Tay trẻ con da mỏng manh, có mấy quả hái bị gãy thành nhiều đoạn, nên dính không ít nước ớt cay này lúc mới tiếp xúc thì không thấy gì, chờ thêm một lúc có thể cay đến mức sưng đỏ, nên tốt nhất phải rửa sạch cho bọn nhỏ rộn cả một buổi trưa, cơm tối nấu nướng qua Hoa có Tần Lệ giúp đỡ, xào cà rốt với khoai tây thái nhỏ, lại hâm lại màn thầu còn lại từ bữa nhà sáu người vây quanh chiếc bàn, bẻ màn thầu thành hai nửa, nhét cà rốt và khoai tay vào giữa, ăn hai ba miếng là hết một cà rốt xào khoai tây ăn cũng ngon, nhưng Tần Hâm vẫn lẩm bẩm: “Đãi ngộ tụt dốc, trưa nay còn có tôm hấp, đến chiều chỉ còn màn thầu với đồ chay.”Thiệu Mỹ Lâm ôm màn thầu trong tay, ra vẻ hát: “Trong tay ôm màn thầu, thức ăn không giọt dầu.”Tần Lệ nghe vậy thì ngượng ngùng: “Nếu không thì để tôi đi nhà ăn mua ít thức ăn về nhé.”Gân xanh trên trán Thiệu Hoa giật giật: “Còn ồn ào thì mai màn thầu cũng không có mà ăn đâu.”Lại đá chân Tần Lệ dưới bàn: “Anh cũng đừng chiều bọn nó, ngày nào cũng thịt cá, tiền đâu mà nuôi cho nổi.”Tần Lệ vừa định nói tiền lương anh cao, nuôi Hoa liếc mắt qua, Tần Lệ lặng lẽ cụp tối nằm ở trên giường, Thiệu Hoa nói với anh: “Không phải không cho ăn được mà là không thể ngày nào cũng mua thịt cá.
Anh một tháng tiền lương 135 đồng, tôi bây giờ không có công việc, ăn uống chi tiêu, lỡ may có việc gì đột xuất thì phải làm sao?”Tần Lệ nuốt lời định nói xuống bụng, Tần Hâm từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, hai hôm nay nhìn có vẻ khoẻ mạnh, nhưng chẳng biết hôm nào lại phải vào bệnh viện, đây cũng là một khoản phải tháng nữa trường học trên đảo khai giảng, lão đại và lão nhị nhà bọn họ vừa đến tuổi đi học, đến lúc đó còn phải nộp học phí, lại thêm một khoản thuyết phục rồi, dỗ dành Thiệu Hoa: “Vẫn là Thiệu tư lệnh nhìn xa trông rộng.”Thiệu Hoa lườm anh một cái: “Anh cứ khua môi múa mép đi.”Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi Tần Lệ: “Trên tay anh còn bao nhiêu phiếu vải nữa?”Tần Lệ: “Em muốn may quần áo à? Nhưng tôi không còn nhiều phiếu vải lắm đâu….”Anh xoay người xuống giường, mở tủ lấy một xấp tiền phiếu ra, đếm đếm: “Còn có nửa thước thôi, đủ làm một cái khăn lụa.”Thiệu Hoa: “Không phải làm quần áo cho tôi, mà là cho lão đại với lão tam.”“Hai đứa nó?”“Ừ.” Thiệu Hoa đáp: “Anh không thấy hai hôm nay chúng nó mặc áo ngắn quần rách, tả tơi tơi tả à?”Nghe thấy là làm cho Tần Lỗi Tần Hâm, phiếu vải trên tay Tần Lệ càng thêm nóng phỏng tay: “Không sao, cùng lắm thì tôi đi chợ đen mua phiếu giá cao, không chỉ làm cho lão đại với lão tam, phải làm cho cả em với lão nhị lão tứ, mỗi người một cái váy nữa.”“Tôi thì không cần, ngày nào cũng đi chợ nấu cơm, chạy lên núi, mặc váy không tiện, hai ngày là rách.” Thiệu Hoa nói: “Lão nhị với lão tứ trước khi tới đây mẹ tôi đã cắt vải may cho mỗi đứa một cái váy mới rồi.
Anh không thấy hai cái váy ngủ của bọn nó đều mới tinh à?”Thật ra tháo đồ cũ ra may áo ngủ mới cho hai cậu con trai cũng được, nhưng Thiệu Hoa chỉ mang tới đây hai bộ, còn đồ của Tần Lệ đều là quân trang, cắt ra không hay.“Thôi không sao, đúng lúc mai tôi gọi cho mẹ báo tin bình an, tiện thể dặn bà gửi ít vải qua đây.
Mẹ tôi có người quen làm ở xưởng quần áo, có thể mua vải giá nội bộ.”Tần Lệ vội nói: “Không thể lấy không đồ của mẹ vợ được.
Để mấy hôm nữa tôi đi chợ mua ít đồ biển, cá khô, hải sâm bào ngư khô gì đó, gửi về cho mẹ.”Sáng hôm sau, thời tiết đặc biệt nóng quả trứng gà trên mặt đất khéo cũng chín, đứa trẻ ham chơi nhất trên đảo cũng không chịu nổi cái nắng gay gắt để ra âm thanh bộ đội đang thao luyện, cũng chỉ còn tiếng ve sầu kêu lên yếu Hoa vốn tưởng bạc hà, kim ngân, còn có tảo tía, ớt cay phơi hai ngày nữa mới được.
Không ngờ nhiệt độ trong không khí ở đảo Hoàng Nhi cao, nắng gay gắt, phơi chiều qua đến sáng nay đã khô Hoa ngâm bạc hà và kim ngân vào trong bình cồn, đặt vào một góc râm lấy ra cối đá và chày gỗ, cho ớt cay phơi khô vào, giã thành bột ớt..