Lần đầu tiên Lý Hiểu Ngôn dùng ánh mắt của người bình thường nhìn Cao Phàm, cảm thấy tên nhóc này có thể nói ra triết lý sống một cách rành rẽ như thế, thật đúng là một nhân tài!
Nhưng những lời này Cao Phàm chỉ nói với Lý Hiểu Ngôn, ở trước mặt người khác hắn không nói, vẫn ngây ngốc như kẻ thiểu năng, người khác càng nói hắn ngốc, hắn càng vui vẻ.
Hắn cứ như vậy đi học làm bếp với ba mình, ba hắn là đầu bếp chính khách sạn Vân Tân, nhờ quan hệ để cho hắn vào làm phụ bếp từ người rửa chén rửa rau mà đi lên, không cần tiền lương chỉ để ý cơm, Cao Phàm bắt đầu kiếp sống mệt mỏi của đứa học việc.
Lý Hiểu Ngôn đến hành lang phía sau, nhìn về bếp, lúc này coi như thanh nhàn, sau bếp chỉ có Cao Phàm cùng một người khác chuẩn bị sơ chế đồ ăn, trải qua một năm rèn luyện, hắn đã thành thạo việc cầm dao phay thái rau.
Cao Phàm bỗng ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Lý Hiểu Ngôn, hắn vội vàng buông dao phay xuống, lau tay trên tạp dề, đi ra cửa sau.“Nhóc con, sao cậu lại rảnh rỗi tới đây?
Cao Phàm rất vui vẻ, ánh mắt sáng ngời, đối lập rõ ràng với vẻ mặt tối tăm của Lý Hiểu Ngôn.
Lý Hiểu Ngôn đánh giá hắn một cái, đều nói làm đầu bếp là một công việc tốt, quả nhiên không sai, Cao Phàm càng ngày càng phát triển theo hướng thấp mập tròn, mười con ngựa cũng kéo không nổi.
Ba hắn dáng người cục mịch, hắn hoàn mỹ kế thừa gien của ba.
Hơn nữa còn phát huy triệt để, ăn nhiều hơn ông ấy, đến mức thịt mỡ tích tụ thành một lớp dày.
Lý Hiểu Ngôn cười mắng một tiếng: "Cậu muốn nuôi bản thân mập béo rồi đi mang đi làm thức ăn à?”
Cao Phàm cười ha hả, xoa xoa vòng eo mình: "Cả nhà cậu nói chuyện thật giống nhau.
Ghen tị à, đây đều là may mắn đấy, có muốn tớ chuyển cho vài lạng không.
”
Lý Hiểu Ngôn a một tiếng: "Tự mình giữ qua mùa đông đi, tớ tiện đường tới thăm cậu, sắp nghỉ hè rồi.
”
Cao Phàm nhìn chồng sách bài tập trong tay cô, dương dương đắc ý nói: "Ơ, còn làm bài tập nữa, bảo bối cố lên, làm xong tớ mua kẹo cho cậu ăn, ha ha.
”
“Cái này dùng để đập mặt cậu đấy!”