Ta không ngờ đường đường là một Thái tử gia mà lại xuống bếp, vừa hào hứng lại vừa lo sợ. Y nhìn những nguyên liệu có sẵn trong phòng bếp một chút, sau đó cắt thịt có phần khí thế mà chưng ra một nồi bánh bao nóng hổi thơm phức.
Đối với chuyện lần này ta vô cùng khiếp sợ, ta thật sự cũng không biết làm bánh bao, đành đứng bên cạnh phụ quạt lửa, trong lòng thầm nghĩ, lỡ như đêm đến đầu bếp có mộng du tới đây, lại nhìn thấy Thái tử Trọng Lam của Cửu Trùng Thiên vào bếp chắc tưởng mình gặp quỷ cũng nên.
Ta nhìn bộ dáng của y có vẻ quen tay, các đường nét khuôn mặt dưới làn hơi nước trắng xóa trông nhu hòa đi rất nhiều, chẳng hiểu sao trong lòng ta run một cái, cảnh tượng thế này hình như cũng từng diễn ra ở đâu đó rồi. Ta suy nghĩ một chút vẫn thấy thấp thoáng hỉnh ảnh giống như vậy, do dự một chút, ta bèn cẩn trọng hỏi: “Khi ta còn sống không giỏi nấu ăn cho lắm, trước kia cũng vậy à?”
Người đàn ông đang nấu ăn nghe thấy vậy, từ từ quay đầu lại nhìn ta chăm chú, lại dừng một chút mới dịu giọng hỏi: “Nàng nhớ ra rồi ư?”
Giọng của y không mang theo cảm xúc gì, chỉ mát rượi như dòng nước, nhưng ánh mắt y có phần ấm áp, y như vậy coi như là thừa nhận ư? Ta thầm giật mình vội vàng lắc đầu một cái: “Không, chưa nhớ gì cả.”
Y không lên tiếng, lại tiếp tục hấp bánh bao.
Ta đứng bên cạnh, siết chặt chiếc quạt hương bồ, bỗng thấy lòng chua xót.
Ngẩng đầu lén nhìn y, hàng mi đen dài của y rủ xuống, dưới làn hơi nước của lồng hấp mà trở nên đặc biệt dày hơn. Ta mơ hồ có một loại ảo giác, Thương Âm trước mặt không còn là Thái tử Trọng Lam chớp mắt đã giết chết Ba Xà trong huyễn cảnh kia nữa, mà chỉ là một người bình thường, một người đàn ông mà ta có thể gặp được bất cứ đâu khi lên dương thế câu hồn.
Thì ra việc chuyển kiếp đầu thai lại là chuyện đơn giản mà tàn nhẫn biết bao. Chỉ bằng một bát canh đã lập tức quên đi những người trong cả cuộc đời ấy của mình, quên sạch sẽ để mà sống lại lần nữa.
Giống như ta không nhớ Diệp Thanh Hoa là ai, cũng giống như người đàn ông trước mặt mà ta đã quên này vậy.
Hấp xong bánh bao hai người chúng ta ngồi đối diện nhau trong nhà bếp, bếp lò tỏa hơi nóng, ánh nến bên cạnh thắp sáng. Chiếc bánh bao nhỏ vừa miệng một người, lớp vỏ mềm mịn thơm phức, vừa cắn một cái trong miệng đã ngập mùi thịt tươi ngon, xứng đáng mỹ vị, ta ăn một mạch hết veo.
“Từ từ thôi.”Không biết y lấy ở đâu ra một ấm trà xanh, rót cho ta một chén, ta uống xong thấy cả người thoải mái, thở ra một hơi dài thỏa mãn. Khi mở mắt ra thấy người đàn ông trước mặt nhìn ta cười như không cười, lúc này ta mới nhớ trên người vẫn còn khoác áo của y, và chiếc lồng hấp trước mặt đã trống không.
Ta bỗng cảm thấy hơi lúng túng, chẳng hiểu sao trước mặt y đầu óc ta cứ thiểu năng như vậy, đây chính là sự khác bệt giữa Thần tiên mấy trăm ngàn năm và tiểu âm sai tám trăm năm hay sao? Ta cúi đầu vân vê chén trà lắp bắp nói: “Ngài, ngài không ăn à?”
Thương Âm dùng ánh mắt ra hiệu nhìn về phía bếp: “Vẫn còn một lồng để nàng ăn đấy, ăn rồi lát nữa còn phải ngủ nữa.”
Ta nhìn một lồng đầy những chiếc bánh bao nóng hổi kia một chút, nuốt nước miếng, mà ngoài miệng vẫn cứng rắn, “Hai lồng đồ ăn đêm, ngài muốn ta ăn béo ú hay sao?”
Trong mắt Thương Âm dầy vẻ dịu dàng, tựa như đắm chìm trong dòng nước ấm vậy, “Mỗi tối trước đây vẫn luôn là hai lồng mà.”
Ta cười khan hai tiếng ‘ha ha’, “Vậy sao, ta cũng không nhớ nữa.”
Bỗng y đưa tay lên, chiếc lồng bánh bao trên bếp kia bay lên, đặt xuống trước mặt ta, y mở nắp, mùi thơm cùng với hơi nước trắng xóa lập tức tỏa ra. Khuôn mặt y mờ mờ, nhưng giọng nói lại truyền tới rất rõ ràng: “Ta cũng không nhớ lắm, chỉ mang máng là dáng vẻ như thế này. Lúc ta không nhớ nàng, nàng nhớ rõ ta như vậy, lại không nói với ta. Ta vốn định đón Ly Nhi về để thằng bé trực tiếp gặp nàng, muốn khiến nàng vui vẻ một chút, nhưng ta đã đón được thằng bé về rồi, nàng lại đi mất.”
Đôi đũa trên tay ta cứng ngắc, không biết nên đặt xuống để nghe y nói tiếp hay nên vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục ăn.
Y đang làm gì đây?
Không biết Thương Âm lại moi ra một ly trà xanh ngọc ở đâu ra, rót một chén, giọng nói bình thản giống như hỏi ‘hôm nay ăn gì’ vậy, “Mẫu Đơn, không phải là trong lòng nàng đã có người khác rồi chứ?”
Tay ta run một cái, đôi đũa suýt nữa thì rơi xuống đất, vừa định phủ nhận thì trong đầu lại lướt qua bóng lưng đen nhánh thẳng tắp của Tiểu Hắc, nhất thời cứ nhìn chằm chằm chiếc bánh bao tròn trịa trắng nõn mà không thốt nên lời, trong lòng thì giống như sóng biển cuồn cuộn gào thét không ngừng.
Người đàn ông đối diện đợi một chút, đặt một chiếc bánh bao vào trong bát của ta, “Nhân lúc còn nóng, ăn đi.”
Ta ‘ừm’ một tiếng bừng tỉnh, cầm chiếc bánh bao lên cắn một miếng, nhân thịt tràn ra, y đưa tay lên lau đi vệt nước trên cằm ta, dịu dàng nói: “Ta xuống tìm nàng, không phải bởi vì viên dạ minh châu đâu, cũng sẽ không phải vì Ly Nhi muốn nàng dọn tới ở cùng.” Dừng một chút, hắn cười một tiếng, “Mẫu Đơn, ta yêu nàng.”
Toàn thân ta chấn động.
Đây coi như là lời tỏ tình đầu tiên mà ta nghe được cả cuộc đời này, sau khi ta chết từ tám trăm trước.
Mùi vị thịt tươi trong miệng bỗng khô sáp như nến, ta còn chưa phản ứng kịp, y đã đứng dậy phất tay áo, bếp lò toàn bộ sạch sẽ ngăn nắp.
“Hiện giờ nàng đã quên cả rồi, như vậy cũng tốt. Trước đây lúc nàng khổ sở ta đã không ở bên nàng, bây giờ ta tới rồi, nàng cũng chẳng còn cần nữa. Ta khiến nàng tổn thương như vậy, cũng hiểu được rằng dù bây giờ có thế nào nàng cũng không cần nữa rồi. Nếu như nàng thật sự đã có người khác, đến bên người ấy cũng được lắm. Sau này nếu nhớ Ly Nhi thì cứ báo một tiếng, thằng bé sẽ xuống với nàng…Nếu không nhờ Ly Nhi, có khi giờ ngay cả gặp mặt ta nàng cũng không muốn ấy chứ.”
Thương Âm nói một tràng xong, ta mở miệng, nhưng lại không thốt ra được lời nào.
Thật ra thì y nói đúng, ta không muốn gặp y, nhưng ta cũng không biết vì sao ta lại không muốn nhìn thấy y nữa, nhìn thấy y ta thấy không thoải mái, thử hỏi có ai lại muốn bản thân mình không thoải mái đây.
Nhưng giờ đây trái tim ta lại nhói nhói là vì điều gì chứ?
Y bước tới gần trước mặt ta, thứ mùi này ta nhớ, cả khi y nâng cằm ta lên rồi in lên môi ta một nụ hôn ta cũng nhớ, ngoài mùi bánh bao thịt ra còn có một loại mùi vị ta rất quen nữa, đó hẳn là những hồi ức của thân thể ta.
Đợi đến khi y đi rồi ta mới từ trong loạn thần bừng tỉnh lại, ngồi trên ghế lặng lẽ ăn hết số bánh bao, ăn xong rồi mới hoảng hốt nhận ra, đây là coi như y không cần ta nữa ư?
Đến khi trở về nhà ngủ, ta lại cảm thấy là ta rũ bỏ y mới đúng. Y nể mặt ta mà thẳng thắn chấp nhận, sau đó lại khích lệ ta hãy dũng cảm tiếp nhận duyên mới.
Đây được gọi là gì, không phải y nói y yêu ta sao, ta và y không phải là vợ chồng sao, không phải y nói nếu ta đồng ý y lập tức đưa ta về Trời sao? Y nói những lời này…có phải tức là y sẽ không ở đây nữa hay không?
Nước mắt ta bỗng lộp độp rơi xuống, ta lấy tay áo lau đi, lát sau nước mắt lại tràn đầy, ta lại lau lau.
…Thôi, nếu như, nếu như ngày sau ta vẫn còn tình cảm với y, ta lên Trời tìm y cũng được, nếu như trong lòng y vẫn còn có ta, Chiêu Cẩm Công chúa gì đó, Hoa Nhi gia ta sẽ không để bụng nữa.
Ta không biết trước đây ta có suy nghĩ như thế nào, nhưng bây giờ ta cảm thấy, nếu đã không có tình cảm, nhanh đến với nhau thì cũng nhanh ly biệt, rồi sẽ mỗi người mỗi ngả mà thôi. Còn nếu như còn yêu nhau đậm sâu, vậy thì nhất định phải theo đuổi đến cùng. Có Thương Ly bảo kê, ta không tin mấy lão Thần tiên kia cùng với Đế quân có thể cấm cản được cái gì.
Ta suy nghĩ như vậy nước mắt cũng ngừng tuôn, cách này rất hay. Bụng đã no nê rồi, ngoài cửa sổ bóng đêm lạnh lẽo, ta vẫn khá an lòng mà đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau ta bật dậy như một con cá, việc đầu tiên là xem xem Ly Nhi có còn ở đây hay không.
…Vẫn ở đây.
Không chỉ vẫn còn ở đây mà còn cuộn cuộn cái chăn tơ lụa xanh lục quanh người, bọc mình thành một cái bánh chưng nữa. Ta ngồi trên giường gỡ gỡ ‘cái bánh chưng’, ‘nhân bánh’ lăn lăn đến góc giường, một lát sau thì tay chân từ từ vươn ra, nhìn giống như một con rùa đen nhỏ vậy.
“Oa, mẹ…”
Ta lật ‘con rùa nhỏ’ kia lại, gặm một cái lên gò má thằng bé, “Ừ, Ly Nhi ngoan.” Trong lòng ta nhớ lại mùi vị bánh bao Thương Âm làm tối qua, hôm nay phải đòi y làm một lần nữa mới đưuọc, không biết Thương Ly được ăn bao giờ chưa.
Bước ra cửa tới chỗ vườn, chỉ ban đêm những bông hoa thủy lam nở rộ mới thẹn thùng khép lại cánh mà thôi. Căn nhà đối diện đóng cửa kín, trong lòng ta giật một cái, đi tới nhìn qua cửa sổ vào trong một chút, không có người, cõi lòng ta lạnh toát, y đi thật rồi sao?
“Hoa Nhi gia.”
Ta quay đầu, là một thị nữ trong phủ cha, nàng ta cúi người hành lễ với ta, cung kính nói: “Hoa Nhi gia, bên phủ sáng nay có một vị cô nương đến, Điện hạ và Lão gia cũng đang ở tiền thính trong hoa viên, ngài đi xem một chút đi ạ.”
Ta đáp một tiếng, cúi đầu đi theo nàng ta, bên tai hơi ửng đỏ.
…Ban nãy lòng ta rốt cuộc lạnh vì cái gì thế, đúng là không có tiền đồ mà.
Tới hoa viên, không thấy Diêm Vương cha, nhưng lại gặp Thương Âm.
Tiền thính hoa viên xem như là chỗ lớn nhất phủ Phong Đô, một nơi nổi tiếng với nhiều loài hoa đẹp ở Âm tào địa phủ, hai bên đường toàn hoa, xung quanh là hàng rào trúc xanh, quanh co uốn lượn, ở giữa là một cái hồ nhỏ, một đình đài mái cong bằng gỗ lim được dựng bên hồ. Trước đình bên cạnh hồ là một khoảng đất trống được đặt một chiếc bàn và bốn chiếc ghế, ấm trà xanh trên bàn bốc lên hơi nước lượn lờ. Người đàn ông mặc áo bào đen ngồi cạnh bàn khuôn mặt không cảm xúc, cánh tay để ngang trên mặt bàn, trên bàn tay cầm theo một cuốn sách.
Ta nhìn thấy thì ngẩn người một chút, đến nay ta cũng chưa từng thấy dáng vẻ hờ hững như vậy của Thương Âm, diện mạo anh tuấn giống như viên ngọc quý hiếm đã được mài giũa cẩn thận. Trước mặt ta đa phần y đều cười rất dịu dàng, nếu không phải lần đầu tiên gặp đã thấy y giết yêu thú, ta thật sự đã cho rằng y chỉ là một trong những vị Thần tiên bình thường hiền lành tìm niềm vui thú thanh thản mà thôi.
Đến lúc tới hoa viên ta mới hiểu được tỳ nữ kia vì sao lại muốn ta qua đây xem. ta bế Thương Ly đứng ở cổng hình vòm tròn nhìn một cô gái áo xanh đang quỳ trước mặt Thương Âm, trong đầu nghĩ gần đây những người đàn ông bên cạnh ta thật đúng là cứ dính líu tới nợ hoa đào thôi. Chung Quỳ vì muốn dụ dỗ con gái mà đi đầu thai, Tiểu Hắc bị Họa bì xinh đẹp chặn trên phố, mà ở đây cũng chẳng khác, hoa đào của Thái tử Trọng Lam cũng đuổi tới cửa rồi.
Nhìn thân hình nhỏ nhắn yểu điệu của cô gái kia, đến cả tư thế quỳ mảnh mai cũng rung động lòng người, khiến người khác yêu mến, thế thì dung mạo chắc hẳn cũng xinh đẹp lắm đây. Nàng ta ngẩng mặt lên run run nói: “Quân thượng giá lâm tới nơi âm lạnh này không có người săn sóc, Vân Bích nguyện một lòng phục vụ Quân thượng, có thể bầu bạn với Quân thượng phần nào hay phần ấy, khẩn cầu Quân thượng đồng ý.”
Lời này chân thành hợp lẽ, Thương Âm cũng không mấy để tâm, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như vậy. Ta nghĩ cô nương kia quỳ ở đó cũng không phải là sự cố, tám phần là Thương Âm bắt nạt con gái người ta, ta bước tới, không xa không gần nhìn một chút.
Thương Âm nhìn qua, vẻ mặt có chút biến đổi, lại lặng lẽ đè xuống, nói với nàng ta: “Cô hỏi nàng ấy đi.”
Cô nương kia lập tức đau lòng buồn rầu đưa mắt nhìn qua.
“Hả?” Ta ngẩn ra, nhíu mày, “Nợ hoa đào của bản thân ngài thì liên quan gì đến ta chứ?”
Thương Âm không đáp lời, ta chỉ đành chậm chạp bước lại gần. Cô gái này trời sinh thật đẹp, rất có khí chất của những nàng tiên xinh đẹp trên Trời, hàng mi cong dài trên khóe mắt, chỉ khẽ chớp mắt thôi cũng có cảm giác dụ hoặc người khác rồi. Ta thầm nghĩ đây rốt cuộc là cô nương ở đâu ra vậy.
“Nô tỳ tên Vân Bích, là thị tỳ ở Trùng Hoa cung, cô nương là…?”
Ta còn chưa mở miệng, Thương Ly trong ngực ta mơ mơ màng màng mở một mắt ra, giòn giã gọi một tiếng: “Cha.”
Lúc thằng bé vừa gọi, cô gái áo xanh kia lập tức cứng đờ người như bị sét đánh…