Khiến cho những người tìm cớ cũng không dám nói chuyện phiếm nữa, làm việc mới là đạo lí quyết định, có điều La Tiếu cũng sẽ không làm quá bất hợp lí, sớm gần nửa giờ là đủ rồi, nếu sớm hơn mọi người quá nhiều thì hoàn toàn không phù hợp.
Trong thôn hiện tại cũng không quản lý căng thẳng như những năm trước đây vậy, mỗi ngày đều có phụ nữ sớm hoàn thành nhiệm vụ, ký công điểm liền thu công về nhà, cho nên La Tiếu cũng không quá gây sự chú ý.
Thân thể bởi vì không gian nước giếng và mỗi ngày kiên trì rèn luyện, hơn nữa khoảng thời gian này ăn ngon dưỡng tốt cũng không tệ lắm, nhưng dù sao thì số tuổi còn nhỏ, vẫn phải kiềm chế một chút, mỗi ngày kiếm bảy công điể, nhiều hơn nữa cô cũng không làm.
Cô làm như thế cũng là để người trong thôn biết, bản thân có thể nuôi sống chính mình, có danh tiếng tốt thì làm việc cũng thuận tiện chút.
Về trong đội nộp công cụ, về nhà lấy ba lô liền đi lên núi Đại Thanh.
Ở giữa sườn núi mọc lên không ít rau dại, lại đi vòng một vòng, dùng đá bắn trúng một con gà rừng, cũng coi như là một chuyến này không đi uổng công.
Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, cô không đi vào bên trong nữa, liếc mắt nơi sâu xa trong núi Đại Thanh một cái, nghĩ trong đội cũng không biết lúc nào mới có thể nghỉ làm, như vậy cũng không cần xin nghỉ với đại đội trưởng.
Đi ra không xa phát hiện phía trước có động tĩnh, rón rén đi tới, mới phát hiện có hai con thỏ, cẩn thận thả ba lô xuống, còn gây ra âm thanh.
Thỏ rất cảnh giác, cho nên La Tiếu phí hết sức lực mới nắm lấy một con, nếu không phải thân thủ của cô tốt, sợ là một con cũng không bắt được, cẩn thận nhìn xem thì chính là một con thỏ mẹ.
Nhìn bốn phía một chút, không có người phát hiện, nhưng vẫn cẩn thận bỏ thỏ vào trong gùi, rồi mới thu vào không gian, mọi thứ vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn.
Đi ngang qua hồ nước thì La Tiếu nảy sinh ý nghĩ bất chợt, muốn xem thử trong không gian nước giếng có thể dẫn cá đến hay không, nếu có thể thì cô trở lại làm một vài mồi câu, như vậy sau này ăn cá cũng có thể có lý do quang minh chính đại.
Đầm nước này nghe người trong thôn nói cũng có cá, có điều cá trong đầm nước này rất tinh ranh, so với bên trong sông lớn còn khó câu hơn, La Tiếu đã nghĩ nếu có thể bắt được vài con thì tốt rồi, như vậy liền có thể bỏ vào trong bể nước không gian.
Nhìn hai bên một chút, xác thực xung quanh không có ai, liền bỏ bàn tay tiến vào trong đầm nước, ý niệm khống chế chảy ra một chút nước giếng, nhưng hồ nước không có nửa điểm phản ứng.
Xem ra nước trong không gian không thần thông như vậy, vẫn có chút thất vọng, thở dài một hơi chuẩn bị đứng dậy xuống núi về nhà.
Vừa mới chuyển thân khom lưng đang chuẩn bị vác ba lô lên, dư quang đôi mắt quét đến một mảnh bóng tối di động bên trong hồ nước La Tiếu nhìn chằm chằm nhìn một hồi, lúc này mới nhớ đến tư thế của mình bây giờ.
Mau mau đứng thẳng xoay người nhìn về phía hồ nước, lúc này mới phát hiện đó là bầy cá, trời ạ, đây cũng quá đáng sợ, nếu như lúc này có người bị chứng hoảng sợ dày đặc ở đây, tuyệt đối phải bị doạ ngất đi.
La Tiếu đến nửa ngày mới phản ứng được, mau mau đến bên cạnh hồ nước tìm chỗ an toàn, đặt bàn tay tiến vào trong nước, để cá cách mình gần chút, như vậy thuận tiện thu vào không gian.
Cũng mặc kệ là cá lớn hay là cá nhỏ, hiện tại cô quả thật có chút sợ sệt, sợ những con cá này thật sự sẽ cắn mình, tay của cô vẫn còn đặt ở bên trong đầm nước.
Cũng sợ bị người phát hiện hiện trường không khoa học này, gây ra phiền phức không đáng có.
Sau khi nhanh chóng nhận một nhóm cá tiến vào bể nước trong không gian thì La Tiếu liền thu tay lại, trực tiếp ném mấy con cá lên trên bờ, lúc này mới chuẩn bị thu tay lại.
Thật ra cô nghe được trên núi có người đang đi xuống, nhưng cô không dám gọi người đến, nghe người trong thôn nói đầm nước này sâu hơn, mắt thấy đàn cá đã bắt đầu tản đi hơn phân nửa, muốn bắt phải lội vào trong nước.
.