Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Chu Yểu mang theo hành lý, không đi đâu hết, đến thẳng cửa nhà Trần Hứa Trạch. Cô chỉ gõ cửa không lên tiếng, qua mắt mèo thấy là cô, Trần Hứa Trạch mở cửa, một tay cầm lấy ba lô trên vai cô, ngay cả hỏi cũng không hỏi nhiều, đưa cô vào.
Vào phòng, cậu mới hỏi: “Có đói bụng không? Mình nấu cháo cho cậu ăn.”
Chu Yểu có vẻ như vừa khóc, rất mỏi mệt, lắc đầu từ chối.
“Mình đi rửa mặt.” Cô nói, lập tức đi vào phòng tắm.
Đến khi cô rửa sạch mặt bước ra, Trần Hứa Trạch đã cất cặp cô trong phòng ngủ của mình, bên giường cũng đã bày biện chăn đệm để nằm dưới đất. Không giống với mùa đông, chăn đệm bây giờ mỏng hơn, dù sao đây cũng là lần thứ hai, nếu tâm tình Chu Yểu tốt, không chừng sẽ cười nhạo cậu đã có kinh nghiệm.
Trải chăn đệm xong, hai người im lặng nằm xuống, nhưng không ai ngủ.
Chu Yểu nhìn chằm chằm trần nhà: “Vì sao cậu không hỏi mình?”
“Bởi vì mình biết vì sao.” Trần Hứa Trạch đoán được: “Cậu có sự kiên trì của mình, mà mẹ cậu độc tài đã quen, nguyện vọng khác nhau, chắc chắn sẽ khiến hai người sinh ra xung đột. Hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
“Chuyện cậu muốn nói, đương nhiên cậu sẽ nói cho mình, cậu không nói có nghĩa là chuyện đó khó chịu đến mức khiến cậu không muốn nhắc đến, vậy thì mình cũng không muốn nghe, càng không muốn hỏi.”
Hốc mắt Chu Yểu dần ẩm ướt, nhịn xuống sự đau xót ở chóp mũi.
Một lúc lâu sau, cô nói: “Sáng mai mình muốn ăn cháo thịt nạc.”
Trần Hứa Trạch nói được.
Chu Yểu xoay người sang phía cậu, nhắm lại đôi mắt sưng đỏ, tuy rằng mây đen kéo dài [] nhưng ngủ rất nhanh. Trần Hứa Trạch cũng xoay qua phía cô, giống như lần trước, mặt đối mặt, hai người cách nhau một khoảng cách giữa sàn nhà với cái giường, một cao một thấp.
[] Tâm tình không tốt, phiền loạn
Hơi thở cả hai lâu dài vững vàng, lẳng lặng dung hợp với nhau.
Dưới ánh trăng, hai trái tim, cùng đi qua một con đường dài, càng ngày càng xích lại gần nhau.
...
Ngày hôm sau Trần Hứa Trạch nấu cháo cho Chu Yểu, Chu Yểu nói: “Cơm trưa mình làm cho.” Trần Hứa Trạch không dị nghị. Gần đến giờ nấu cơm, hai người họ rẽ sang ngõ nhỏ khác để ra ngoài, tránh đi qua nhà họ Chu, đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.
Nhà họ Chu không ai tới, nhưng Trần Hứa Trạch nhận được điện thoại của Chu Ma, Chu Ma nói: “Cháu cứ xem là Yêu Yêu ở nhà cháu giải sầu, có gì không đúng thì cháu khoan dung cho nó một chút, chú cảm ơn cháu trước. Giờ phải để hai mẹ con nó bình tĩnh nói chuyện lại đã. Haizz…”
Lúc ấy hai người họ đang ở cạnh tủ đông lạnh của siêu thị, Trần Hứa Trạch đồng ý, Chu Yểu nghe thấy nhưng lại làm như không nghe thấy.
Chọn một ít đồ ăn và gia vị, Trần Hứa Trạch thanh toán xong, cậu xách theo túi lớn, cô xách theo túi nhỏ, hai người cùng nhau về nhà.
Đi qua một con ngõ không quá quen thuộc để về, trên đường hai người gặp được một ít gương mặt nửa quen nửa không, cũng là mấy hộ gia đình gần đây, đều biết hai người là hai thủ khoa của thành phố, sau khi các trưởng bối chào hỏi với họ thì ở sau dùng ngôn ngữ địa phương tán gẫu.
Mấy người phụ nữ đủ lứa tuổi ngồi trên xích đu, tay cầm quạt, từ từ chờ thời gian trôi.
“Hai đứa nhỏ này đúng là rất xứng đôi, cùng nhau lớn lên, cùng có khả năng như nhau.”
“Đúng vậy nhỉ, nếu cháu trai cháu gái nhà tôi có thể xuất sắc được một nửa như vậy, tôi nằm mơ cũng phải cười mà tỉnh lại!”
“Mấy bà nhìn hai đứa nó kìa, nam một túi, nữ một túi, sóng vai đi đường, ôi chao…” Một bà cụ lớn tuổi cười ha hả, không có ác ý mà trêu đùa: “Trông giống một đôi vợ chồng nhỏ nha!”
“…”
Giọng của mấy bà cô bà cụ lớn, mọi người chỉ lo nói chuyện, không nghĩ đến việc Chu Yểu và Trần Hứa Trạch cũng sẽ nghe thấy.
Trần Hứa Trạch thấy mặt Chu Yểu hơi đỏ, “Nghe thấy à?”
“… Ừ.”
“Còn không trốn sau chân tường đi?”
Chu Yểu hỏi vặn: “Vì sao mình phải trốn ra sau chân tường?”
Trần Hứa Trạch nhướng mày: “Mình nhớ mấy năm trước cùng đi mua đồ với nhau, chúng ta cũng bị người ta nói như vậy, cậu xấu hổ đỏ hết cả mặt, lập tức cách xa mình, dán vào tường mà đi.”
Khi đó mới năm ba sơ trung, nghe trêu ghẹo như thế, sao có thể không đỏ mặt.
Chu Yểu phản kích: “Không phải cậu cũng giống vậy sao, bị vấp chân vào phiến đá, suýt chút nữa té ngã.”
“…” Cậu nhíu mày rồi lại nhíu mày, không thừa nhận mình từng có hành vi không chững chạc như vậy: “Không thể nào.”
“Có mà.”
“Không có. Cậu bịa chuyện.”
“Có! Có mà! Tự cậu nhớ lại đi!” Chu Yểu trừng mắt với cậu.
Lúc này gió nhẹ nhàng thổi lên, đung đưa làn váy dài của cô, cô giơ tay đè lại đám tóc mai.
Trần Hứa Trạch nhìn, chân dài bước hai bước, bước qua cái khe giữa những phiến đá, đột nhiên cúi đầu, phút chốc bật cười: “Được rồi, mình có.”
Chu Yểu bị nụ cười đột ngột của cậu làm ngây người, “Cậu cười cái gì?”
“Không cười cái gì.” Cậu nói: “Dù sao lời mấy cô đó nói cũng là sự thật.”
“Sự thật gì?”
“Cậu nhìn đi, chúng ta mỗi người xách một túi theo…” Cậu giơ tay lên, lần đầu tiên mỉm cười thực sự, thậm chí đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia cũng hơi cong: “Trông giống một đôi vợ chồng nhỏ.”
Chu Yểu sửng sốt, mặt hơi đỏ lên.
“Trần Hứa Trạch!”
“Cẩn thận nhìn đường kìa.” Cậu nhíu mày quở trách, tức giận nhìn cô, cũng rất uy nghiêm, bước nhanh hơn cô nửa bước, không cho cô cơ hội cãi lại.
Đến giờ cơm, hai người đang rửa rau chuẩn bị nấu cơm, bỗng nhiên có người gõ cửa, là một bà cụ ở gần đây.
Bà cụ ló đầu vào, “Yêu Yêu có ở đây không? Bà có chút chuyện muốn nói với cháu.”
Chu Yểu buông đồ đi qua, bị gọi ra ngoài cửa.
“Cháu đấy, vẫn luôn ngoan nhất, sao lại cãi nhau với mẹ, vừa ẫm ĩ liền làm lớn như vậy?” Bà cụ mở miệng, Chu Yểu thế mới biết là đến để khuyên can.
Chu Yểu mím môi: “Bà ơi, cháu…”
“Bà biết cháu ngoan, biết cháu hiểu chuyện nhất, có đứa trẻ nào nghe lời bằng cháu? Bà chỉ hận không thể khiến cháu trở thành cháu chắt nhà mình, nhà bà mà có một đứa như cháu, bà nằm mơ cũng phải cười tỉnh lại.”
Bà cụ cười tủm tỉm, nhẹ nhàng nói: “Đúng là mẹ của cháu không đúng, anh cháu đã đi lâu vậy rồi, ngày nào nó cũng nhìn cái lư hương kia, nhìn bầu trời, mấy người bà cũng đã nhắc nó, nhưng cũng không có cách nào. Con cái là miếng thịt rớt xuống từ trên người mẹ, mà đứa bé kia, thời gian ở với mẹ quá ngắn, trong lòng nó đau khổ. Trước kia lúc cháu còn nhỏ anh cháu rất thương cháu, đối xử với cháu cũng rất tốt, nếu thằng bé có thể bình an lớn lên, bà đoán chắc giờ hai đứa là anh em rất tốt.”
Bà cụ nắm tay cô, nói: “Mẹ cháu đúng là hơi quá đáng một chút, nhưng cháu cũng đừng ương ngạnh như vậy, nghe bà hai câu đi, nha, mẹ cháu cứ ở nhà khóc, cửa cũng không mở, trốn ở trong phòng, mấy người thân thiết như bà vào xem mới biết được.”
“Yêu Yêu ngoan, cháu cũng là miếng thịt từ trên người nó rớt xuống, nó không đúng chỗ nào, cháu cho nó một cơ hội sửa chữa được không?”
Chu Yểu im lặng nghe bà cụ nói rất lâu, cho đến khi người nhà bà cụ đến kêu có việc, bà cụ mới dặn dò thêm hai câu, vỗ tay Chu Yểu rồi đi.
Chu Yểu vào nhà, Trần Hứa Trạch hỏi: “Sao thế?”
“Thuyết khách của mẹ mình.”
Cô không nói nhiều, tiếp tục rửa rau, rõ ràng là không vui vẻ như vừa rồi. Rửa một lát, cô đuổi Trần Hứa Trạch sang một bên.
“Để mình làm cho, cậu vào phòng học đi.”
“Cũng đâu còn kiểm tra gì nữa, mình học làm gì.”
“Vậy cậu cũng đừng ở đây lắc lư nữa.”
Cô phụng phịu, giống như ở địa bàn của mình, càng giống nữ chủ nhân tức giận với chồng mình.
Trần Hứa Trạch biết lúc này trong lòng cô đang rất rối loạn, cậu ngẫm nghĩ, lại cảm thấy gương mặt buồn bực tức giận kia rất đáng yêu, cố nén xúc động muốn bóp một cái, đàng hoàng ra khỏi phòng bếp.
Chu Yểu làm việc nhà đã quen, rửa rau xắt rau xào rau, hạ bút thành văn []. Cơm trong nồi đã chín, mùi hương lan tỏa trong nhà, hai món mặn một món canh cũng đã xong.
[] Hạ bút thành văn: viết xuống là thành văn, ở đây mang nghĩa thuần thục, quen tay
Chu Yểu không ăn, chỉ xới một chén cơm cho Trần Hứa Trạch, “Cậu ăn đi, không được lãng phí.”
Trần Hứa Trạch nhíu mày: “Còn cậu?”
“Lát nữa mình ăn, có hơi mệt, muốn đến ghế trúc nằm một chút.” Cô thật sự mệt mỏi, lại vì có tâm sự, thế là vén rèm lên, đi ra sân sau.
Trần Hứa Trạch một mình ngồi ở bàn ăn, cảm thấy bất đắc dĩ, cậu cầm đũa gắp một miếng, đưa vào miệng.
Động tác nhai nuốt dừng lại.
Hai giây sau, Trần Hứa Trạch cứ một miếng đồ ăn một miếng cơm, quét sạch hết đồ ăn trên bàn, ngay cả canh cũng không thừa lại cho Chu Yểu một ngụm.
Chu Yểu đói bụng mới ra kiếm ăn, vừa thấy liền ngẩn ngơ nửa ngày.
“Cậu…”
Trần Hứa Trạch dùng khăn giấy lau miệng, nghiêm trang nói: “Có hơi đói, ăn hết rồi.”
_______________________
[] Nấm bào ngư xào thịt
Video hướng dẫn cách làm nấm bào ngư xào thịt