Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Không biết bắt đầu từ khi nào, Cô Ngọc Quân thường xuyên xuất hiện ở gần Thất Trung, tỉ lệ đám Chu Yểu gặp cậu ta dần gia tăng. Ban đầu họ đều thấy lạ, Nghênh Niệm lo lắng: “Hay là tới gây chuyện?”
Giang Gia Thụ còn đang phiền não vì lần trước bị “nghẹn”, nói: “Cậu ta dám tìm chúng ta, mình liền xử đẹp cậu ta!”
Sau đó Nghênh Niệm lại bắt đầu xoắn xuýt, nhìn Chu Yểu với vẻ mặt nghiêm túc, “Xong rồi.”
“Sao thế?”
Nghênh Niệm nói: “Không phải cậu ta muốn tìm cậu để mời cậu ta ăn bánh chứ?”
Chu Yểu: “…”
Giang Gia Thụ vỗ đầu cô ấy, hai người lại sang một bên “ẩu đả”.
Nhiều lần thì cũng không thể làm bộ không thấy, đặc biệt là cậu ta đã chạy đến chỗ họ, người đứng ngay bên cạnh, không có cách nào để xem như không khí.
Chu Yểu chào hỏi cậu ta: “Hi.”
Cô Ngọc Quân hơi xấu hổ, giả vờ không thèm để ý mà trả lời: “… Hi.”
“Hi cái đầu cậu!” Giang Gia Thụ chen vào giữa hai người, không có ý tốt nhìn cậu ta: “Cậu tới đây làm gì?”
“Thất Trung là cậu mở à, tôi không thể tới?”
“Cậu…”
Giang Gia Thụ chưa nói xong, Cô Ngọc Quân đã nhìn cả đám bọn họ, tầm mắt quét một vòng, sau đó nhanh chóng cúi đầu bỏ đi.
Cả quá trình, toàn bộ hành vi của cậu ta đều không thể hiểu được, khiến cả đám ngây ra.
Đây chỉ là sự mở đầu, từ đó về sau, Cô Ngọc Quân càng thường xuyên xuất hiện hơn, có khi ít người, cậu ta sẽ nói hai câu với Chu Yểu, không đến nơi đến chốn, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt. Nếu nhiều người, Cô Ngọc Quân sẽ đứng xa hơn một chút nhìn qua, không nói gì, cũng không làm gì, chỉ đứng trong chốc lát rồi rời khỏi.
Đối với chuyện này, Giang Gia Thụ ngấm ngầm suy đoán: “Không phải Cô Ngọc Quân thích Chu Yểu chứ?”
Những người khác cũng nghĩ như vậy.
Ai ngờ lời đó vừa lúc bị Chu Yểu đi ngang qua nghe thấy: “Không có đâu, lúc cậu ta nhìn mình, trong mắt không có cảm xúc gì khác. Cũng rất bình tĩnh nói chuyện với mình, chưa bao giờ quá thân thiết với mình.”
Mọi người sợ hết hồn, ổn định tâm lý, vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Không chờ mấy người họ thảo luận ra kết quả, tan học buổi tối thứ tư, cả đám cùng nhau đi về, bởi vì con đường bên cạnh đang tu sửa nên họ thay đổi đường đi. Rất không khéo, họ gặp một đám người đang đánh một người ở góc tường.
Gặp loại chuyện này, lại không biết chi tiết về đối phương, lúc mấy người Giang Gia Thụ đang do dự không biết có nên lo chuyện bao đồng hay không, Nghênh Niệm bỗng nhiên thốt lên: “Cô Ngọc Quân?!”
… Mẹ nó.
Giang Gia Thụ âm thầm trợn trắng mắt, giờ không cứu cũng phải cứu. Cái mặt phiền phức quen thuộc đó, tuy rằng ghét, nhưng tốt xấu gì cũng quen, nếu mặc kệ cậu ta, lỡ xảy ra chuyện gì, có lương tâm ai mà không cắn rứt.
“Này!”
Lấy khí thế của lão đại rống lên, Giang Gia Thụ xông lên đầu tiên, đối phương vừa thấy Cô Ngọc Quân có người giúp, ngay cả suy nghĩ giằng co cũng không muốn, xoay người chạy hết.
Chỉ còn mình Cô Ngọc Quân, trên mặt toàn là vết thương, cả người bẩn thỉu ngồi trong góc tường.
Có lẽ cậu ta rất đau, nương theo ánh sáng lờ mờ nhận ra mấy người họ, Giang Gia Thụ đứng đầu đám nam sinh, phía sau họ không xa, cách một khoảng là Nghênh Niệm, cùng với hai người Chu Yểu và Trần Hứa Trạch.
Hai người họ đứng bên đó, sạch sẽ như vậy, hoàn toàn khác với cậu ta.
Cô Ngọc Quân giơ tay che nửa khuôn mặt, nghiêng đầu, thà rằng nằm trên mặt đất.
“… Đi đi.”
“Cậu nói gì?” Giang Gia Thụ không nghe rõ, tiến lại gần nghe lần nữa, giận đến mức suýt chút nữa nhấc chân đá cậu ta.
“Mẹ nó! Tốt bụng tới giúp cậu, giờ bảo chúng tôi cút? Mẹ nhà cậu…”
Đại Hùng kéo tao áo Giang Gia Thụ, “Cậu ấy nói ‘đi’.”
Giang Gia Thụ lập tức bình tĩnh lại, “… À.”
Cậu ấy quay đầu nhìn mấy người Trần Hứa Trạch, ánh mắt dò hỏi giải quyết như thế nào. Chu Yểu kéo Trần Hứa Trạch đi tới vài bước rồi buông tay cậu ra, mình thì ngồi trước mặt Cô Ngọc Quân.
“Vì sao mấy người kia đánh cậu?”
Không biết vì sao, lúc này, Cô Ngọc Quân đột nhiên muốn rơi nước mắt. Cậu ta dùng tay che mặt không nói lời nào, lấy sự im lặng để trả lời.
“Cậu biết mà, cậu không trả lời, tôi sẽ có biện pháp cực đoan hơn, ví dụ như bảo bạn tôi kéo cậu lên, hoặc là…”
Dưới giọng điệu ra vẻ uy hiếp của cô, cậu ta ỡm ờ một lúc, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Vừa rồi… Tôi đi qua đây… Không cẩn thận đụng phải chúng…”
Sau đó thì ồn ào lên, cậu ta không đánh lại, bị đánh ngã xuống đất, ăn một trận đòn.
“Cậu thật là…” Giang Gia Thụ cũng không biết chửi bậy thế nào nữa.
Chu Yểu quay đầu nhìn Nghênh Niệm, “Niệm Niệm, có khăn ướt với băng dán cá nhân không?”
“Hả? À, có.” Trong túi con gái luôn chuẩn bị sẵn, với loại người trước kia đã từng đắc tội với không ít người như Nghênh Niệm, băng dán cá nhân đương nhiên là vật tùy thân.
Nghênh Niệm đưa đồ cho Chu Yểu, cả quá trình Trần Hứa Trạch không nói một câu, chỉ yên lặng nhìn hành động của Chu Yểu.
“Ngồi dậy.” Cô nói.
Cô Ngọc Quân che mặt nằm giữa đất, không nghe rõ lắm: “… Cái gì?”
“Ngồi dậy, dựa vào tường.”
Nửa ngày cậu ta vẫn không có động tĩnh.
Giọng Chu Yểu trầm xuống hai phần: “Tôi không muốn lặp lại lần nữa.”
Lúc mọi người cho rằng Cô Ngọc Quân sẽ không có phản ứng, thế nhưng cậu ta lại ngoan ngoãn nghe lời Chu Yểu nói, tay chống đất, chậm rãi ngồi dậy, dựa lưng vào tường.
Bị nhiều người nhìn thẳng vào dáng vẻ bị thương chật vật của mình như vậy, vẻ mặt Cô Ngọc Quân tối sầm.
Chu Yểu không nói chuyện, vẫy tay gọi Nghênh Niệm đến hỗ trợ, Nghênh Niệm dùng khăn ướt lau mặt cho cậu ta. Cô Ngọc Quân “a” một tiếng, tránh né theo bản năng, Chu Yểu liền nói: “Không được nhúc nhích.” Cậu ta như một đứa trẻ, không động đậy nữa.
Chỗ nào Nghênh Niệm dùng khăn ướt lau khô, Chu Yểu liền xé bao băng dán cá nhân, dán lên chỗ ấy, che miệng vết thương của cậu ta lại.
Chu Yểu và Nghênh Niệm quá dịu dàng, Cô Ngọc Quân xấu hổ lại không được tự nhiên, còn bị một đám Giang Gia Thụ nhìn chằm chằm, cho dù da mặt dày thế nào cũng không nhịn được mà mở miệng muốn châm biếm. Cậu ta cười, động đến khóe miệng, đau đến mức phải nhíu mày nhưng vẫn cố ý trưng ra bộ mặt tươi cười nói: “Cậu tốt với tôi như vậy, lại mua bánh cho tôi, xử lý miệng vết thương cho tôi, này, không phải cậu thích tôi chứ? A!”
Cô Ngọc Quân đau đớn kêu thành tiếng, trừng mắt với Trần Hứa Trạch, cậu ta vừa nói câu kia với Chu Yểu xong, Trần Hứa Trạch vẫn luôn im lặng đứng một bên bỗng nhiên nhấc chân hung hăng đạp lên đùi cậu ta một cái.
“Quản cái miệng của cậu đi.”
Trần Hứa Trạch nửa rũ mắt, mặt không có biểu tình, ánh mắt nhìn cậu ta không có chút tình cảm.
Cô Ngọc Quân hít sâu, muốn lên cơn, nhưng nghĩ lại thì nhịn xuống.
… Ai bảo cái miệng mình bỉ ổi. Hơn nữa cậu ta nhìn gương mặt mịn màng của Chu Yểu, thật ra người ta rất tốt, mình như vậy hình như là không nên.
Xử lý miệng vết thương xong, Cô Ngọc Quân đứng dậy, nửa dựa vào tường mới có thể đứng vững.
Chu Yểu hỏi: “Ngày nào cậu cũng không về nhà sao?”
“Nhà? Tôi không có nhà.” Cô Ngọc Quân cúi đầu nhìn giày mình, thử giật giật, không ngẩng đầu.
“Cậu ở đâu?”
“Tùy thôi, quán net, cửa hàng tiện lợi, dưới cầu…” Cậu ta cười xòa: “Chắc là các cậu chưa ngủ dưới hầm cầu nhỉ?” Cậu ta làm vẻ mặt “sảng khoái”, giơ ngón tay cái về phía mình, “Siêu sướng.”
Một đám người nghe mà không biết nói gì.
Chu Yểu hỏi tiếp: “Mỗi ngày cậu ăn gì?”
“Tôi không có tiền?” Cô Ngọc Quân làm như nghe được chuyện cười: “Muốn kiếm tiền có rất nhiều cách.” Cậu ta vỗ bụi trên người, lại trở thành một tên cà lơ phất phơ.
“Biết nắp cống bên khu phía Đông không, sau hai giờ tôi qua cạy lấy trộm, không hề khó, chỉ là tên chủ đồng nát lừa tôi, thấy tôi là người mới lại còn nhỏ, chỉ cho mấy trăm. Con mẹ nó!”
Gương mặt Chu Yểu đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào cậu ta, “Cậu có biết như vậy là phạm pháp không?”
Cô Ngọc Quân thấy sắc mặt cô thay đổi thì sửng sốt, thờ ơ ngẩng cổ: “Thế thì sao?”
Chu Yểu đột nhiên nắm cổ áo Cô Ngọc Quân, hoàn toàn không giống hành động cô sẽ làm: “Biết phạm pháp mà còn làm, đầu óc cậu có vấn đề hay bị úng nước?”
Chu Yểu rất ít khi mắng người, càng chưa từng có loại hành vi thế này, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Cô Ngọc Quân nhìn cô, đột nhiên hất tay cô ra.
“Đừng tưởng cậu giúp tôi vài lần là có thể kiêu căng ngạo mạn dạy đời tôi, tôi như thế nào thì liên quan gì đến cậu?! Đến lượt cậu quản tôi sao? Đúng là con ngoan trò giỏi!” Cậu ta trừng mắt với Chu Yểu, giọng hơi khàn: “Tôi trộm hay không trộm là chuyện của tôi, cậu quản cái rắm à!”
Sắc mặt Giang Gia Thụ biến đổi, xông lên muốn đánh cậu ta, bị Chu Yểu ngăn lại.
Chu Yểu đứng tại chỗ, không nói gì nhìn Cô Ngọc Quân một lúc lâu, đột nhiên cô mỉm cười, xoay người đến bên cạnh Trần Hứa Trạch.
“Đi thôi.”
Cả đám đều nhìn Cô Ngọc Quân vài lần, không ai quan tâm đến cậu ta nữa, ra khỏi tầm mắt của cậu ta.
Nơi xó xỉnh tối tăm chỉ còn lại một mình cậu ta. Cô Ngọc Quân dựa tường đứng yên rất lâu, cho đến khi trời đột nhiên đổ mưa, cậu ta ở dưới mái hiên, cũng không bị ướt.