Editor: BơLúc trời tối, Hứa Thục Hoa lại mang theo Dư Hải cùng Dư Noãn Noãn đi ra ngoài một chuyến.
Chờ lúc quay về, lại mang về tới tràn đầy một sọt quả lồng đèn.
Đối với việc Hứa Thục Hoa đi hái quả lồng đèn, vì cái gì còn muốn mang theo Dư Noãn Noãn, mọi người trong Dư gia hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái.
Rốt cuộc Hứa Thục Hoa có bao nhiêu yêu thương Dư Noãn Noãn, thì mọi người ai cũng biết.
Chỉ cần khi Hứa Thục Hoa nhàn rỗi, thì nhất định sẽ ôm Dư Noãn Noãn.
Đi đến đâu, thì ôm đi đến đó!Trừ bỏ mang theo Dư Noãn Noãn, còn mang theo Dư Hải, vậy càng có lý do tốt để lý giải.
Hứa Thục Hoa muốn ôm Dư Noãn Noãn, không có cách nào để hái quả lồng đèn, đương nhiên muốn ba ruột của Dư Noãn Noãn là Dư Hải đi hái rồi!Sáng sớm hôm sau, Hứa Thục Hoa liền mang theo Dư Hải đi huyện thành.
Hai người là thừa dịp người trong nhà không chú ý ra cửa, trừ bỏ bên ngoài là quả lồng đèn, còn mang theo cả dâu tây nữa.
Hơn nửa giờ sau, hai người đi tới huyện thành, tại vị trí cũ bày quán.
Vừa mới đứng lại, liền thấy Trương Thúy Phân cưỡi xe ba bánh tới, dùng ở bên cạnh hai người bọn họ.
Nhìn đến Hứa Thục Hoa cùng Dư Hải, Trương Thúy Phân vui mừng khôn xiết, “Bác gái, mọi người tới rồi! Sao mấy ngày nay cũng không thấy hai người lại đây?”Hứa Thục Hoa vừa muốn trả lời, liền thấy có vài người xông tới.
“Ai u, Bác gái, người tới rồi! Lúc trước không phải bác đã nói, mỗi ngày đều có thể lại đây bán dâu tây sao? Như thế nào mấy ngày nay cũng không có tới!”“Đúng vậy! Cháu trai nhỏ nhà ta mấy ngày nay, mỗi ngày nháo, nói muốn ăn dâu tây.
Bà không tới, tôi đành phải đi nơi khác mua, nhưng hương vị lại không giống nhau, tiểu tổ tông không ăn, ở nhà lại khóc lại nháo.
”“Ai mà không như vậy! Tôi sáng sớm liền tới đây nhìn xem thế nào!”“Được rồi được rồi, mấy người đừng nói nữa, chậm trễ tôi mua dâu tây! Ôi, hôm nay còn có quả lồng đèn nữa! Thật tốt quá! Tôi muốn hai cân dâu tây, bốn cân quả lồng đèn!”“Ơ hay cái người này sao lại có thể không nói đến thứ tự trước sau vậy! Cân cho tôi trước! Tôi cũng muốn hai cân dâu tây bốn cân quả lồng đèn!”“Còn có tôi! Tôi cũng một cân dâu tây, hai cân quả lồng đèn!”Mấy người trong miệng còn nói, tay đã bắt đầu đi đếm tiền.
Thấy vậy, Hứa Thục Hoa cũng không còn rảnh lo cùng ai nói lời khách sáo, mau chóng cùng Dư Hải gói đồ.
Hứa Thục Hoa vốn cho rằng, chờ mấy người này đi rồi, là có thể thở ra một một hơi, ai biết có người cũ vừa đi liền có mới người tới, vậy mà cũng không rảnh rỗi được một chút nào.
Vốn dĩ Trương Thúy Phân còn nghĩ chờ Hứa Thục Hoa không còn bận rộn, thì sẽ lại đó đến mua đồ, những vừa thấy tình huống này, cũng không đợi được nữa, nhanh chóng chen lấn đi mua.
(đọc truyện nhanh nhất tại và )Chậm mua không được thì phải làm sao bây giờ?Trong nhà cô có hai đứa nhỏ, mấy ngày nay vẫn luôn ồn ào muốn ăn đấy!Hôm nay buôn bán tốt ngoài dự đoán, so với ngày đầu tiên Hứa Thục Hoa đến bán còn tốt hơn, đây là điều mà Hứa Thục Hoa không nghĩ tới.
Vốn dĩ mang không ít quả lồng đèn cùng dâu tây, Hứa Thục Hoa cho rằng có thể bán một buổi sáng, ai biết mới hơn một giờ, thế nhưng đã bị cướp sạch.
Những người tới sau nhìn thấy hai cái sọt rỗng tuếch, vẻ mặt thất vọng, giữ lấy Hứa Thục Hoa hỏi bà ngày mai khi nào tới, bọn họ nhất định phải đến đây sớm một chút để mua!Nhìn từng gương mặt tràn đầy gấp gáp trước mắt mình, Hứa Thục Hoa có chút phiêu.
Cảm giác này quá không chân thật, làm bà cảm thấy chính mình như là đang nằm mơ!Bất quá Hứa Thục Hoa là ai?Cho dù là nằm mơ, thì cũng muốn làm mọi chuyện cho hoàn hảo.
“Ngày mai? Ngày mai không tới! Ngày mốt tới, buổi sáng ngày mốt giờ sẽ tới! Mọi người muốn mua thì lại đây sớm một chút!”“Ngày mai vì sao không tới? Trái cây còn chưa chín đúng không! Chín hái được nhất định phải tới đó!”Nếu Dư Noãn Noãn mà biết chuyện này, khẳng định muốn tấm tắc bảo lạ.
Hứa Thục Hoa mới bắt đầu làm buôn bán, cũng đã không thầy dạy mà đã hiểu cái gì gọi là marketing đói khát.
--------------------------------------Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé.