Yến Vũ từ nhỏ đã đến Bắc Kinh học, thỉnh thoảng mới chở về châu, Chung Oánh khi còn bé đã từng gặp anh, không nhớ được, ấn tượng mơ hồ cũng xuất phát từ trong miệng Yến Thần: Anh mình cao hơn mình, anh mình chơi bóng rổ, anh mình thi đậu vào trường trung học trực thuộc quốc gia, anh cũng tham gia và giành chiến thắng trong nhiều cuộc thi... Nhiều năm là bạn học, số lần Yến Thần nhắc tới Yến Vũ cũng không nhiều, Chung Oánh cũng là cố gắng lục lại trí nhớ, mới nhớ tới mấy câu như vậy.
Kiếp trước lúc gặp anh, anh đã là một người đàn ông lớn tuổi, Chung Oánh đối với những hiểu biết về người đàn ông này cũng chỉ qua truyền thông báo chí. Từ một người mới trở thành một chuyên gia, từ một kỹ sư trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật liền phát triển thành lập công ty tập đoàn, mười mấy năm, liền xây xong cho mình một đế chế lớn.
Tin đồn Yến gia phản đối sự nghiệp kinh doanh của anh, ban đầu lúc anh xây dựng sự nghiệp không cho anh bất kỳ sự giúp đỡ nào, cha con thậm chí từng tranh cãi lớn đến mức muốn từ mặt nhau.
Trước khi cô về làm dâu, ba chồng đã qua đời, mẹ chồng cô sống trong ngôi nhà cũ với một bà vú, không có con cháu, nhà luôn vắng lặng, đối xử với vợ chồng họ cũng không thân thiết. Mẹ chồng chỉ hỏi cô một câu trong năm năm, các con khi nào mới sinh em bé?
Cô lúc đó nghĩ, sinh em bé? Cô còn trẻ tuổi như vậy, lại sinh em bé! Gả cho một người đàn ông lớn tuổi đã đủ đau khổ, còn không biết cô còn chơi được bao nhiêu năm, hưởng thụ đời người một chút sao?
Cô cười cười không nói, bà cũng không hỏi nữa.
Suy nghĩ lại một chút, Yến Vũ lớn tuổi nhưng nhiều tiền, hẳn là rất nhiều phụ nữ đồng ý sinh con cho anh, cưới cô, vừa không có được tình yêu, cũng không có được con nối dõi, còn phải phụ trách chống đỡ nhà mẹ vợ nửa sống nửa chết, cuối cùng lại trở thành một cỗ thi thể, gì cũng không có, toàn bộ là một cuộc đầu tư lỗ vốn.
Nhưng Chung Oánh cũng cảm thấy mình thua thiệt, năm năm thanh xuân chôn với cuộc hôn nhân không tình nguyện, rồi làm chuyện dại dột mà bỏ mạng. Túi xách, giày dép, đồ trang sức, nhà xe, thẻ đen, những bữa ăn sang trọng, những sợi dây chuyền kim cương mà cô không có dịp để khoe, cùng với kỳ du lịch đã đặt trước với bạn thân, ba anh chàng đẹp trai vừa mới tham gia vào quán rượu dưới tên của mình... Còn có cổ phần Yến gia, số tài sản khổng lồ của hai vợ chồng, là ai được hưởng chứ?
Yến Vũ tròn năm mươi tuổi, gia thế tốt, không có con, hoàn toàn có thể tái giá. Có kết hôn, những người phụ nữ xứng đáng với những thứ đó lại càng không phải băn khoăn.
Tài sản chung của vợ chồng, Chung Oánh nghĩ đến liền nghiến răng ken két, không thể nghĩ, suy nghĩ nhiều làm trái tim thêm đau!
Ai đó vỗ cánh tay của cô, Yến Thần nói thầm bên tai cô: "Sợ?"
"Không."
Cậu hạ thấp giọng cười hì hì: "Mình mang quà cho cậu không phải là socola, cậu chắc chắn thích, buổi tối đến nhà mình ăn cơm, mình lấy cho cậu."
"Không đi, xem phim xong phải về nhà."
"Đi đi, anh mình về, tối nay nhà mình có nhiều thức ăn ngon."
Chung Oánh cứng đờ quay đầu: "Anh cậu trở lại?"