Thấy Đồng Nghiên trở về, cậu bé nở nụ cười xán lạn."Chị ơi, em chừa lại một nửa cho chị nè."Đồng Nghiên nhìn cậu em trai ngoan ngoãn trước mặt bằng ánh mắt dịu dàng: "Em thích thì ăn nhiều một chút đi.
Chị không thích ăn cái này."Đồng Tiểu Tùng nghe thế thì mơ màng nhìn Đồng Nghiên: "Vậy chị thích ăn cái gì? Chị không thích ăn thịt, cũng không thích ăn trứng nữa."Điều kiện nhà bọn họ vẫn còn rất khó khăn, bình thường khi xào rau thì đến dầu cũng không nỡ đổ quá nhiều, khỏi phải nói đến mấy món xa xỉ như thịt và gà.
Đương nhiên là cô thích ăn rồi, chỉ là cố ý nhường cho cậu mà thôi."Em ăn nhiều một chút thì trí nhớ mới tốt được, đi học sẽ nhớ được nhiều thứ hơn." Đồng Nghiên dịu dàng xoa đầu Đồng Tiểu Tiểu Tùng bỗng nhiên hiểu ra: "Thật ra chị thích ăn mấy thứ này lắm đúng không? Nhưng vì em phải đi học nên chị mới nhường cho em, để em đi học có thành tích tốt."Cô giáo của Đồng Tiểu Tùng từng nói rằng, cô ấy dạy học nhiều năm như thế, từng dạy mấy trăm học sinh, nhưng Đồng Tiểu Tùng chính là đứa bé thông minh nhất mà cô ấy từng gặp.
Năm đó sau khi Đồng Tiểu Tùng bị bắt cóc, cô giáo cũng rất đau giờ Đồng Nghiên chưa hề nghĩ tới chuyện lừa gạt Đồng Tiểu Tùng.
Cái cô muốn là để cậu hiểu rõ người nhà đối xử rất tốt với cậu, để cậu biết ơn, chứ không phải là làm một con sói mắt trắng.
Cô không hy vọng Đồng Tiểu Tùng sẽ biến thành một người chỉ biết nhận lấy ý tốt của người khác mà lại không biết suy nghĩ cho người ta."Đúng là như vậy đó." Đồng Nghiên gật đầu."Vậy thì em không thể ăn mảnh được." Đồng Tiểu Tùng múc một nửa canh trứng vào trong chén của Đồng Nghiên nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Vậy thì chúng ta chừa lại cho ba đi! Hôm nay ba đã gặp một chuyện rất nguy hiểm đó."Đồng Nghiên kể lại chuyện vừa mới xảy ra cho Đồng Tiểu Tùng thường Đồng Tiểu Tùng rất bướng bỉnh, thế nên cậu cũng biết rõ núi lún sẽ gây ra chuyện gì..