“Mày!”Bà Vương tức giận muốn ngã ngửa, “Dư Hải, sao mày có thể nói chuyện với tao như vậy?”Dư Hải cười nhếch nói "Cách nói chuyện của cháu làm sao? Bản thân bác muốn kiếm tiền thì bác tự mà nghĩ cách đi, lại còn muốn chiếm lợi đến trên người của cháu, cũng không hỏi thăm hỏi thăm xem cháu là người như thế nào?!”Bà Vương oán hận nhìn Dư Hải, lại nhìn thấy ba anh trai của Dư Hải đang đi tới chỗ này, đành phải cực kỳ không cam lòng mà thu hồi tầm mắt, “Tự mình kiếm thì tự mình kiến, ai hiếm lạ gì bọn mày!”Dứt lời, Bà Vương ôm Vương Đại Bảo lên xoay người liền chạy mất.
Dư Noãn Noãn ở trong lòng ngực Trần Xảo Cầm, đem một màn này nhìn rõ ràng, trong lòng vì Dư Hải mà giơ ngón tay cái lên.
Không hổ là ba cô, không chỉ có dáng dấp lớn lên đẹp mắt, mà còn đặc biệt khí phách nữa.
Tuy rằng đôi lúc có hơi ngứa đòn một chút, nhưng con người đâu phải ai cũng hoàn mỹ phải không nào?!Lấy ưu điểm đem ra so sánh với một chút khuyết điểm đó, thì chút khuyết điểm đó hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Dư Hải kiên cường khiến cho bà Vương tức giận bỏ đi như vậy, tất cả mọi người trong nhà không ai có ý kiến gì.
Ở trong thôn, người thích chiếm lợi cũng không ít, nhưng cái loại thích chiếm lợi còn bày ra một bộ ban ân cho người khác như bà Vương này, thật đúng chính là tuyệt vô cận hữu (Có một không hai).
Dùng lời của Hứa Thục Hoa nói, chính là nhìn không quen cái nết của bà ta!Bị bà Vương làm gián đoạn như vậy một hồi, Dư Chấn Dân cũng không còn cảm thấy chấn kinh như vừa nãy, Ông nhìn về phía Dư Hải, vẫy vẫy tay gọi Dư Hải lại gần, lúc này mới nhỏ giọng hỏi, “Thật sự bán được hơn hai mươi đồng?”Dư Hải gật đầu thật mạnh, “Đương nhiên là thật, sao con có thể lấy chuyện này ra nói giỡn? Trừ bỏ mua hai cân thịt, tiền dư lại mẹ con đều cầm!”Dư Chấn Dân vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, “Hai mẹ con!.
Bán bao nhiêu tiền một cân? Sao có thể bán được nhiều tiền như vậy?”Không chỉ có Dư Chấn Dân tò mò, những người khác trong Dư gia cũng tò mò, lúc này nghe Dư Chấn Dân hỏi như vậy, đều mắt trông mong nhìn Dư Hải.
Dư Hải cười càng đắc ý, “ mao một cân! Chỉ có nửa sọt, nhưng phải có tới cân đó!”“Năm!.
.
”Dư Chấn Dân thiếu chút nữa lại kinh hô ra tiếng, nhưng đến phút cuối lại nhớ đến bà Vương, lại cứng rắn đem lời muốn nói đến miệng ép ngược trở về, đè thấp giọng nói, “ mao tiền một cân? Chẳng lẽ người huyện thành đều là những kẻ ngốc nghếch lắm tiền sao?”Dư Hải không tán đồng nhìn Dư Chấn Dân, “Ba, sao người lại nói như vậy! Bọn họ đều là khách hàng của chúng ta, mua đồ của chúng ta, đó là chiếu cố việc làm ăn của chúng ta, sao ba có thể nói khách hàng là những kẻ ngốc nghếch lắm tiền?”Dừng một chút, Dư Hải lại nói, “Nếu như không có bọn họ, làm sao chúng ta có thể kiếm được tiền mà mua thịt ăn? Lại nói, quả lồng đèn của chúng ta ăn ngon hơn bình thường, bán mao tiền một cân không đắt chút nào! Bọn họ đều thích mua đó!”Mặc kệ Dư Hải nói như thế nào, Dư Chấn Dân vẫn giữ nguyên vẻ mặt hoảng hốt.
Ông vẫn cảm thấy tổng thể chuyện này có chút mơ hồ, khiến ông cảm thấy không chân thật một chút nào.
Qua một hồi lâu, Dư Chấn Dân mới mở miệng, “Con hái quả lồng đèn ở đâu? Sao quả lại to được như vậy? Có còn nữa không?”Dư Hải?!Vấn đề này phải trả lời làm sao đây?Nhìn thấy bộ dáng này của Dư Chấn Dân, rõ ràng là không biết bản lĩnh của Dư Noãn Noãn.
Dư Hải đang rối rắm không biết trả lời như thế nào, Hứa Thục Hoa liền sải bước đi tới.
“Là tôi hái, cũng chỉ có một mình tôi biết ở đâu có, những người khác ai cũng không biết!”Dứt lời, Hứa Thục Hoa còn đắc ý nâng cằm, “Chuyện này không cần các mọi người quan tâm nhọc lòng, các con ngày mai nhanh chóng đem lương thực ra phơi nắng, đó chính là đồ ăn nhà chúng ta, cho dù có muốn kiếm tiền, chẳng lẽ lại muốn vứt bỏ đồ ăn?”Dư Chấn Dân sống cùng Hứa Thục Hoa qua nửa đời người, hiểu biết Hứa Thục Hoa nhất, vừa nghe Hứa Thục Hoa nói như vậy, liền hiểu là Hứa Thục Hoa có chuyện gì đó muốn gạt không muốn nói với mọi người.
.