Môi Mai Hoa cũng cong cong, nhìn Thập Thất, cười nói: “Tiểu thư, Mai Hoa cũng đói bụng! Em cũng đi bắt vài con cá đây.”
Vô cùng tự nhiên, bốn người đều cực kỳ ăn ý không đề cập đến chuyện của Cẩm Sắc. Số phận của Cẩm Sắc ra sao, bọn họ đều có thể đoán được. Chẳng qua, đều chôn ở trong lòng, có một số việc, chỉ có thể phóng tâm, đợi khi thời cơ tới, mới mở miệng.
Dẫu sao, người chết không thể sống lại. Con đường chông gai còn đang ở phía trước, bọn họ không được phép rơi lệ thương tâm.
Nhìn bóng lưng hai người đi đến hồ nước, Thập Thất khép hờ mắt lại, ánh mắt bị bao trùm bởi sự mê mang, nàng xa xăm nói: “Còn sống, thật tốt.”
Lòng Hiên Viên Ninh chợt run sợ, khi hắn may mắn sống sót sau tai nạn, hắn cũng đã từng nói qua những lời này. “Đúng vậy, còn sống, thật tốt.” Đây là sự chấn động của tâm linh, người chưa trải qua thời khắc tử vong không thể lý giải được.
Thập Thất nghiêng đầu, mê man nhìn Hiên Viên Ninh, “Thật buồn cười, ta biết ngài có bí mật và mục đích không thể cho ai biết, nhưng, lại cùng ngài cùng nhau trải qua nguy hiểm. Còn phải dắt tay vượt qua nguy hiểm, chờ sau khi trở lại kinh thành, xin Vương gia nhất định phải nói cho Thập Thất biết, rốt cuộc ngài có mục đích gì.”
“Bằng sự thông minh của nàng, sớm muộn gì có một ngày nàng sẽ đoán được.” Giọng Hiên Viên Ninh mềm nhẹ như tuyết.
Chất giọng mềm nhẹ tựa như lông chim phất qua mặt nàng, lòng nàng. Tim Thập Thất đập bình bịch lên một tiếng, kịch liệt run lên! Nàng làm sao thế? Sao chỉ vì một câu nói của hắn mà tim đập loạn cả lên?
Hắn đã cho nàng uống thuốc mê? Hay là?
Lắc đầu, xua đi suy nghĩ không thực tế, Thập Thất nhìn hắn, đem nghi hoặc chôn dưới đáy lòng nói ra: “Rõ ràng là ngài bị hành thích, không thể xuống giường. Vì sao hôm nay ngài có thể đứng lên? Còn nữa, trên người ngài có hương thuốc rất đặc biệt, loại dược hương này và loại ta ngửi thấy được trong phòng ngài không giống nhau.” Càng kỳ quái hơn chính là, dưới sự chiếu sáng của ánh lửa, trong khung cảnh mông mông lung lung, bóng dáng hắn và bóng dáng của một người trong trí nhớ của nàng dần dần hòa làm một, rất giống.
Hiên Viên Ninh nhàn nhạt cười. Khí tức như vầng mây cao nhã phiêu lãng trên trời cao. Phong vận cao quý tựa như trích tiên.
Thập Thất nhìn gương mặt bình thường của hắn, đáy lòng nàng bỗng toát ra một ý nghĩ kỳ lạ, dường như khuôn mặt này căn bản không phải của hắn.
Hiên Viên Ninh bỏ thêm củi vào lửa, rồi bình tĩnh nói: “Nếu bổn vương nói với nàng, cái giá cho việc có thể đứng lên cần phải tiêu hao một năm công lực, và thân thể sẽ bị hư tổn, nàng cho rằng có thể không?”
Lòng Thập Thất chấn động, thu hồi vẻ kinh hãi, thán sợ trong mắt, nàng không có trả lời, tuy rằng loại chuyện này khó có thể làm cho người ta tin, nhưng, nàng tin!
“Tiểu thư, em bắt được rất nhiều cá! Đều đã rửa sạch, Phi Kiếm bắt được một con gà rừng, hắn đang xử lý. Nói là muốn chuẩn bị một con gà ăn mày.” Mai Hoa dùng phiến lá to bao trọn cá, chạy trở về.
Thập Thất ngừng lại cách nghĩ không thực tế trong đầu, đứng dậy đi về phía Mai Hoa, giúp đỡ nàng xử lý mấy con cá.
Hiên Viên Ninh nheo mắt, sâu sắc ngóng nhìn bóng lưng Thập Thất, thần sắc thận trọng mà nghiêm túc.
Cá gà đã có cả. Chưa bao giờ trải qua cuộc sống ở nơi hoang dã, cho nên Thập Thất căn bản không hiểu ở nơi hoang dã thì nên làm như thế nào với mấy thứ này. Nhưng ba người còn lại, đặc biệt là Hiên Viên Ninh, khi nướng cá, hắn đặc biệt thành thạo, hơn nữa sau khi đi vòng quanh bốn phía trở về, hắn còn mang về một ít thảo dược, tiếp đó hắn nghiền nát chúng rồi rắc lên mình cá, khi nướng lên, cá tỏa ra một mùi thơm phưng phức.
Ăn vào cũng vô cùng ngon miệng.
Thập Thất thốt ra một câu khen ngợi từ đáy lòng, “Trù nghệ của Tứ Vương gia là tốt nhất trong số những người Thập Thất đã gặp qua.”
“Ôi, xem ra con gà ăn mày của ta bị ghét bỏ rồi.” Phi Kiếm giả vờ giả vịt thở dài thườn thượt.
Mai Hoa không nói gì. Chỉ trừng mắt liếc Phi Kiếm nói: “Tại ngươi không biết hái thảo dược làm gia vị!”
“Ha ha.” Thập Thất cười khẽ, Phi Kiếm này là một người trung thành, nhưng nàng không ngờ hắn còn có một mặt đáng yêu như vậy. Song, trong lúc vô ý Mai Hoa đã nói những lời kia, khiến những đường nét vốn còn đang mơ hồ trong đầu Thập Thất, bỗng chốc trở nên rõ ràng! Thảo dược? Vừa rồi nàng không có bắt hụt. Lúc hắn kiếm thảo dược, động tác rất mau lẹ! Mà bây giờ lại là đêm khuya…
Hiên Viên Ninh sâu sắc nhìn thoáng qua Thập Thất, đem những lời nàng nói chôn dưới đáy lòng. Đột nhiên hắn cảm thấy, kỳ thật khốn cảnh hôm nay, cũng không phải là một chuyện xấu, biết đâu đối với hắn, lại có lợi.
Tam vương phủ
“Cái gì? Lúc đó Mộ Dung Thập Thất cũng có ở đấy? Mà bọn họ lại cùng nhau nhảy xuống vách núi?” Hiên Viên Mặc đứng phắt lên, khó có thể tin hỏi vặn lại, Mộ Dung Thập Thất sao lại gặp Hiên Viên Ninh ở ngôi miếu hoang đó?
Lưu Trầm gật đầu: “Đúng vậy, thuộc hạ đã sai người tìm đường xuống vách núi, thế nhưng đường sâu hun hút, không thể thấy tăm tích. Lúc bao vây ngôi miếu hoang kia, Mộ Dung tiểu thư và Trình tiểu thư đều ở trong miếu, hình như hai người xảy ra tranh chấp, sau cùng Tứ Vương gia mới chạy đến, Trình Tuyết Nhi đã chết, chết cực kỳ thảm. Còn nha hoàn Cẩm Sắc của Mộ Dung tiểu thư đã tự sát trước khi nhảy vực. Thuộc hạ vì miễn tránh sinh thêm rắc rối, liền hạ lệnh sai người mang nha hoàn kia trở về miếu, sau đó châm lửa thiêu hủy toàn bộ chứng cứ.”
Hiên Viên Mặc hấp háy ưng mâu, “Lưu Trầm, bổn vương hạ lệnh cho ngươi giết Mộ Dung Thập Thất khi nào?”
“Vương gia?” Lưu Trầm ngẩng đầu, khó tin nhìn Hiên Viên Mặc, mấy ngày hôm trước không phải ngài ấy đã nói, có thể giết Mộ Dung Thập Thất ư? Hôm nay có cơ hội tốt như vậy, có thể nào không giết?
Lẽ nào Vương gia hối hận? Còn có cảm tình với Mộ Dung Thập Thất? Vậy thì Liễu tiểu thư?
Hiên Viên Mặc nhếch làn môi mỏng, song quyền siết chặt, vì cơ nghiệp bá vương, nữ nhân cũng có thể hi sinh, huống hồ là trừ khử Tứ đệ, sẽ giảm được cho hắn phiền toái không cần thiết, Mộ Dung Thập Thất lựa chọn có dây dưa không rõ với Tứ đệ, tất cả đều do nàng lựa chọn, không thể trách hắn thủ đoạn độc ác. Hiên Viên Mặc trầm tư sau một lúc lâu rồi nói: “Đã như vậy, không thể kinh động Mộ Dung phủ. Tha Mộ Dung Phong.”
“Vâng!” Lưu Trầm đáp. Hắn biết Vương gia sẽ không vì một nữ nhân mà làm hỏng chuyện. Xem ra, hắn động thủ giết Mộ Dung Thập Thất và Tứ Vương gia là đúng!
“Song, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Phải tìm được tung tích của bọn họ cho bổn vương.” Hiên Viên Mặc lạnh giọng mệnh lệnh.
“Vâng! Chỉ là, bẩm Vương gia, nói đến cũng kỳ quái, hôm nay lúc vây sát Tứ Vương gia, bỗng xuất hiện một âm thanh kỳ lạ, mà loại âm thanh này lại đến rất quỷ dị, không biết là ai thổi, lại có thể làm nhiễu loạn nhân tâm, làm cho đầu óc bọn lính đau đớn như muốn nứt ra! Nếu không phải thuộc hạ có nội công hộ thể, nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng.” Lưu Trầm nói. Bây giờ nghĩ lại, cái loại âm thanh đó quả thật khiến hắn có cảm giác run sợ. Hiên Viên Mặc vừa nghe, cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, “Nếu quả thật Tứ đệ có bản sự ẩn giấu nhiều năm, vậy thì, võ công của hắn nhất định còn trên bổn vương. Loại âm thanh đó có thể là do nội lực thúc đẩy! Không cần để ý…” Nhiều năm nay, hắn vẫn cho rằng Tứ đệ không có võ công, nhưng có thể dùng nội lực chấn động vạn nhân, võ công của hắn ta nhất định thâm tàng bất lộ! Lưu Trầm gật đầu: “Vâng.”
Mộ Dung phủ
Trong đại sảnh, Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi đi qua đi lại, trên mặt hai người đều ngập tràn vẻ lo lắng.
“Đã xảy ra chuyện gì? Đã trễ thế này, sao Thập Thất còn chưa trở về? Phải chăng đã xảy ra chuyện? Đều đã phái rất nhiều người ra ngoài tìm kiếm, mà vẫn không có tin tức của Thập Thất.” Lý Uyển Nhi vạn phần lo lắng nói.
Mộ Dung Phong cũng rất lo lắng, thấy Lý Uyển Nhi lo âu nên liền trấn an: “Không có gì đâu. Nha đầu Mai hoa có chút công phu quyền cước, với lại Thập Thất cũng rất thông minh, sẽ không sao đâu. Bằng không nàng đi ngủ trước đi, ta sẽ ở đây đợi tin tức của hạ nhân.”
Lý Uyển Nhi lắc đầu, “Không được, thiếp muốn tận mắt trông thấy Thập Thất mới yên tâm. Bây giờ thế sự loạn thế này, Thập Thất tuyệt đối không thể có chuyện!”
Mộ Dung Phong không khuyên nữa, trong lòng bắt đầu thầm nghĩ, chẳng lẽ Hiên Hiên Mặc đã động thủ với Thập Thất? Không, không thể nào, tuy rằng ông không biết Thập Thất đang âm thầm làm những gì, nhưng ông biết mặc kệ Thập Thất âm thầm làm điều gì, đều là vì ông và Uyển Nhi. Hơn nữa, con còn thề son nói rằng, sẽ không để họ có chuyện. Cho nên Thập Thất cũng tuyệt đối không gặp phải chuyện gì.
Nếu như không có gặp chuyện không may, sao không phái người báo tin bình an trở về? Ông chỉ sợ là Hiên Viên Mặc đã thật sự động thủ với Thập Thất!
Ngay khi Mộ Dung Phong nghĩ nếu như còn không có tin tức của Thập Thất, ông sẽ đến Tam vương phủ hỏi Tam Vương gia, thì hộ vệ canh cửa dẫn một nữ tử tiến vào.
Nữ tử chính là Mẫu Đơn của Thiên Hạ Lâu, sau khi đi vào phòng khách, Mẫu Đơn hạ thắt lưng hành lễ với Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi, “Mẫu Đơn tham kiến Mộ Dung đại nhân, Mộ Dung phu nhân.”
“Cô là?” Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi đều nghi hoặc hỏi. Họ chưa gặp nữ tử này bao giờ, nàng là ai?
“Tiểu nữ tử là Mẫu Đơn, là bạn của Mộ Dung tiểu thư. Nàng nhờ ta nói với đại nhân và phu nhân, nàng có việc phải ra ngoài mấy ngày, bảo hai người không cần lo lắng, nếu có bất cứ việc khó khăn gì, có thể phái người đến Thiên Hạ Lâu nói với Mẫu Đơn là được.” Mẫu Đơn cười nói. Đã trễ thế này mà còn chưa có tin tức của Lâu chủ và Mai Hoa, nàng biết Lâu chủ và Mai Hoa đã gặp phiền phức, nên mới phái người đến miếu hoang dọ thám tình hình, ở đó chỉ tìm thấy sáu thi thể nam, hai thi thể nữ. Do đó, nàng liền khẳng định, Lâu chủ bình yên vô sự, nhưng, người đang gặp nguy hiểm không thể thoát thân.
Vì tránh để Mộ Dung đại nhân và Mộ Dung phu nhân lo lắng, nàng liền đến đây truyền tin giả. Đồng thời nàng cũng muốn làm tốt mọi công tác phòng bị, không thể để kẻ khác hạ thủ với nhị vị! Bằng không, nếu vợ chồng Mộ Dung đại nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nàng khó có thể ăn nói với Lâu chủ!
Khi Lý Uyển Nhi nghe thấy cái tên Thiên Hạ Lâu, thì nỗi lo lắng trong lòng dần biến mất! Nếu là người khác tới truyền tin, bà sẽ có chút nghi ngờ, nhưng người của Thiên Hạ Lâu, bà tin tưởng!
Mộ Dung Phong vừa nghe, tim thả lỏng hơn phân nửa, không sao thì tốt rồi.
Mẫu Đơn thấy hai người đều yên lòng, thì lập tức rời đi, nàng phải về Thiên Hạ Lâu thương nghị với Sài Lang, làm thế nào để tìm kiếm Lâu chủ!
…
Sáng sớm.
Đống củi lửa đã sớm tắt nay đang xì xèo tỏa khói, quây quần bên đống củi là bốn người đang say giấc.
Bỗng có gió thổi tới, mang theo khí lạnh tỏa ra từ hồ nước.
Thoáng rùng mình, bốn người cùng lúc tỉnh lại.
“Trời đã sáng!” Thập Thất lập tức đứng lên, nhìn quanh tình hình bốn phía, lúc này, sương trắng mông lung, bầu trời bị mây đen bao phủ. Là điềm báo trời sắp mưa!
“Đi! Không thể tiếp tục ở đây nữa!” Hiên Viên Ninh lạnh giọng nói.
Thần sắc Phi Kiếm và Mai Hoa khẩn trương, Phi Kiếm cúi người nằm úp sấp xuống, dán tai xuống đất. “Bọn chúng đang đuổi tới đây! Cách nơi đây năm trăm mét! Có tiếng ngựa, khoảng chừng nghìn người.”
“Bổn vương đã thiết trận ở gần đây, nửa canh giờ nữa bọn chúng mới có thể tìm tới nơi này, chúng ta cũng có đủ thời gian rời khỏi.” Hiên Viên Ninh trầm giọng nói, tối hôm qua lúc hái thuốc, hắn đã bày trận pháp, thời gian cấp bách, trận pháp cũng không kín kẽ, cho nên rất dễ phá giải, bây giờ bọn họ phải mau đi khỏi đây.
Thập Thất gật đầu, “Đi!”
Tối hôm qua, trước khi ngủ, bốn người họ đã cầm đuốc thăm dò đích tình bốn phía, muốn rời khỏi đây không khó, đó là phải trèo qua ngọn núi này, nhưng sơn thế hiểm yếu chót vót, nhất định sẽ có nguy hiểm, đây cũng là nguyên nhân bọn họ không chọn leo núi vào ban đêm!
Vì nó có thể xảy ra chuyện gì, thì không ai biết được!
Hiên Viên Ninh bảo Phi Kiếm dùng lá cây hứng nước, dập tắt đám khói đang tỏa ra. Sau đó mới an tâm rời khỏi.
Hiên Viên Ninh rất tự nhiên nắm lấy tay Thập Thất, leo lên ngọn núi cao chót vót!
Thập Thất vẫn chưa nhận ra, trái lại Mai Hoa lại phát hiện ra cảnh này! Nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, suy cho cùng sơn thế hiểm yếu, võ công của tiểu thư không cao, cần có người bảo vệ.
Bốn người nối tiếp nhau leo lên.
Sau khi bọn họ rời khỏi hơn nửa canh giờ, thì Lưu Trầm mang người tìm đến hồ nước!
Khi hắn thấy đống củi lửa đã bị dập tắt, còn có xương cá, xương gà đầy đất, thì rất là phẫn nộ, hắn tung chân đá mạnh vào đống củi. “Chết tiệt, bọn chúng còn sống!” Đống củi lửa này còn có độ ấm, chắc chắn bọn chúng đi chưa được bao lâu!
Rốt cuộc bọn chúng đi về hướng nào?
Lưu Trầm bắt đầu quan sát chung quanh, ngoại trừ con đường mà bọn họ đến đây, dường như không có con đường nào khác.
Ba phương hướng còn lại đều là vách núi cao sừng sững, nếu như bọn chúng muốn rời khỏi đây, chỉ có thể leo lên núi!
“Chia làm ba đường. Leo lên theo ba phương hướng khác nhau! Nhất định phải bắt được bọn chúng!” Lưu Trầm lạnh giọng mệnh lệnh.
Cùng lúc đó, nhóm Thập Thất đã leo đến đỉnh núi, từ trên cao có thể nhìn thấy đoàn người đông nghìn nghịt bên dưới. Nàng cười lạnh: “Muốn giết chúng ta, đâu có dễ!”
Hiên Viên Ninh cười nhìn Thập Thất, thâm mâu cũng hiện lên ý cười. Sau đó hắn nhìn đoàn người đông nghịt phía dưới. Đáy mắt hiện lên sát khí lạnh lẽo, đem thảo dược mà trên đường đi ngắt được, nắm trong tay, âm thầm vận công nghiền chúng thành bột phấn, sau đó rải xuống.
“Tứ Vương gia, bột phấn ngài vừa vung ra là gì vậy?” Mai Hoa nhìn thấy động tác của Hiên Viên Ninh, bèn hỏi.
Thập Thất và Phi Kiếm nghe tiếng, đều nhìn sang Hiên Viên Ninh.
Hương khí nhàn nhạt phiêu tán trong gió.
Đáy mắt Hiên Viên Ninh khôi phục lại như lúc đầu, thâm trầm như đại dương mênh mông, hắn ngẩng đầu nhìn ba người, bình thản nói: “Chỉ là một ít thứ có thể hấp dẫn độc xà mãnh thú thôi.”
Ba người vừa nghe, chấn động không gì sánh được! Dọc theo đường đi, hắn còn có thời gian ngắt lấy mấy thứ này!
Đặc biệt là Thập Thất, nàng vẫn theo sát Hiên Viên Ninh, dọc theo đường đi, nàng không thấy hắn chạm qua thứ gì, nhưng không ngờ hắn lại âm thầm chuẩn bị thứ như vậy, nhìn bột phấn bay nhẹ xuống phía dưới, Thập Thất đột nhiên ý thức được, tối hôm qua sở dĩ bọn họ không bị dã thú công kích, là bởi vì hắn đã âm thầm làm hết mọi việc!