“Con làm gì có tiền của mình? Ba cho con tiền tiêu vặt không phải để con lãng phí đồ đâu.”
Chung Oánh gỡ từng lát dưa chuột xuống một cách chậm rãi, cô ngồi dậy, nói: “Ba cảm thấy ở nhà chỉ có một cục xà phòng để gội đầu, rửa mặt và tắm rửa là hợp lý ạ? Mẹ con không còn nữa, nhưng cũng đâu thể ngược đãi con như vậy?”
Ông Chung liếc nhìn di ảnh theo bản năng: “Nói bậy bạ gì đấy!”
Chung Oánh quyết tâm làm cho ông Chung chi tiền. Cô nói những lời đâm vào tim: “Con nghe Lý Chu Kiều nói, lương của ba cậu ta là một trăm tám mươi tệ một tháng, cộng thêm trợ cấp phúc lợi là nhận được gần ba trăm tệ. Ba cùng cấp với ba cậu ta, thế tiền lương cũng nên giống nhau chứ ạ? Ba chi ba mươi tệ làm tiền tiêu vặt cho con và chị, ba ăn ở căn tin thì không tốn tiền; chị được nuôi ở nhà bà ngoại; tiền ăn của con cũng chẳng tốn bao nhiêu. Thế số tiền lương còn lại ba tiêu vào đâu vậy ạ? Năm nay ba chưa mua một bộ quần áo hay một đôi giày nào hết. Những món con đang mặc toàn do mẹ sắm cho lúc còn sống. Eo chật rồi, tay áo cũng ngắn nữa. Ba không biết con sắp mười sáu ư?”
Mặt ông Chung lúc đỏ lúc xanh: “Ba, ba không chú ý cái này. Con thích cái gì thì cứ việc nói đi.”
Chung Oánh chỉ chờ mấy câu này, cô làm ra vẻ không vui: “Bạn học của con toàn dùng Hazeline, còn con dùng dầu sò. Người ta dùng dầu gội đầu, tóc vừa thơm vừa mượt; con thì dùng xà phòng gội đầu, chải cũng chải không ra. Hôm nay Chu Kiều còn trêu con là trứng luộc nước trà (), nói con đen đấy, con không muốn đến khi khai giảng, mấy bạn học mới nhìn thấy con rồi tưởng nhà mình nghèo đến độ ngay cả cơm mà cũng ăn không được. Ai có thể nhận ra ba con là một sĩ quan, lương một tháng bằng vài tháng lương của nhân viên bán hàng chứ. Lúc con tới cửa hàng Hữu Nghị, những người nhân viên bán hàng thấy con mặc đồ không tốt nên chẳng thèm để ý đến con…”
() trứng luộc nước trà: món ăn mặn đặc trưng của Trung Quốc. Thường được bán như một món ăn vặt, khi đó ở dạng một quả trứng luộc được tách vỏ đôi phần và sau đó được luộc lại trong trà, cùng nước sốt hoặc gia vị.
Ông Chung nghe xong thì vừa đau lòng lại vừa thấy áy náy. Cô con gái nhỏ nay đã hiểu biết, trưởng thành và biết yêu cái đẹp. Quả thật, bản thân ông, người làm cha rất là vô trách nhiệm.
“Hazeline là cái gì thế? Hài, mặc kệ nó là cái gì. Ba sẽ mua cho con. Tiền lương dành dụm là để cho hai chị em con dùng mà. Con muốn gì ba cũng mua cho con hết.”
Trong hai tuần cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Chung Oánh có được ba bộ quần áo với hai đôi giày mới, một lọ kem trẻ hóa da Hazeline, một hộp Pechoin và các sản phẩm thiết yếu của Bee&Flower. Đồng thời, cô cũng lén dùng tiền tiêu vặt để mua hai cây son môi đổi màu có mùi tinh dầu kém chất lượng ở gian hàng nhỏ.
Chung Oánh kiên quyết không ra ngoài, ở nhà tập yoga, mát xa cơ bắp. Đồng thời, cô yêu cầu ông Chung đặt sữa bò mỗi ngày để uống, giã các loại rau củ quả rồi đắp lên mặt, đổi giờ đổ ống nhổ sang buổi tối. Nếu ông Chung bận công việc, Chung Oánh sẽ quấn bản thân lại như cái bánh ú.
Cô mặc quần dài, áo dài, choàng khăn lụa, che dù và chỉ lộ ra đôi mắt để đảm bảo không có phần da nào bị phơi dưới tia cực tím, đi đến quán ăn mua cơm. Thậm chí, đám trong khu trông thấy cô còn chẳng nhận ra cô là ai.
Yến Thần tới tìm Chung Oánh hai lần, có một lần còn dẫn theo Yến Vũ. Cậu ấy nói rằng quân đội tổ chức trận đấu bóng rổ, anh trai cậu ấy đại diện đội nhà vào sân, mời cô đến xem. Chung Oánh xuất hiện với bộ dạng của cái bánh ú, nói bản thân bị nổi thủy đậu thành ra không đi được.