Hoa Dạng khẽ thở dài rồi lấy tay day day huyệt thái dương, Hoa Vũ này nếu đã trọng sinh thì sao không sống cho tử tế rồi làm lại cuộc đời đi.
Cứ cố tình dây dưa khúc mắc rồi đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Xem ra cho dù có trọng sinh thì chỉ số IQ cũng hoàn toàn không thay đổi, cứ nhìn Hoa Vũ bây giờ là biết ngay, bởi vậy người ta mới có câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà!Thôi kệ, không nghĩ nữa, đến đâu tính đến đó vậy.
Bây giờ Hoa Dạng cảm thấy muốn ăn món mì lạnh, sợi mì dai giòn lạnh lạnh, hoà quyện với nước sốt bơ lạc, bên ngoài được bao bọc bởi dấm, thêm chút rau dưa ăn kèm, nghĩ đến là thèm chảy nước miếng.
Trong nhà đã có sẵn mì sợi, cô đem mì rửa sạch, sau đó trụng sơ qua nước sôi, chờ cho mì hơi chín lại vớt lên, dùng nước lạnh để ngâm, lát sau lại trộn vào chút dầu mè.
Đáng lẽ phải xài quạt điện thổi lạnh là tốt nhất, sợi mì sẽ càng thêm dẻo dai.
Nhưng trong nhà quá nghèo, lấy đâu ra quạt điện, thế nên cô đành phải bỏ qua bước này.
Hoa Dạng quay sang chuẩn bị nước chấm, bỏ vào chút nước tương, dấm, tỏi đã giã nhuyễn, thêm chút ớt tươi, tất cả đem trộn đều lên, cô nếm thử thấy vị chua chua cay cay rất vừa miệng, liền cười hài lòng.
Cà rốt cùng dưa leo thái nhỏ thành hình vuông, kích cỡ bằng đầu ngón tay út, bỏ thêm chút đậu phộng, trộn đều với mì sợi, lại đổ chén nước chấm ban nãy vào.
Quấy liên tục cho gia vị ngấm vào từng sợi mì, kết quả một chén mì lạnh thơm ngào ngạt cứ vậy mà ra đời.
Hoa Dạng nhẹ nhàng thở dài một hơi, đáng tiếc ở đây không có bơ lạc, cá nhân cô rất thích ăn bơ lạc trộn với mì, cho thêm chút dầu mè và tương, ăn kèm với mấy loại rau sống nữa thì hết sảy con bà bảy.
Hoa Dạng vớt mì ra một cái chén, từng sợi dai giòn thấm đẫm gia vị, vừa cắn vào một ngụm liền híp mắt thoả mãn, ngon đến nỗi không thể ngừng được.
Qua một lúc Hoa Dạng xoa xoa cái bụng của mình, thả cái chén không xuống bàn, nhìn nhìn sắc trời tối om ở bên ngoài, cha mẹ cô vậy mà chưa có trở về, chả lẽ bọn họ định làm đến khuya luôn chắc?.