Đời trước anh ấy vì cô mà thủ thân mười năm, không biết sau khi cô mất, anh ấy có tìm người phụ nữ khác không.
Dù vậy, tình cảm mà anh dành cho cô, cô vẫn luôn trân trọng và nhớ Hạ gia cách nơi này không xa.
Nếu có cơ hội, cô muốn đi xem tình huống nhà Đại Hoa vác trên vai một cái cuốc về nhà.
Ông mặc trên người một bộ quần áo xám xịt đầy mụn vá, trên quần áo còn dính đầy bùn đất.
Chân ông không mang giày, lộ ra bàn chân với nhiều vết nứt vào nhà, nhìn thấy Đồng Nghiên đang ngồi trong sân, Đồng Đại Hoa vui vẻ tươi cười với cô.“Nghiên Nghiên, hết bệnh chưa con?”Đồng Nghiên nhìn thấy ba vốn đã mất nay xuất hiện trước mắt cô, đôi mắt cô ửng ức cuối cùng của cô về ba, người mà cô kính yêu nhất là hình ảnh cơ thể ông được người khác tìm thấy trong lớp bùn đất.
Khi đó trên người ông đều là máu và bùn, trên gương mặt ông đầy sự tĩnh lặng chết năm sau đó ở kiếp trước, hình ảnh về dáng vẻ cuối cùng của ba luôn khắc sâu trong đầu cô.
Vô số lần tỉnh lại giữa đêm, nhớ đến hình ảnh ấy, cô đều đau khổ khóc thành hiểu tại sao mẹ cô chịu đả kích lớn như vậy.
Vì sự ra đi của ba mà trở nên điên điên khùng khùng, khóc nhiều khiến đôi mắt bị , kiếp này không được bỏ lại chúng con nhé.“Nghiên Nghiên, con làm sao vậy? Sao lại khóc?” Đồng Đại Hoa vứt cái cuốc xuống đất, ông nhìn thấy Đồng Nghiên lau nước mắt, liền vội vàng lo lắng đi tới nhìn tay ông đều là bùn, không dám đụng vào gương mặt trắng nõn non mịm của con gái.
Ông chỉ có thể đứng trước mặt cô, lo lắng nhìn Nghiên lau nước mắt trên mặt, nhìn Đồng Đại Hoa, cô tươi cười nói: “Con vừa bị bóng đè, con sợ quá, may mắn ba đã trở về.”“Không có gì thì tốt, làm ba sợ muốn chết.” Đồng Đại Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Thân thể con còn chưa có tốt đâu, nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi!".