Yến Thần nói chuyện có căn cứ rõ ràng: “Nếu không yêu, sao chị Quan Linh có thể từ bỏ một điều kiện có lợi trong kỳ thi tuyển sinh là sinh tại Bắc Thành, chuyển hộ khẩu và sổ học sinh đến Chu Châu chứ? Chắc chắn chị ấy đến đây theo anh mình.”
Hành động chuyển hộ khẩu từ thủ đô xuống tỉnh để thi tuyển sinh quá là ngầu luôn.
Chung Oánh đứng ở cửa phòng khách, nói tạm biệt với bác Khúc, đồng thời từ chối lời mời ở lại ăn tối. Tiếp theo đó, cô lễ phép gật đầu chào hỏi Yến Vũ và cả nhà ba người trên sô pha, ánh mắt quét qua khuôn mặt của người con gái.
Buổi tối, ông Chung cần đến sư đoàn để kiểm tra vật tư, thành ra Chung Oánh phải đến quán cơm giải quyết cơm tối. Cô mua đậu que xào thịt, canh rong biển và hai lạng cơm. Tiếp theo đó, Chung Oánh về nhà, ngồi vào bàn vuông, ăn chậm nhai kỹ.
Hôm nay cô gặp hai người quen liên tiếp, độ ảnh hướng có hơi lớn. Chung Oánh không kịp tiếp nhận dáng vẻ kiêu ngạo, ngông cuồng lúc còn trẻ của Yến Vũ, không kịp đối chiếu hai hình tượng chênh lệch quá lớn là Khúc Hồng Tố của tuổi trung niên và khi về già. Đồng thời, sự xuất hiện của Quan Linh lại càng khiến trong lòng cô buồn bã không ngừng.
Cô không quen Quan Linh, nhưng cô biết Yến Vũ có một người bạn di dân sang nước ngoài tên là Linda, Linda Quan.
Có lần đến chỗ mẹ chồng ăn cơm, Yến Vũ hỏi xem thực phẩm chức năng mà bà cụ đang dùng là mua ở đâu thì bà ấy nói: “Linda gửi cho mẹ đó. Con nhớ gọi điện thoại cảm ơn người ta giúp mẹ.”
Vài ngày sau, Chung Oánh chạy tới phòng làm việc tìm Yến Vũ vì chuyện giấy phép của quán bar đứng tên xảy ra vấn đề. Anh đang gọi video với người khác, vẻ mặt nhẹ nhàng, thoải mái hiếm thấy. Cô nghe thấy một người phụ nữ trên máy tính nói: “Cần gì phải để bản thân mình chịu khổ. Không hạnh phúc thì ly hôn thôi.”
Khi ấy, Chung Oánh yên lặng ra ngoài, chờ anh nói xong. Sau khi nói xong việc chính, cô mới thản nhiên hỏi một câu: “Người hồi nãy là ai vậy? Ăn nói chẳng xuôi tai gì hết, còn khuyên người ta ly hôn nữa?”
Xưa nay Yến Vũ vẫn luôn rất dịu dàng với cô, còn có nhớ ở trong lòng hay không thì không biết. Câu trả lời của anh là: “Là Linda Quan, một người bạn cũ đi di dân lúc còn trẻ. Cô ấy chỉ nói đùa mà thôi.”
Lúc đấy, tuy không yêu Yến Vũ, song ý thức chủ quyền của cô rất mạnh. Cô luôn nâng cao cảnh giác, tỏ thái độ phòng bị đối với tất cả những người phụ nữ qua lại gần chồng cô; tuyệt đối không cho mấy em gái trà xanh, giả vờ ngây thơ có cơ hội dụ dỗ, tán tỉnh. Một khi đã phát hiện ra manh mối thì cô sẽ lập tức ra tay diệt trừ.
Suy cho cùng, tiền vẫn quá là thơm. Cô cần nó, nhà họ Hứa lại càng cần hơn, sao có thể để người khác lợi dụng sơ hở được?
Vì nguyên nhân này nên cô đã khó chịu với Linda Quan một thời gian. Bạn bè cũ gì chứ? Căn cứ vào câu nói kia của cô ta, Chung Oánh lập tức xếp Linda Quan vào hàng tình địch có ý đồ xấu. Là cô được cầu hôn đấy.
Cô không tin Yến Vũ sẽ kể khổ chuyện hôn nhân không hạnh phúc với người khác. Xét theo địa vị và xuất thân của anh, giả dụ anh thật lòng cảm thấy mệt mỏi thì đã dùng chân đá cô đi từ lâu rồi, nhà họ Hứa đâu dám hó hé dù chỉ là một tiếng. Anh mà cũng cần tìm kiếm sự an ủi từ một người bạn cũ ư?
Sau đó, cái tên Linda Quan không còn xuất hiện nữa. Yến Vũ tự giữ lấy mình, tự giác duy trì khoảng cách với những người khác phái, đồng thời vẫn dung túng cô như cũ. Cô cũng dần quên mất người này.