Không trách được Yến Vũ khinh bỉ Yến Thần, kì thi trước chỉ đứng thứ hai thật là làm người ta khó chấp nhận mà.
Chung Oánh một lòng nhào vào mỹ phẩm, có nghe những lời đồn đại này cũng chỉ cười trừ đi, có người đến hỏi, cô đương nhiên phủ nhận. Yến Thần lại không tỏ tình, hai người cũng chưa bao giờ có hành động vượt quá khuôn phép, đứng chung một chỗ nói chuyện chính là yêu đương, trong mắt toàn trường lại thành tình nhân.
Có tin hay không là chuyện của người khác, cô lớn tuổi hơn nên cũng không để ý tới việc giải trí ngây thơ của trẻ con, hiện giờ cô còn đang được giáo viên xách đi tham gia diễn tập "Liên hoan kỷ niệm năm thành lập nước và kỷ niệm năm thành lập trường."
Một buổi trưa nghỉ ngơi, Chung Oánh đang tập yoga ở một phòng trống trên tầng thì bị giáo viên âm nhạc đi ngang qua phát hiện, hỏi cô có phải đã từng học múa hay không, cô thành thật trả lời chưa học qua.
Giáo viên nói rằng thấy gân của cô rất mềm, trường học sắp tổ chức một buổi liên hoan, khuyên cô nên tham gia một chương trình khiêu vũ.
Gân rất mềm không có nghĩa là biết khiêu vũ, biết khiêu vũ không có nghĩa là có thể lên hội trường biểu diễn. Chung Oánh không học múa, nhưng lắc lư ở quán bar đêm cũng không tệ.
Cô muốn nói rằng kĩ năng piano của mình rất ok, nếu trường học muốn có thể cung cấp nhạc cụ, cô sẵn sàng cung cấp nghệ thuật cho sinh nhật của đất nước. Nhưng nghĩ lại, bạn bè quen biết không ít, biết piano sơ hở quá lớn, từ nhỏ đã cùng bọn họ chạy điên chơi hoang phí thời gian, chưa bao giờ trải qua đào tạo nghệ thuật.
"Thưa cô em không có tài nghệ gì, không biết khiêu vũ."
"Em có thể, cô luyện cho em."
“...”
Hai ngày lợi dụng giờ nghỉ trưa đi luyện tập, cuối cùng giáo viên cũng phát hiện cô khiêu vũ không chuyên nghiệp, luôn lộ ra khuyết điểm. Nên tìm thêm bốn nữ sinh dàn dựng một bài múa nhỏ, nhưng vẫn đặt Chung Oánh ở vị trí C, vì chỉ cô mới có thể làm các động tác xoạc chân, ưỡn người nhảy bước lớn.
(vị trí trung tâm)
Vào ngày liên hoan, Chung Oánh phát hiện Yến Vũ không nói sai, đừng nói là toàn tỉnh, chỉ riêng trường Trung học số Chu Châu đã đủ ngọa hổ tàng long, có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp. Một đại đội hợp xướng Hoàng Hà biểu diễn mở màn, tiếp đó là màn vũ đạo ca ngợi các anh hùng, sau đó đến các màn đơn ca, hợp tấu đàn nhị, đọc thơ, biểu diễn võ thuật, song ca giọng nữ, tứ tấu đàn Phong Cầm, từng tiết mục đưa lên sân khấu đều mang từng màu sắc riêng biệt.
Chung Oánh ở bên cánh gà nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, tuy rằng chủ đề chính của chương trình quá cao siêu, hơi có chút cổ hủ, nhưng các bạn học sinh đều có bản lĩnh thật sự, kỹ nghệ tương đối điêu luyện.
Nhất là một vị học tỷ năm hai kia, văn có thể mặc lễ phục nhiệt tình giới thiệu, võ thì có thể thay quần áo bó sát biểu diễn thật đỉnh, Chung Oánh sắp vỗ nát bàn tay rồi, đều là cao nhân không đó.
Giờ cô lại có chút rối rắm, mềm mại thì mềm mại không bằng đàn chị biết nhào lộn, cứng rắn lại không cứng rắn không bằng đàn anh diễn kungfu, mấy cái kĩ năng nửa vời này của cô, làm sao lọt vào mắt giáo viên âm nhạc vậy? Chỉ quan trọng việc có người tham gia thôi sao?
Cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên có người gọi: "Chung Oánh, có người tìm cô.”
Cô quay đầu lại, theo hướng ngón tay người truyền lời, ở cuối hành lang hậu trường lộn xộn, nhìn thấy một bóng người.
Chắc là vì để cho cô có thể liếc mắt một cái phát hiện mình, anh đứng trên bậc thang dẫn lên tầng hai, diễn viên và giáo viên chạy tới chạy lui cũng không ảnh hưởng đến tầm mắt của bọn họ chạm nhau. Dường như anh đang mỉm cười và vẫy tay về phía cô.
Lúc Chung Oánh chen qua có chút bối rối, tại sao anh lại tới tìm mình? Từ đầu tháng chia tay ở cổng trường, cả tháng sau đó cô cũng không thể tình cờ gặp anh trong sân trường.
Tác giả có điều cần nói: cầu kiềm chế.