Có một bé trai đứng ở trong đám người nói: "Thím Tú Lan, cái đó gọi là giết gà dọa khỉ.
"Lý Tú Lan cười nói: "Đúng, đúng, chính là câu nói này, vẫn là Đại Lượng lợi hại, câu nói này cũng biết.
"Triệu Phổ Lâm biết hôm nay mười cân bột ngô này là nhất định phải bỏ ra, nói: "Được, lát nữa tôi sẽ để người trong nhà đưa đến mười cân bột ngô.
La Tiếu không phải người ngu, ăn mười cân bột ngô này sợ là cố gắng trước đó của bản thân mình liền trở thành công cóc, ngày mai ra ngoài sẽ bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ.
Liền nghĩ đến hai vợ chồng họ Lâm ở đầu thôn đông, lên tiếng nói rằng: "Đại đội trưởng, tôi có lời muốn nói.
"Đại đội trưởng cho rằng là La Tiếu không hài lòng kết quả xử lý như vậy, tâm trạng có chút không vui vẻ, nhưng tính tình vẫn nhẫn nại nói rằng: "Cháu nói đi.
”La Tiếu nói: "Chú, nếu mười cân bột ngô này là bởi vì trừng phạt, cháu ăn cũng không an lòng, không bằng dùng mười cân bột ngô này làm chuyện tốt, xin mời đại đội trưởng đưa cho hai vợ chồng họ Lâm ở đầu thôn đông kia đi.
Hiện tại cháu còn trẻ, ở trên núi không thiếu rau dại, lại nói dược liệu mà cháu trồng cũng có thể đào một ít đến trong thành đổi chút đồ dùng ăn uống.
"Cán bộ hợp tác xã không có lên tiếng, bây giờ lại nói: "Là một đồng chí tốt, loại tích cực hướng tiến lên này rất có có giá trị tinh thần để cho mọi người chúng ta học tập.
"Đại đội trưởng cũng phụ họa nói: "Chủ nhiệm Vương nói rất đúng.
"La Tiếu nói: "Đại đội trưởng, thời gian cũng không còn sớm, để không làm lỡ thời gian của mọi người, chuyện này đại đội trưởng làm chủ đem bột ngô đưa đến trong nhà hai vợ chồng kia là tốt rồi.
"Sau đó xoay người nói với Triệu Phổ Lâm và Cao Tố Hoa: "Nếu chúng ta không có quan hệ, thì không cần phải lấy danh nghĩa chăm sóc tôi mà tới cửa làm ra chuyện không mặt mũi, nhẫn nại của ai cũng có giới hạn, sau này xin các người tự trọng.
"Triệu Phổ Lâm chưa từng mất mặt như thế, bị một cô bé giáo huấn, há miệng nói: "Cháu yên tâm, sau này nếu như ai trong bọn họ lại đến tìm cháu gây chuyện, chú sẽ đánh gãy chân bọn họ.
"La Tiếu hài lòng nói: "Hi vọng chú nói được là làm được.
"Người trong thôn nhìn thấy không còn náo nhiệt gì để xem nữa, lúc này mới túm năm tụm ba rời đi, sắc mặt Cao Tố Hoa khó coi hướng về phía La Tiếu mắng: "Chẳng trách nhà họ La không cần mày, mày chính là thứ lòng dạ tính toán.
"La Tiếu nói rằng: "Cho dù là người lòng dạ tính toán thì cũng còn tốt hơn người tư lợi táng tận lương tâm.
Cao Tố Hoa lập tức liền sửng sốt, vừa nãy bà ta từ trong mắt La Tiếu nhìn thấy vẻ trào phúng, nếu không phải năm đó cô còn là một đứa trẻ ở trong tã lót thì bà ta sẽ cho rằng chuyện gì cô cũng biết.
Không dám lại ở lại chỗ này, hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
La Tiếu xoay người trở về sân, đóng kỹ cửa lớn, cô không phải là không nghĩ tới đi tìm cha mẹ ruột của nguyên thân, bản thân cô không dễ chịu cao như vậy thì con gái ruột thịt của Cao Tố Hoa kia cũng đừng mong có ngày sống dễ chịu.
Nhưng đảo mắt suy nghĩ, nếu cha mẹ ruột nguyên thân nhiều năm như vậy cũng không có nhận ra con gái bên người không phải con gái ruột thịt của bọn họ, cô có thể ôm hi vọng bao lớn rằng khi nhận lại bọn họ thì sẽ được đối xử tốt chứ.
Hơn nữa con gái nhà họ Triệu kia từ nhỏ đã được cha mẹ ruột của nguyên thân nuôi lớn, cảm tình khẳng định là có, xem như cô nhận về cha mẹ, bên kia cũng không nhất định sẽ để cho con gái nuôi về nông thôn chịu khổ.
Sinh sống ở một dưới mái hiên, bị bạo hành nhiều thì mới không muốn nhận thân, lại nói nếu như thật sự nhận trở lại, sợ là còn không tự do bằng hiện tại.
Mấu chốt nhất là người ta không hẳn là muốn nhận lại cô, cho dù cô muốn bám theo bọn họ cũng khó nói, cho nên tạm thời cứ như vậy đi, tự bản thân cô không phải sống không nổi.
Có điều con gái của Cao Tố Hoa thì cô cũng sẽ không để cho cô ta dễ chịu, bản thân cô phải ngẫm lại sau đó phải làm sao, đều là muốn xả giận thay nguyên thân.
.