Thập Tam Phân Tử Thần

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cứ như vậy, giữa những ánh mắt chăm chú xung quanh, Ninh Thập Tam lẽo đẽo theo sau Icy ra khỏi quán bar, hòa vào không gian mù mịt bên ngoài. Gió đêm thổi tới, cuối cùng Ninh Thập Tam cũng có thể hít thở thoải mái. Hắn thở sâu, trong lòng thề thốt, suốt phần đời còn lại sẽ không bao giờ đặt chân vào quán bar này dù chỉ nửa bước…Không, hắn sẽ không bao giờ lảng vảng trong phạm vi mười dặm xung quanh đây nữa.

“Anh không thấy việc theo dõi em là hơi quá đáng rồi sao?”

Từ lúc ra khỏi quán, Icy không nói gì, đi thẳng đến bãi đậu xe.Ninh Thập Tam không nhịn được nữa, đứng ở phía sau hét lớn.

Icy không để tâm, vẫn đi tới chỗ bãi xe. Khi đến trước xe của mình mới quay lại nhẹ nhàng nói với Ninh Thập Tam: “Xin lỗi”

Hả…

Câu trả lời ngoài dự liệu khiến Ninh Thập Tam không thốt nổi lời nào, sững sờ nhìn Icy. Bao bọc Icy vẫn là một tầng khí lạnh lẽo, thế nhưng không nặng nề như khi ở trong quán bar. Ban nãy nhìn Icy hầm hầm sát khí mà Ninh Thập Tam cứ ngỡ hắn sắp giết mình đến nơi, chẳng bù cho bây giờ, sau khi Icy xin lỗi, luồng sát khí kia dường như đã bị nỗi buồn che lấp. Ninh Thập Tam cảm giác được luồng khí ấy, vừa thân quen lại có chút xa lạ.

Ninh Thập Tam còn đang ngây người, Icy lại nói tiếp: “Giờ em có thể cho anh biết, mấy ngày nay em giận cái gì không?”

Này…

Ninh Thập Tam tiếp tục ngẩn ra, sau đó gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh không biết mình đã làm sai ở đâu thì xin lỗi cái gì?”

“Em không nói anh làm sao biết? Tuy rằng anh cũng muốn dùng thuật đọc tâm.”

Icy cũng chẳng quan tâm đấy có phải cấm thuật hay không, thế nhưng hắn cảm thấy dùng pháp thuật đọc suy nghĩ người khác là rất hèn hạ, hắn hi vọng Ninh Thập Tam có thể tự nói với mình.

“Anh không cần biết!”

“Cứ cho là em đúng, nhưng điều đó cũng không phải lí do để em đùa giỡn với phụ nữ trong quán bar.” Icy bình tĩnh nói.

Hắn không thể dùng thuật đọc tâm, nhưng có thể sử dụng linh thuật khác để nghe cuộc trò chuyện giữa cô gái và Ninh Thập Tam. Nhìn hai người thân mật chơi trò chơi, hắn chẳng dễ chịu chút nào. Lúc sau cô gái còn muốn lôi kéo một mình Ninh Thập Tam tới chỗ khác, hắn mới không nhịn được nữa, bước thẳng vào quán lôi Ninh Thập Tam ra ngoài.

Nhẫn nại thì cũng có giới hạn, huống chi từ trước đến nay Icy vốn không phải là người kiên nhẫn.

Nghe xong lời Icy nói, Ninh Thập Tam cười khẩy, mỉa mai: “Anh Hàn kì lạ thật nha, nếu anh không muốn tôi biết rõ về cuộc sống của anh, thì anh cũng đừng xen vào chuyện của tôi. Tuy chúng ta đang hẹn hò, nhưng vẫn phải tôn trọng quyền riêng tư của nhau chứ, anh thấy có phải không?”

“Icy,” Icy sửa lại: “Anh thích em gọi anh là Icy.”

Bọn họ là đang cãi nhau đấy, lại còn dùng nickname làm gì? Cái tên Icy này thật khiến người ta nghẹn họng, Ninh Thập Tam hừ một tiếng, coi như đã rõ.

“Em nói rõ ràng xem, việc em tức giận thì liên quan gì đến vấn đề có tôn trọng quyền riêng tư hay không?”

Bị chất vấn, Ninh Thập Tam sôi máu, cười gằn: “Anh có thể uống cà phê với phụ nữ, tại sao tôi không thể chơi trò chơi với người khác?”

“Uống cà phê với phụ nữ?” Icy nhíu mày. “Anh?”

Còn dám giả bộ vô tội ư, Ninh Thập Tam dù giận vẫn cố duy trì nụ cười, “Anh bị chứng hay quên à, mới mấy hôm trước anh còn trò chuyện vui vẻ với bạn gái anh ở quán cà phê.”

“Ý em là…” Icy rốt cuộc cũng nghĩ tới, “Lulu sao?”

“Ha, gọi tên nghe thân thiết nhỉ.” Giọng Ninh Thập Tam toàn mùi giấm. Hắn thừa nhận, mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng hôm đó hắn lại cảm thấy không vui.

“Nhưng mà chuyện này thì liên quan gì đến cô ta?”

Ánh đèn đường hắt lên con ngươi đen thẳm của thanh niên khiến nó rực sáng, đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy thắc mắc. Không biết Icy thật sự không hiểu hay là giả bộ không hiểu. Ninh Thập Tam thở dài, nếu cứ tiếp tục ông nói gà bà nói vịt như thế này thì chẳng ích lợi gì, thà

nói thẳng suy nghĩ của mình ra còn hơn.

“Icy,” Ninh Thập Tam nghiêm túc nói: “Nếu như anh thật sự coi em là người yêu, không phải anh nên giới thiệu bạn bè của anh với em ư? Anh chỉ nói đúng một câu ‘em không cần biết’, khiến em thấy việc anh hẹn hò với em không có một chút thật lòng nào.”

Ninh Thập Tam cũng không nhất thiết phải làm quen với Lulu, hắn chỉ cần Icy giới thiệu cô ta, để hắn có thể chắc chắn rằng Icy nghiêm túc với mối quan hệ này.

“Ý em là Lulu?” Icy càng thêm khó hiểu: “Em đâu cần phải biết cô ta. Nếu hôm ấy không phải Lulu đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, anh còn chẳng nhớ nổi cô ta là ai. Cô ta có ở đó hay không cũng chẳng đáng để ý, em thật sự muốn anh giới thiệu em với Lulu sao?”

Ha? Nhớ lại vóc dáng gợi cảm của người đẹp kia, Ninh Thập Tam vô cùng hoài nghi cảm nhận về cái đẹp của Icy có phải rất khác biệt so với người bình thường hay không.

Cằm bỗng nhói lên kéo ý thức đang bay bổng của Ninh Thập Tam trở về thực tại. Icy đang giữ cằm hắn, ngươi hơi chúi về phía trước, con ngươi sâu thẳm lạnh lùng nhìn Ninh Thập Tam.

“Em thích cô ta?”

Giọng điệu như muốn gây sự, âm thanh lạnh lẽo càng chứng tỏ tâm trạng cực kì không vui của Icy. Icy tiến gần thêm, Ninh Thập Tam có thể nhìn thấy hình bóng mình phản chiếu trong ánh mắt đó, chỉ có duy nhất mình hắn, không còn chỗ chứa thêm bất kì sự vật nào khác, hai con ngươi đen thẳm nhuốm đầy khao khát chiếm giữ.

Loại cảm xúc này chỉ có thể diễn đạt bằng một từ, là ghen nha!

Bốn mắt nhìn nhau, sau khi biết được tâm ý của đối phương, Ninh Thập Tam đột nhiên nở nụ cười. Buồn bực trong lòng mấy hôm nay rốt cuộc tiêu tan hết, cuối cùng hắn rút ra kết luận, sau này mỗi khi nói chuyện với Icy hắn cần tự mình suy ra ẩn ý. Icy nói ‘em không cần biết’ không phải vì Icy không thèm nói rõ về Lulu với hắn, mà vì cô nàng nọ vốn dĩ không đáng để hắn quen biết.

“Icy, về sau mỗi khi nói chuyện anh có thể nói rõ hơn một chút được không?” Ninh Thập Tam mỉm cười, vươn tay ôm lấy cổ Icy, đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Icy còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị nụ hôn nóng ấm chiếm giữ. Ninh Thập Tam đột nhiên nhiệt tình thế này khiến Icy cảm thấy nao nao, nhưng ngay sau đó Icy cũng nhiệt tình đáp lại, buông tay đang giữ cằm Ninh Thập Tam ra, ôm lấy thắt lưng hắn, cùng dựa vào thành xe tiếp tục nụ hôn.

Icy vốn là người khá lạnh nhạt trong phương diện tình cảm, thế nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy vui vẻ như lúc này. Có lẽ vì cái người đối xử lạnh lùng với hắn mấy ngày qua đã làm lành với hắn, có lẽ vì đã quen với những động chạm thân mật giữa mình và Ninh Thập Tam, hành động của Icy càng lúc càng gấp gáp. Màn đêm như bị nhiệt huyết nhen nhóm, trở nên nhu hòa hơn, gió lướt nhẹ qua khiến những sợi tóc của hai người lay động hòa vào nhau.

“Anh đang ghen phải không?” Sau một hồi hôn môi say đắm, Ninh Thập Tam đẩy Icy ra, dựa vào thành xe, mỉm cười nhìn hắn.

Icy nhíu mày, hắn không hiểu câu hỏi của Ninh Thập Tam lắm. Hắn chỉ cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc Ninh Thập Tam thích Lulu. Còn cảm xúc đó là gì, hắn lại không biết chính xác.

Tầm mắt dừng lại trên cà vạt xanh thẫm in họa tiết đen của Ninh Thập Tam, tuy màu sắc trông khá kì quặc nhưng đây là màu mới Icy vừa nhận biết được.

Rất mới lạ, giống như cảm xúc trong lòng lúc này. Icy duỗi tay chạm nhẹ vào chiếc cà vạt, khen: “Thật đẹp.”

Cái tên này không phải đang khen mình chứ? Ninh Thập Tam buồn cười nghĩ, xem ra từ nay về sau phải cố gắng phân tích lời nói của Icy, bởi vì chúng không chỉ ngắn gọn, mà đôi khi ý chính trong đó còn bị lược mất. Nếu không chú ý rất dễ xảy ra mâu thuẫn, chuyện xảy ra lần này là một ví dụ.

“Icy, em thừa nhận lần này lỗi là do em khi chưa hỏi rõ ràng mọi chuyện đã chiến tranh lạnh với anh. Thế nhưng anh cũng có một phần trách nhiệm, anh phải thay đổi cách nói chuyện đi, không thì làm mích lòng người ta anh cũng không biết.”

“Anh sẽ cố gắng.” Icy nói cho có, ngoại trừ Ninh Thập Tam ra, suy nghĩ hay cảm xúc của những người khác thì liên quan gì hắn.

“Mà anh hình như không giỏi giải quyết mấy chuyện tình cảm nhỉ.” Ninh Thập Tam tiếp tục: “Nếu như anh thực sự quan tâm đến đối phương, không muốn chia tay, đáng lẽ sau khi cãi nhau xong phải chủ động làm lành, đằng này lại biến mất tăm mấy ngày liền.”

Ninh Thập Tam hướng dẫn từng bước, nguyên nhân không có gì to tát, chỉ là sau này nếu như có tình huống tương tự xảy ra, sẽ có người chủ động tới xin lỗi hắn. Mấy ngày nay hắn đã phóng ám hiệu cho Icy vậy mà chẳng thấy Icy mò đến tìm hắn. Thái độ lạnh nhạt của Icy không thể không khiến Ninh Thập Tam cảm thấy nghi ngờ.

“Anh đang chờ em hết giận.”

Dù sao hằng đêm Icy vẫn có thể tới chỗ Ninh Thập Tam, ôm Ninh Thập Tam cùng ngủ, cho nên đối với hắn mà nói tình trạng hiện giờ không khác trước kia là bao, khác biệt lớn nhất là không được ăn đồ ăn Ninh Thập Tam chuẩn bị nữa mà thôi. Vốn dĩ hắn không hiểu vì sao Ninh Thập Tam lại muốn chiến tranh lạnh với hắn, còn định chờ Ninh Thập Tam nguôi giận sẽ đến tìm, kết quả Ninh Thập Tam bỏ mặc hắn đi ăn mừng sinh nhật với bạn, thậm chí còn cười đùa với nữ sinh. Vì thế ý định ngồi im một chỗ quan sát tình hình của Icy lập tức tiêu tan. Cái loại cảm xúc khó chịu ấy theo lời Ninh Thập Tam nói thì là ghen.

Nghe Icy nói xong, Ninh Thập Tam thở dài dựa gần lại, tựa đầu lên vai hắn, hỏi: “Mấy ngày qua anh có nhớ đến em không?”

“Ba bữa cơm bữa nào cũng nhớ.” Mấy ngày nay Icy đều vùi đầu vào thiết kế, nhưng không cách nào tập trung nổi. Đêm thì có thể mò đến ôm Ninh Thập Tam ngủ, nên chỉ tới những lúc ăn cơm là thấy nhớ hắn nhất.

Câu trả lời vừa quả quyết vừa nghiêm túc khiến Ninh Thập Tam không kìm được nở nụ cười. Hắn thừa nhận bản thân đã đại bại trước “tài ăn nói” của Icy. Nếu như không phải đã biết một chút về con người Icy, Ninh Thập Tam nhất định nghi ngờ Icy chỉ là muốn tìm một đầu bếp làm việc không công mà thôi.

Thế nhưng nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng bước vào quán bar ban nãy của Icy, Ninh Thập Tam lại thấy rất vui. Khi tức giận trông Icy rất đẹp trai, tuy hành động kì quặc nhưng từ những chi tiết nhỏ đều có thể thấy Icy rất quan tâm đến Ninh Thập Tam, hắn chỉ không biết thể hiện ra như thế nào mà thôi.

“Chúng ta về nhà thôi.” Tựa vào người Icy, Ninh Thập Tam nói khẽ.

Icy đương nhiên không từ chối, cùng lên xe với Ninh Thập Tam, lái xe quay về nhà trọ. Trên đường đi, Ninh Thập Tam hỏi: “Mấy ngày nay anh đều gọi đồ ăn bên ngoài về sao?”

“Mì ăn liền.” Icy suy nghĩ một lát rồi kết luận: “Rất ngon.”

“Không phải một ngày ba bữa anh đều ăn mì ăn liền đó chứ?”

“Không, một ngày anh chỉ ăn một bữa.”

Tử thần không cần ăn uống, chỉ là Icy cảm thấy mì ăn liền rất ngon, cho nên nên mỗi ngày đều ăn một bữa, đủ mọi loại mì ăn liền kèm gói gia vị vẫn còn đang chất đống ở nhà.

Ninh Thập Tam liếc nhìn con người nghiêm nghị mặt không biểu tình đang ngồi bên cạnh, tưởng tượng ra cảnh Icy húp mì, dở khóc dở cười. Là lỗi tại mình. Ai bảo lần trước đi siêu thị mình giựt dây Icy, xúi hắn mua một đống mì gói. Ninh Thập Tam thừa nhận, lúc đó hắn chỉ đùa cho vui, ai nghĩ Icy thật sự ăn mì gói thay cơm chứ.

“Sau này nhớ rõ mỗi khi cãi nhau phải ra hàng ăn, mì ăn liền không có chất dinh dưỡng gì, ăn nhiều không tốt.”

“Em lo cho anh?” Icy nghiêng đầu nhìn Ninh Thập Tam, đồng tử đen như mực lộ ra chút khó hiểu. Hắn không quen được người khác quan tâm, hơn nữa…”Chúng ta có thể không cãi nhau mà.”

Bị Icy nhìn chằm chằm khiến mất tự nhiên, Ninh Thập Tam không thừa nhận rằng mình lo cho Icy, chỉ ngả đầu sang bên cạnh, nói: “Điều này e rằng khó, bởi vì em rất nóng tính, mà anh có vẻ cũng không khá hơn là bao.”

“Anh công nhận nửa câu đầu đúng,” Icy thản nhiên phân tích dưới góc độ khách quan, “Em toàn nổi nóng vô cớ.”

Chẳng lẽ không phải vì cách nói chuyện của anh có vấn đề ư? Ninh Thập Tam cười lạnh, chợt nghe Icy nói tiếp: “Thế nhưng như vậy rất đáng yêu.” Nhất là lúc cuộn tròn mình ngủ, giống như lời Zero nói, đáng yêu giống mấy vật tròn tròn nhỏ nhỏ, vừa nhìn thấy đã muốn đâm nó bóp nó vân vê nó chà đạp nó.

Này, từ đáng yêu không phải để dùng trong trường hợp này nha! Ninh Thập Tam một lần nữa bị phương thức dùng từ kì lạ của Icy khiến cho phát khùng, đang muốn phản bác, chợt nghe tiếng phanh xe chói tai vang lên. Một chiếc mô tô phân khối lớn cắt ngang mũi ô tô, Icy vì tránh va chạm với nó mà quành xe sang một bên, giẫm mạnh phanh.

“Chuyện gì vậy?”

Ninh Thập Tam vốn tưởng rằng Icy lái xe không chú ý, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra đây là đường một chiều, vi phạm luật lệ giao thông chính là người điều khiển mô tô phía đối diện.

Vì Icy phản ứng kịp thời, xe mô tô kia chỉ lảo đảo một chút, không xảy ra va chạm. Có điều anh ta lại dừng xe, tháo mũ bảo hiểm xuống đi tới phía trước mũi xe của bọn họ. Ninh Thập Tam lịch sự kéo kính xe xuống, hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Anh ta không sao đâu.” Icy cướp lời.

Ninh Thập Tam dùng khuỷu tay huých huých Icy, lúc này Icy không nên nói gì, nhỡ đâu lại làm người ta tức chết.

“Đầu gối của tôi bị trầy rồi.” Người đàn ông kia liếc nhìn bọn họ: “Hai anh tính bồi thường tiền thuốc thế nào đây?”

Bị thương? Khóe miệng Ninh Thập Tam méo xệch. Ban nãy đâu có đụng chạm gì, nếu không với tốc độ của hai bên, chiếc xe mô tô kia đã lao lên vỉa hè từ lâu rồi. Nhưng khi nhìn xuống đầu gối người nọ thì quả nhiên có một vết trầy. Lại trông bộ dạng của anh ta, chẳng biết tóc tai nhuộm màu gì, trên người khoác áo da rẻ tiền với thiết kế rất kì quặc, còn cả chiếc xe được độ lại trông rất phong cách kia nữa. Ninh Thập Tam cau mày, cảm thấy tên kia không phải người điều khiển xe máy bình thường, mà là thành phần đầu gấu đi bão.

Quả nhiên, một trận động cơ gầm rú dữ dội vang lên, lập tức một đoàn xe mô tô vùn vụt lao đến, lượn vòng quanh xe ô tô của bọn họ. Chân ga được lắp ráp lại phát ra những tiếng kêu chói tai, khiến màn đêm tĩnh lặng nháy mắt trở nên hỗn loạn ầm ĩ.

Thấy cách ăn mặc của đám người kia, Icy đột nhiên cảm thấy gu thẩm mỹ của Zero còn tử tế chán. Hắn nhíu mày hỏi Ninh Thập Tam, “Bọn chúng cứ đi vòng vòng như thế không thấy chóng mặt sao?”

“Anh cứ lo cho chúng ta trước đi đã.”

Ninh Thập Tam đẩy cửa xuống xe, lên tiếng: “Vui lòng nhường đường cho chúng tôi được không?”

“Anh em của tao bị chúng mày đụng trầy xước, bồi thường tiền trước đi đã.” Một tên to con cầm đầu nói.

“Đây là đường một chiều, hình như các anh đi lầm đường. Hơn nữa chúng tôi cũng chưa đụng vào anh ta mà, nếu như các anh muốn thì cứ gọi cảnh sát tới giải quyết, tôi không ngại đâu.” Ninh Thập Tam tựa ở cửa xe, hờ hững nói: “Nhưng tôi tin cảnh sát không mù, hai xe có va chạm hay không bọn họ sẽ nhìn ra ngay.”

Bọn đầu gấu xuống xe, một gã tiện tay vớ lấy cây gậy gài ở sau xe, kéo lê trên lớp nhựa đường, tạo ra tiếng ma sát ken két. Gã vung gậy lên đập xuống đầu xe ô tô, đèn chiếu phía trước lập tức vỡ tan tành.

“Va chạm thế này đã đủ chưa?” Tên đại ca nói.

Cái lũ này là muốn ăn vạ đòi tiền nên mới cố tình gây sự đây mà. Sắc mặt Ninh Thập Tam trầm xuống, hắn không thích gây rắc rối, nhưng cũng không sợ bị rắc rối tìm đến mình. Nụ cười trên mặt vụt tắt, Ninh Thập Tam đứng thẳng lại, bước tới hỏi: “Vậy các người muốn thế nào?”

“Để tiền lại, hoặc là…” Tên bị trầy ban nãy đi qua đập đập xuống chỗ Ninh Thập Tam vừa dựa lưng, “Để xe lại.”

Gã vừa mới dứt lời, cái tay đang đập xuống xe lập tức khựng lại, một luồng lực vô hình ập tới. Còn chưa kịp phản ứng, cả người gã đã bay véo ra ngoài, đập vào đúng cái mô tô phong cách của mình. Tiếp đó cả người lẫn xe đồng loạt đổ nhào xuống, đầu xe nện vào nền đất tạo ra tiếng vang nặng trịch. Thằng cha xui xẻo nằm quằn quại ngay cạnh chiếc xe, mãi lâu sau vẫn chưa thấy đứng dậy.

Từ phía cửa xe bên kia Icy bước xuống, mắt đảo qua đám người, tuy không nói lời nào nhưng vẫn khiến khí thế của bọn chúng tắt ngúm. Icy thản nhiên nói: “Cả hai phương án tao đều không thích.”

Icy ra tay nhanh như cắt, không ai kịp thấy vì sao tên đồng bọn xui xẻo kia lại bị hất văng ra. Nhìn trang phục cùng tư thế bình thản của Icy, tất cả không ai bảo ai tự động lùi về sau hai bước. Ninh Thập Tam nhân cơ hội lấy điện thoại ra, lúc nãy còn định dùng lời nói hù dọa khiến chúng sợ hãi mà bỏ chạy, nhưng hành động của Icy đã khiến kế hoạch tan nát. Đối phương người đông thế mạnh, không cần thiết phải liều mạng làm gì, vẫn nên gọi điện báo cảnh sát thì hơn.

Tên đại ca không cho Ninh Thập Tam cơ hội gọi điện thoại, vọt tới trước mặt hắn tung một cú đấm. Ninh Thập Tam vội lách mình tránh thoát. Phe bên kia rất đông, bọn chúng vây kín xung quanh khiến Ninh Thập Tam không tìm đâu ra hội báo cảnh sát. Nhưng vì thường ngày chăm chỉ rèn luyện thể chất, nên lúc này hắn cũng không lo lắng lắm, chỉ nhìn về phía Icy hét to: “Icy, cẩn thận đó.”

Lại một tên nữa bắn lên cao rồi rớt độp xuống mặt đất, đây là câu trả lời của Icy.

Icy ra tay vô cùng nặng, thấy tên kia nằm sóng soài trên đất cả buổi vẫn chưa đứng lên, Ninh Thập Tam cảm thấy đau giùm hắn. Lũ đầu gấu chung quanh thấy vậy liền trút hết giận dữ lên Ninh Thập Tam, Ninh Thập Tam không dám chậm trễ, đoạt ngay lấy cây gậy sắt trong tay một gã, vung vài vòng.

Nghe được lời căn dặn của Ninh Thập Tam, tâm trạng Icy khá hơn nhiều. Cảm giác khó chịu vì dịp tốt được ở cạnh Ninh Thập Tam bỗng nhiên bị phá hỏng dần dần dịu xuống. Lại có một tên không sợ chết nữa lao đến phía Icy, nhưng gã chưa kịp ra tay thì cổ tay đã bị giữ chặt, một cỗ sức mạnh vô hình kéo ngược tay hắn lại. Icy quay đầu nhìn thì thấy Zero đang cười hì hì, dùng thuật ẩn thân đứng một bên xem trò vui.

“Icy, tử thần không được phép ẩu đả với nhân loại.” Zero mỉm cười nói.

Ninh Thập Tam đang bị bao vây, tình thế nguy cấp, Icy không dư thời gian nghe Zero lảm nhảm, bước thẳng qua gã. Nhưng Zero di chuyển chặn ngay trước mặt Icy, ngón tay vẽ ra một pháp trận, một bức tường trong suốt lập tức hiện ra chắn đằng trước bọn họ.

“Cút ngay!” Icy lớn tiếng quát.

“Ta chỉ muốn tốt cho ngươi, Icy.” Zero không hề bị cơn tức giận của Icy khiến cho hoảng sợ, khoanh tay trước ngực, nói: “Đây là dịp tốt để điều tra thực lực của Ninh Thập Tam. Chẳng lẽ ngươi không muốn biết trong điều kiện như thế nào thì linh thuật của Ninh Thập Tam mới càng có thể phát huy ư?”

Icy nhíu mày, vẻ mặt đột nhiên âm u, nhìn chằm chằm Zero hỏi: ” Mấy tên này là do ngươi phái tới?”

Nụ cười trên mặt Zero cứng đờ, gã không nói lời nào, nhưng biểu cảm trên mặt gã chứng tỏ Icy đã đoán đúng. Icy càng giận dữ, lạnh lùng nói: “Đừng có xen vào chuyện của ta, việc điều tra ta sẽ tự mình làm.”

“Nếu như ngươi có ý định làm thì cuộc điều tra này đã không kéo dài đến tận hôm nay.” Một giọng nói ngọt ngào vang lên, bóng dáng Lulu hiện ra trong màn đêm u tối. Hôm nay cô diện một bộ đồ bó đỏ rực, càng tôn lên vóc người thon thả xinh đẹp. Cô không vui nhìn Icy, “Cho nên ta mới nghĩ ra biện pháp này.”

“Tử thần không thể dùng linh thuật quấy nhiễu nhân loại.”

“Cám ơn lời nhắc nhở của ngươi, Icy. Điều này đương nhiên ta biết.” Lulu cười khúc khích: “Nhưng nếu muốn kẻ khác toàn tâm toàn ý phục tùng mình, đôi khi không nhất thiết phải dùng đến linh lực. Ngươi đã từng nghe đến câu nhan sắc chính là vũ khí trời sinh lợi hại nhất của phụ nữ chưa?”

“Các ngươi thật lắm chuyện,” bị quấn lấy không đi được, Icy dừng bước, thản nhiên nói: “Có điều dường như các ngươi đã quên, nhiệm vụ lần này là do ta phụ trách.”

“Thì ra ngươi còn nhớ rõ mình phụ trách vụ này.” Lulu chẳng thèm để tâm đến vẻ mặt băng giá của Icy, cười mỉa: “Ta còn tưởng ngươi chìm đắm trong mối quan hệ với Ninh Thập Tam nên đã quên mất mình phải làm gì rồi.”

Icy cũng cười lạnh, không lên tiếng. Nếu bảo không nhớ rõ, chi bằng nói thẳng ra là không quan tâm. Cái gọi là điều tra gì gì đó vốn dĩ từ đầu hắn đã không để ở trong lòng. Sống chết

là chuyện riêng của nhân loại, không liên quan hắn. Hơn nữa hiện tại Icy rất yêu thích thế giới đầy màu sắc Ninh Thập Tam mang đến cho hắn.

Icy quay đầu, thấy Ninh Thập Tam đang bị vây ở giữa. Dù đã quật ngã được mấy tên nhưng Ninh Thập Tam cũng bị đánh trúng, liên tục lùi về phía sau. Càng phản kháng càng khiến tính hung bạo của bọn đầu gấu được khơi lên, nắm đấm vung về phía Ninh Thập Tam ngày càng hung hãn. Một chiếc xe chạy ngang qua ngã tư, hoàn toàn không hay biết màn ẩu đả đang diễn ra ở trong góc tối. Bóng tối đúng là lớp vỏ tốt nhất che lấp toàn bộ cảnh bạo lực đang diễn ra.

Icy đột nhiên căng thẳng.Hắn chưa bao giờ

trải qua cảm giác này. Icy không thể kiểm soát nổi tâm trạng mình, cho nên hắn đứng yên không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn màn đấm đá đang xảy ra trước mắt, nói: “Gần đây Ninh Thập Tam chưa hề thi triển linh thuật.”

“Gần đây không thi triển không có nghĩa là sắp tới cũng

sẽ không. Diệt trừ mối nguy hiểm tiềm tàng này kịp thời, mới có thể đảm bảo công việc của chúng ta từ nay về sau được thuận lợi.”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Đơn giản thôi, thay vì điều tra,chi bằng trực tiếp loại bỏ. Nếu chưa thể loại bỏ ngay lập tức, vậy ngồi quan sát khả năng của cậu ta cũng tốt. Chẳng lẽ hai ngươi không muốn biết thực lực của kẻ có thể đối đầu được với tử thần lợi hại tới đâu ư?” Lulu đảo mắt, quay đầu mỉm cười hỏi Zero, “Có đúng không?”

Zero nhìn Icy mặt lạnh tanh không biểu tình, biết điều không hưởng ứng theo Lulu. Vì thế ba tử thần tiếp tục đứng trong bóng đêm nhìn cuộc ẩu đả đang diễn ra.

Băng đảng rất đông, Ninh Thập Tam nhanh chóng không cầm cự được, eo bị gậy đánh trúng, hắn lảo đảo ngã về phía sau vài bước. Thấy Ninh Thập Tam bị thương, Icy cảm thấy ngực mình như bị đâm một cái. Một cảm giác chưa từng có lập tức lan nhanh trong lòng, là đau phải không. Nhận định này khiến Icy đờ đẫn, nhưng là một tử thần, sao hắn có thể cảm thấy đau được?

Lại một tiếng kêu đau đớn vang lên, mặt Ninh Thập Tam trúng phải một đấm. Nhìn khóe miệng Ninh Thập Tam ứa máu, tim Icy như bị bóp nghẹt, giống hệt cảm giác vừa rồi. Đầu hắn hỗn loạn, trông thấy cảnh đánh nhau dữ dội phía trước, Icy thật sự muốn biết cảm giác mình đang trải qua lúc này đến tột cùng là gì.

“Chắc là cậu ta sẽ bị đánh đến chết, mấy tên này ra tay còn độc ác hơn cả tử thần.” Lulu thờ ơ với thảm trạng của Ninh Thập Tam, vô cùng đắc ý nhìn kiệt tác mình tạo ra, hai mắt đảo vòng nhìn sang Icy, tủm tỉm: “Ta mong Ninh Thập Tam mau ngỏm chết đi được, chắc ngươi cùng từng nghĩ như vậy phải không?”

Icy không đáp, nhớ đến việc mình từng nảy ra ý nghĩ ấy, đáy lòng bất chợt lạnh lẽo. Tuy nó chỉ vụt qua trong nháy mắt, nhưng dù sao hắn cũng từng nghĩ đến, còn bây giờ thì sao? Liệu hắn còn có thể bình tĩnh mà phán định như trước kia không?

Bị ngó lơ, Lulu cảm thấy hơi buồn bực, thuận miệng bảo: “Nếu như Ninh Thập Tam bỏ mạng ngoài ý muốn, ta sẽ bắt được linh hồn đáng lẽ nên bắt được ba năm trước đây. Không biết vận may của Ninh Thập Tam còn có thể phù hộ cho cậu ta lần thứ hai hay không.”

Zero không hài lòng mà quay qua lườm Lulu. Dù ba năm trước vì để tuột mất linh hồn Ninh Thập Tam nên Lulu bị giáng chức, nhưng đó cũng không phải cớ để cô ta trả thù. Tử thần không phải sát thủ, tử thần chỉ phụ trách thu thập linh hồn người chết, dẫn bọn họ tới nơi họ cần đến. Nhiệm vụ của tử thần rất thiêng liêng, không nên để tình cảm cá nhân xen vào. Vậy nên dù gã rất ghét Ninh Thập Tam, nhưng vẫn không có ra tay xử lý hắn.

“Từ việc này ta rút ra một điều, đừng bao giờ làm mếch lòng phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ làm tử thần.” Zero mỉa mai.

“Ta chỉ đang tiêu diệt một mối họa ngầm. Xử lí chuyện mà tên tử thần cấp cao vốn dĩ kia nên làm.” Lulu châm biếm trả đòn: “Chí ít ta cũng không vì việc riêng mà lơ là việc chung, quên mất mục đích ban đầu của mình.”

Tiếng thét lớn cắt ngang cuộc trò chuyện của hai tử thần, cũng là tiếng tên cầm đầu gào lên khi bị Ninh Thập Tam quật ngã đạp lăn ra phía ngoài. Những tên khác bị khí thế của Ninh Thập Tam làm cho kinh sợ, dần dần ngừng tấn công. Ninh Thập Tam thở phào nhẹ nhõm, ai dè phía sau có tiếng vang xé gió lao đến, hắn chưa kịp né thì đã cảm thấy một cơn đau nhức từ ót lan tỏa. Ninh Thập Tam đứng không vững, lảo đảo quỳ sụp xuống.

Icy thấy có người đánh lén Ninh Thập Tam, lập tức ra tay, hành động còn nhanh hơn suy nghĩ.

Nhưng hắn quên mất đạo kết giới ban nãy Zero giăng ra trước mặt ba người, vì thế linh lực bắn ra lập tức bị kết giới dội về, sau đó hắn thấy Ninh Thập Tam té ngã trên mặt đất. Nhất định Ninh Thập Tam rất đau, ôm đầu hồi lâu mà vẫn chưa đứng dậy. Giờ khắc này, một cảm xúc trước nay chưa từng có mạnh mẽ dấy lên trong lòng Icy, lo lắng có, phẫn nộ có, còn có cả nỗi hối hận khiến Icy đứng ngồi không yên. Trong phút chốc, bóng đêm tối sầm bao phủ, không còn không gian nhiều màu sắc nữa, nếu có, cũng chỉ là bạo lực, máu tanh, và cả tử vong âm lãnh.

“Cút ngay cho ta!” Icy nhìn Lulu giận dữ nói:” Nếu không đừng trách ta tàn nhẫn.”

Vừa nói tay vừa vung lên, vẽ ra một luồng sáng hợp cùng cơ thể thành một chiếc lưỡi hái bạc sáng loáng. Vũ khí chỉ dùng khi thu thập linh hồn này nhanh chóng xẹt qua kết giới, lập tức đập vỡ kết giới thành nhiều mảnh. Vách tường trong suốt gặp sát khí mãnh liệt liền vỡ vụn tan tành, sau đó từ từ biến mất trong màn đêm. Icy nhảy vọt qua, đánh bay một tên du côn đang định nhân cơ hội ra tay với Ninh Thập Tam.

“Icy nổi giận rồi.” Zero nhìn Lulu vỗ tay, “Ngươi lợi hại thật, có thể làm cho khối băng nghìn năm không đổi nổi cơn thịnh nộ, nhưng kết cục ngươi nhận được cũng không hay ho gì đâu.”

“Vậy đã rõ, hắn ta thực sự có tình cảm với Ninh Thập Tam. Việc này hoàn toàn trái với luật lệ của tử thần, cho nên kết cục hắn nhận được nhất định còn kinh khủng hơn ta.” Thấy Icy cư nhiên dùng bảo vật của tử thần phá tan kết giới, chạy đến cứu Ninh Thập Tam, Lulu cau chặt lông mày, không vui vẻ gì nói.

“Cũng chưa chắc.” Zero thờ ơ trả lời: “Bởi vì chưa có tử thần nào lại đi yêu con mồi của mình cả.”

“Cho nên chúng ta phải nhanh chóng ngăn chặn khả năng có thể xảy ra này, tìm kẻ sắp chết tiếp theo mà Ninh Thập Tam có thể cảm nhận được, rồi ngăn cản hành động của cậu ta.”

Lulu nói xong, bóng dáng đã mất tăm trong bóng tối. Zero nhún vai, đúng là cái đồ xảo quyệt, vừa thấy mọi chuyện không ổn lập tức chuồn mất. Về ý định ngăn cản hành động của Ninh Thập Tam…Zero hừ một tiếng, theo những gì gã biết về hai anh em họ Ninh, e rằng việc này không dễ dàng.

Có điều, gã khẳng định, tiết mục tiếp theo nhất định vô cùng đẹp mắt.

Nhìn thấy đám du côn bị Icy đánh không nương tay, đang gào khóc thảm thiết kêu cứu mạng, Zero nghiêm túc nghĩ vậy.

Icy không sử dụng linh lực, nhưng là tử thần, cho dù hắn không sử dụng thần lực, khí thế bá chủ kia không phải thứ người thường có thể chống đỡ được. Nhất là lúc Icy phẫn nộ, luồng sát khí càng trở nên nặng nề, cho nên bọn đầu gấu còn chưa kịp chính thức đánh nhau với hắn, đã bị quăng bay véo đi. Chưa đến nửa giờ đồng hồ mà tất cả đã nằm co quắp trên mặt đất, cựa quậy không đứng dậy nổi.

Icy không thèm để ý đến đám người khiến hắn chán ghét, xoay người chạy đến bên Ninh Thập Tam. Ninh Thập Tam đã ngồi dậy, ôm đầu hơi hơi nhăn mi, dường như rất khó chịu.

“Sao rồi?” Icy hỏi, cảm thấy giọng mình cứng ngắc.

Sắc mặt Ninh Thập Tam tái nhợt, thế nhưng vẫn nhìn Icy cười cười: “Yên tâm, mạng em lớn lắm, không việc gì.”

Nắm lấy hai tay Ninh Thập Tam, Icy cảm thấy chúng thật lạnh, còn lạnh hơn cả nhiệt độ cơ thể của hắn. Cảm giác không thoải mái từ hai bàn tay dường như muốn báo hiệu cho Icy điều gì đó, khiến hắn lo lắng không yên. Hắn ân hận, hắn biết rõ mình có rất nhiều cơ hội, nhưng khi thấy Ninh Thập Tam gặp nguy hiểm hắn lại chỉ khoanh tay đứng nhìn, để Ninh Thập Tam rơi vào hiểm cảnh.

Icy xoa xoa đầu Ninh Thập Tam, không thấy máu chảy ra, mới an tâm hơn một chút, dìu Ninh Thập Tam quay lại xe. Hai má Ninh Thập Tam hơi sưng lên, khóe miệng cũng bị rách, giữa ánh đèn đường lờ mờ, trông gương mặt cậu có chút buồn cười.

Lúc ngồi xuống Ninh Thập Tam rên khẽ một tiếng, tay ôm lấy thắt lưng. Ban nãy bị gậy đập trúng eo, lúc ngồi xuống các bắp thịt bị tác động, đau đớn vô cùng. Đầu càng khỏi phải nói, tất cả ý thức đều mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy tận hai Icy hiện ra trước mắt. Ninh Thập Tam rũ mi, có lẽ hôm nay không phải sinh nhật của hắn, là ngày đại họa thì đúng hơn.

“Anh không sao chứ?” Không thấy rõ vẻ mặt của Icy, Ninh Thập Tam vươn tay sờ sờ gò má hắn, cười bảo: “Đám người kia đúng là lũ liều mạng, vì chút việc nhỏ đã đánh người ta suýt chết. Sớm biết chúng như thế thì em đã không ra tay, nếu như liên lụy anh bị thương, em cũng không biết phải ăn nói với người nhà của anh thế nào nữa.”

“Hiện giờ người bị thương là em.”

Icy cầm lấy bàn tay đang vuốt ve gò má mình, cảm nhận được những ngón tay đang run run. Icy nhận ra gương mặt Ninh Thập Tam nhợt nhạt dọa người, ngay cả nụ cười cũng cực kì miễn cưỡng. Trong người rõ ràng đang rất khó chịu, vậy mà vẫn lo lắng cho mình. Icy không dám đối diện với tầm mắt của Ninh Thập Tam, lòng hắn hơi run rẩy, rồi đau nhức càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn, muốn ngừng lại cũng không thể được.

“Không có việc gì là tốt rồi…” Ninh Thập Tam mệt muốn chết, không mở nổi mắt, thế nhưng lại không muốn khiến Icy lo, hắn gắng gượng ngồi thẳng dậy, bảo: “Em buồn ngủ, chúng ta về nhà thôi.”

Icy nhoài người cài dây an toàn giúp Ninh Thập Tam, khi thu tay về thì bỗng cảm thấy mu bàn tay lạnh ngắt, có máu nhỏ giọt rơi xuống, giữa bóng đêm u tối hiện ra vô cùng quỷ dị.

Icy đờ người, vội vã xoay mặt Ninh Thập Tam sang, liền trông thấy máu từ mũi hắn chảy xuống. Mới đầu chỉ chầm chậm, nhưng vài giây sau liền thi nhau đổ xuống, nháy mắt áo Ninh Thập Tam đã nhuộm cả một mảng đỏ.

“Thập Tam! Thập Tam!”

Icy không biết rõ cơ thể nhân loại, không biết máu chảy ra nhiều thế này nghĩa là làm sao, vội vã ôm lấy Ninh Thập Tam la to lên, nhưng Ninh Thập Tam không hề đáp lại. Hai mắt không chống đỡ được đã khép lại, đầu hơi ngả xuống, nếu không phải vì có dây an toàn cố định, có lẽ cả người Ninh Thập Tam đã ngã nhào vào Icy rồi.

Xung quanh rất tĩnh lặng, mang đến cảm giác tử vong vô hình. Icy hi vọng đây chỉ là ảo giác, lo lắng tới đỉnh điểm, không dám trì hoàn nữa, ôm Ninh Thập Tam nháy mắt di chuyển đến bệnh viện lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Đêm đã khuya, nhưng phòng cấp cứu trong bệnh viện vẫn sáng đèn như ban ngày. Một y tá vừa phụ trách đưa bệnh nhân tới phòng cấp cứu, xoay người, đột nhiên phát hiện hành lang vốn không một bóng người giờ đây lại xuất hiện một thanh niên mặc đồ đen. Thanh niên không một tiếng động đứng lù lù ngay trước mặt cô, nếu không phải anh ta đang bê một người bê bết máu, cô đã cho rằng mình gặp phải quỷ rồi.

“Cậu ấy bị người ta đánh, phải cứu thế nào?”

Biểu tình trên mặt thanh niên không thay đổi, nhưng giọng nói ngập tràn lo lắng đã để lộ sự bất an trong lòng. Anh ta đặt câu hỏi, nhưng nghe chẳng khác nào mệnh lệnh. Cả người toát ra sát khí lạnh lẽo như muốn cho cô biết, nếu như bệnh viện không lập tức thực hiện công tác cấp cứu, nhất định hậu quả sẽ cực kì kinh khủng.

“Đừng lo, cứ để cho chúng tôi xử lí.”

Cũng may cô y tá làm tại bệnh viện đã lâu, không hề bối rối hay sợ hãi, kêu đồng nghiệp tới giúp nâng Ninh Thập Tam lên giường bệnh, đẩy đến phòng cấp cứu. Icy muốn vào cùng nhưng bị cô ngăn lại.

“Xin anh chờ ở ngoài này, bình tĩnh một chút, sẽ không lâu đâu.”

Cửa phòng bệnh đóng lại. Không thể nhìn thấy tình trạng bên trong phòng cấp cứu, Icy có hơi bực bội, định ẩn thân đi vào, thế nhưng lại có chút không dám.

Không dám nhìn dáng vẻ Ninh Thập Tam đau đớn vì vết thương, chỉ sợ bản thân sẽ càng đau lòng vì hắn. Tuy biết tuổi thọ Ninh Thập Tam còn rất dài, nhưng Icy vẫn lo lắng không yên. Người ta có câu sông có khúc người có lúc, chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra bất kì lúc nào. Giống như mỗi lần Ninh Thập Tam cứu người trước đây, đều là chuyện ngoài ý muốn.

Thời gian đối với tử thần không hề có ý nghĩa, thế nhưng lần đầu tiên Icy cảm thấy thời gian quả thật vô tình. Hắn biết mình chưa đợi lâu, nhưng mỗi giây trôi qua đều rất chậm chạp. Chiếc kim ở đồng hồ treo tường trước mặt dường như đang đùa giỡn với hắn, chờ mãi chờ mãi mới chỉ nhích thêm một chút.

Lát sau, y tá đi ra nói Ninh Thập Tam đang được chụp MRI, tạm thời không có nguy hiểm, xin hắn cho biết số bảo hiểm của Ninh Thập Tam để bọn họ lo thủ tục.

Icy không biết số bảo hiểm của Ninh Thập Tam, lấy thẻ tín dụng của mình ra, bảo:”Các cô cứ dùng cái này thoải mái.”

Với tâm trạng hiện tại, tiền bạc chẳng là cái gì so với sự bình yên của Ninh Thập Tam. Từ lúc Ninh Thập Tam bị đánh, đến lúc được đưa vào viện, tâm trí Icy đều không thể bình tĩnh. Hắn bắt đầu hiểu rõ đôi chút tình cảm của mình. Thứ tình cảm này thuộc phạm vi hỉ nộ ái ố của nhân loại, rất nguy hiểm, thế nhưng Icy lại không muốn vứt bỏ. Vì chỉ khi chìm đắm trong đó, Icy mới cảm nhận được sự vui vẻ trước đây hắn không có.

Cầm lấy thẻ tín dụng của Icy, cô y tá hơi khó xử cười cười. Bệnh viện bọn họ không chấp nhận quẹt thẻ, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của thanh niên, cô đành biết ý mà im lặng.

Mất hơn hai tiếng Ninh Thập Tam mới hoàn tất các thủ tục kiểm tra. Bác sĩ nói với Icy ngoại trừ các vết thương ở phần mềm thì không có gì nghiêm trọng. Kiểm tra MRI và CT đều không thấy hiện tượng sưng phù trong não hay gãy xương, không cần quá lo lắng. Nhưng đầu Ninh Thập Tam bị va chạm, có thể sẽ có chấn động nhẹ vùng não, cho nên phải ở lại viện theo dõi cho đến khi tỉnh lại.

Nghe Ninh Thập Tam không sao, Icy mới yên tâm. Hắn không muốn đợi trong bệnh viện, vì thế từ chối đề nghị của bác sĩ, chỉ đồng ý sẽ đưa Ninh Thập Tam đến kiểm tra lại, sau đó lấy thuốc bôi vết thương rồi rời đi

Ra khỏi bệnh viện, Icy dùng linh thuật để về nhà trọ, điểm dừng chân là phòng ngủ của Ninh Thập Tam. Đã từng ngủ ở đây vài hôm, Icy chẳng còn lạ lẫm gì nữa, bế Ninh Thập Tam đặt lên giường. Lúc cởi quần áo thì Ninh Thập Tam hơi tỉnh lại, lầm bầm: “Chúng ta đang ở đâu vậy?”

“Nhà em.” Icy dừng lại một chút, an ủi: “Đừng lo lắng, chúng ta vừa từ bệnh viện về, bác sĩ nói em không sao.”

“Ngày mai nhớ gọi điện cho Ninh Hi, nói em có việc bận không thể tới được…”

Đầu nặng như đeo chì, mọi thứ trước mắt trở nên mờ nhạt hỗn độn, Ninh Thập Tam cũng không nghe rõ lời an ủi của Icy, những gì hắn nói chỉ là xuất phát từ bản năng. Icy hơi sững sờ, trong lòng nảy sinh một cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Giờ phút này hắn đã phần nào hiểu được cảm giác của những tình nhân cũ Ninh Thập Tam từng hẹn hò, là đố kị, không ai có thể vượt qua được vị trí của Ninh Hi. Ở trong lòng Ninh Thập Tam, người thân vĩnh viễn xếp thứ nhất, đáng được nhận sự quan tâm nhiều nhất.

“Xin lỗi, Thập Tam, anh không có tư cách làm người nhà của em.” Icy vuốt ve những sợi tóc rối của Ninh Thập Tam, thì thầm. Bởi vì lúc Ninh Thập Tam bị thương hắn đã không tới giúp, mà chỉ đứng quan sát từ xa. Cho nên Icy không có quyền, cũng không có tư cách đố kị với Ninh Hi.

“Cám ơn…”

Dường như nghe được lời thì thầm của Icy, Ninh Thập Tam nhỏ giọng đáp lại, sau đó nhanh chóng chìm vào mê man. Có vẻ Ninh Thập Tam thích sự đụng chạm nhẹ nhàng của Icy, liền áp mặt vào bàn tay hắn, hô hấp dần trầm xuống.

Phòng ngủ không bật đèn, đối với tử thần mà nói, bóng tối là người bạn thân thiết nhất, nên Icy cứ để vậy lặng lẽ ngắm nhìn Ninh Thập Tam. Y tá đã lau đi vết máu trên mặt hắn, nhưng không thể làm tan hết mấy vết bầm, một bên mặt bị đánh đã sưng lên. Nhiệt độ cơ thể Icy rất thấp, có lẽ vì thế mà Ninh Thập Tam thích sáp vào lòng bàn tay Icy. Má Ninh Thập Tam nóng như lửa, Icy biết chắc hiện tại Ninh Thập Tam rất đau. Loài người thật yếu ớt, chỉ một vết thương nhỏ cũng khiến tính mạng rơi vào nguy hiểm, dù có là Ninh Thập Tam, địch thủ của tử thần cũng không ngoại lệ.

Xung quanh âm u không hề có ánh sáng, mọi màu sắc đẹp đẽ cũng theo giấc ngủ của Ninh Thập Tam mà tan biến, chỉ còn lại Icy với không gian tối tăm mà hắn luôn ghét bỏ.

Có lẽ, Icy không quen với một Ninh Thập Tam yên lặng. Trong ấn tượng của hắn, Ninh Thập luôn là một người hoạt bát sôi nổi, bất luận là lúc vui vẻ hay buồn rầu, thậm chí cả khi tức giận Ninh Thập Tam cũng tràn đầy sức sống. Những lúc ấy Icy có thể cảm nhận rõ ràng sự sống mạnh mẽ của nhân loại, càng ở gần Ninh Thập Tam, cảm nhận ấy càng thêm rõ ràng.

Càng ngày càng không muốn rời xa Ninh Thập Tam, thậm chí khi thấy hắn buồn, Icy cũng sẽ không vui theo. Cái cảm giác không thể khống chế được cảm xúc này khiến Icy thấy sợ hãi. Nhưng Icy lại không muốn buông tay, những màu sắc rực rỡ kia đáng giá để hắn dốc hết sức lực giữ lấy, không phải sao?

Thấy hai má Ninh Thập Tam càng lúc càng sưng lên, lông mày vì khó chịu mà nhăn lại, tiếng hít thở khi cao khi thấp, tâm Icy nhói lên. Hắn biết Ninh Thập Tam ngủ không ngon. Vết thương kia còn lâu mới khỏi hoàn toàn, một loại cảm xúc không thoải mái

ngập tràn lòng Icy. Hắn không muốn thấy Ninh Thập Tam khó chịu như vậy, bởi mỗi lần thấy hắn lại ám ảnh bởi lỗi lầm mình gây ra.

Icy vươn tay đặt trên gương mặt Ninh Thập Tam, dùng linh lực làm dịu cơn đau, lại đưa tay lên đỉnh đầu Ninh Thập Tam, chữa trị vết sưng trên đó. Mọi đau đớn theo quá trình thi triển linh thuật đều chuyển sang cơ thể của Icy. Sau khi mọi việc xong xuôi, Icy cũng không chống đỡ nổi nữa, gục xuống giường, hai tay ôm chặt đầu. Đầu rất đau, giống như bị người ta dùng búa tạ gõ xuống đến nứt toác ra. Hắn cuộn mình cắn răng một lúc lâu mới chống cự được cơn đau đớn. Công việc duy nhất của tử thần chính là thu thập linh hồn người chết, cấm không được lạm dụng linh thuật, Icy cố cưỡng chế trị thương liền bị phép thuật dội ngược. Điều này Icy biết, nhưng không nghĩ nó lại đau đến vậy.

Nói cách khác, hiện tại Icy đang tiếp nhận những đau đớn mà Ninh Thập Tam phải trải qua ban nãy. Thật sự rất đau, nhưng điều khó hiểu chính là, sự khó chịu trong lồng ngực Icy dần dần tan biến, không gian xung quanh cũng không còn ảm đạm như trước nữa. Mặt Icy vẫn không biểu lộ cảm xúc nào, nhưng trong mắt lại ánh lên chút vui vẻ. Nhoài người xem xét Ninh Thập Tam, thấy Ninh Thập Tam đã trở lại với dáng vẻ bình thường, Icy ôm hắn vào trong lòng, cảm nhận hương vị quen thuộc, rồi nhanh chóng cùng nhau chìm vào mộng đẹp.

Truyện Chữ Hay