉ là đi ngang qua thôi...không nhìn thấy cái gì cả...không...”
“Tiểu Tần, còn chờ cái gì?” Anh Huy ở phía sau dường như có chút không kiên nhẫn.
Nhưng Tần Cận lại đưa tay vuốt má cô, Diệp Gia không dám nhúc nhích, nhắm mặt lại, nước mắt sợ hãi trào ra chảy xuống gò má rơi xuống tay hắn, như bị bỏng rát.
“Anh Huy, cô gái này thật xinh đẹp.” Tần Cận vừa nói vừa véo má phúng phính của Diệp Gia, lộ ra một nụ cười cợt nhả: “Làm chết thì đáng tiếc quá.”
Khoảnh khắc hắn mở miệng nói, Diệp Gia bỗng nhiên nhìn về phía hắn, ý tứ trong mắt cô chỉ có hắn mới có thể hiểu được.
Anh Huy liếc Bánh Bao và Phó Thời một cái, “xì” một tiếng: “Dm, hai đứa con đều đã lớn như vậy rồi mà mày vẫn thích được, hay thật.”
“Anh Huy, giao cô ta cho em đi, em bảo đảm sẽ không có chuyện gì.”
Anh Huy trợn mắt một cái: “Tùy mày, sau khi làm xong nhớ thu dọn sạch sẽ đấy.”
“Vâng.”