Nhâm Duy Đông nhân cơ hội ôm con gái ra ngoài.
Nhậm Y Y tức giận đến đạp loạn, hét lớn: "Ba là một kẻ lừa đảo lớn, cha là kẻ lừa đảo lớn!”“Y Y làm sao vậy?” Lâm Vân Hương nghe thấy tiếng ồn ào nhìn qua, Nhâm Y Y tức giận há miệng muốn cắn ba.
Lâm Vân Hương đi tới, Nhâm Y Y cứng đờ.
Mẹ Tiểu Bắc sao lại ở Tiểu Bắc rất muốn hỏi, bọn họ làm sao cũng tới Duy Đông liếc con gái: "Yên tĩnh rồi?”"Ba sớm nói là được rồi." Nhâm Y Y giãy dụa chạy về phía Tiểu Duy Đông ý bảo Lâm Vân Hương đi qua Vân Hương không tiện đứng ở lối đi gây vướng bận, ngồi xuống mới đuổi người: "Emẽ có việc.
Anh ——”"Xem mắt?"Lâm Vân hương hơi mở miệng lại cứng đờ.
Nhậm Duy Đông bây giờ lăn lộn tốt như thế sao? Tay mắt thông suốt ghê Y Y nhìn người này lại nhìn người kia, đầu nhỏ xoay quanh, vui vẻ hỏi: "Ba và mẹ Tiểu Bắc xem mắt sao?”Nhậm Duy Đông che miệng con gái lại: "Không được lớn tiếng như vậy.
Làm phiền người khác.”Lâm Vân Hương càng thêm hồ đồ, Y Y nói gì Bắc kỳ quái: "Mẹ, không phải là một chú họ Mạnh sao?”Lâm Vân Hương phản ứng lại: “Nhậm Duy Đông, có phải anh nên giải thích cho em không?”"Anh họ anh họ Mạnh."Lâm Vân Hương theo bản năng muốn nói "Trùng hợp như vậy à", đến bên miệng nuốt về, gật gật đầu: “Nói đi, tiếp tục nói dối đi.”Nhâm Y Y không hiểu: "Ba không bịa đặt đâu.”“Anh họ của anh họ Chu, học y.
Cha anh nói.” Lâm Vân Hương nhìn anh, là Nhâm Duy Đông lớn tuổi trí nhớ suy giảm, hay bản lĩnh lớn, lừa gạt cô cũng lười suy nghĩ lời Duy Đông nở nụ cười.
Nhâm Y Y cũng nở nụ cười: "Mẹ Tiểu Bắc, bác sĩ là con trai của ông cậu.
Bác Mạnh là nhà cô.”Khuôn mặt Lâm Vân Hương trong nháy mắt nóng lên, xấu hổ không còn mặt Duy Đông đưa tiền cho con gái: "Đi xem Tiểu Bắc ăn gì.
Yêu cầu chị bồi bàn giúp con đưa đến cho hai đứa.” Sợ con gái không hiểu, lại nháy mắt với cô bé kiễng chân ôm lấy cổ cha: "Xem mặt cho tốt, không cần quan tâm đến chúng con.”Nhâm Duy Đông búng ót cô bé một nhóc giương nanh múa vuốt hù dọa anh, quay đầu gọi Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc nhìn mẹ.
Lâm Vân Hương nghiêng người ra để cho đứa con trai ngồi bên trong đi ra.
Loại tình huống này thật sự không nên để đứa nhỏ ở trước đứa nhỏ chạy xa, mặt Lâm Vân Hương ngừng bốc hơi nóng ra ngoài, lại không dám nhìn Nhậm Duy Đông: "Hôm qua đã biết rồi?”Biết cũng phải nói không biết.
Nhậm Duy Đông nửa thật nửa giả nói: "Hôm qua em thấy anh đột nhiên đứng lên cho rằng anh muốn đi, thật ra là vì nhìn thấy xe của anh họ anh.
Có lẽ đợi đến lúc anh về nhà, anh ấy gọi cho anh hỏi xem có phải là đối tượng của anh không.
Anh nói tình hình của em, chúng anh biết trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.”"Vậy việc này thật sự trùng hợp." Trên đường đến Lâm Vân Hương nghĩ tới các loại tình huống.
Đối tượng xem mắt đầu to tai to xấu xí gì đó, hoặc là bộ dạng giống chó, đối với cô soi mói lại khinh bỉ.
Hoặc là không thích Tiểu Bắc vân vân.
Lâm Vân Hương cũng đã nghĩ ra cách ứng phó.
Duy chỉ không nghĩ tới đối tượng là Nhâm Duy Đông.
Chuyện này khiến Lâm Vân Hương rất bị động, chỉ có thể theo lời anh Duy Đông thấy thế thì đổi thành Lâm Vân Hương, cũng rất xấu hổ: "Cũng không khéo.
Mấy năm nay người làm ăn nhiều, người kiếm tiền lại không nhiều lắm.
Ít người sẵn sàng đưa tiền cho vợ cũ.
Vòng tròn quan hệ cũng có liên quan.
Hơn nữa, nhà mẹ đẻ em ở tây thành, anh trai anh cũng ở tây thành, nếu em vẫn còn sống trong đại tạp viện, cho dù không có ai giới thiệu, ra đường ăn cơm cũng có thể đụng phải.”Lâm Vân Hương tạm thời không muốn tái hôn, cũng lười hỏi bác gái Triệu xem nhà người cô đi xem mắt ở đâu.
Nghe vậy, cô không thể không hỏi: "Anh họ anh làm sao lại ở phía tây thành phố?”"Mua nhà ở Tây thành."Nhà cháu rể của bà Triệu ở Tây thành.
Không trách anh ta có thể làm việc trong công ty anh họ Nhâm Duy Vân Hương ngẩng đầu nhìn anh: "Không phải tới cười nhạo em chứ?”"Anh có ấu trĩ như vậy không?" Ót Nhâm Duy Đông đầy hắc Vân Hương giật giật khóe miệng, rất muốn nói Nhậm Duy Đông chín năm trước thật sụ ngây thơ như xem phim thì bất thình lình làm cô sợ.
Xuống xe buýt nói với cô biết là không mua vé, Lâm Vân Hương gấp gáp muốn gọi xe buýt dừng lại để bù vé, anh lại kiêu ngạo cười to.
Đạp xe chở Lâm Vân Hương, còn cố ý chọn chỗ gồ ghề để đi, vân Duy Đông dưới ánh mắt chăm chú của cô, không thể không tìm lại ký ức cố ý quên đi.
Để che giấu sự bối rối, Nhậm Duy Đông vươn tay ra: "Làm quen lại một lần nữa.”.