Từ bệnh viện đi ra, Ngụy Thu Hà cùng Úy Nam về nhà.
Buổi sáng, nguyên chủ vừa xuống tàu lửa cũng không về nhà mà trực tiếp đến văn phòng nhà máy, sau đó tại văn phòng nhà máy liền nghe tin tức mẹ cô ấy cũng đã qua đời, nhất thời tức giận mà lẩn quẩn trong lòng liền hôn mê bất tỉnh.
Văn phòng nhà máy đã thông báo cho người có mối quan hệ tốt nhất với mẹ của nguyên chủ - Ngụy Thu Hà, sau đó cùng Ngụy Thu Hà đưa nguyên chủ đến bệnh viện của nhà máy.
Chỉ là bọn họ không ngờ rằng người được đưa đến bệnh viện là nguyên chủ, nhưng khi tỉnh lại đã biến thành Úy Nam đến từ thế kỷ .
Ngụy Thu Hà đưa Úy Nam đến tận nhà, sau đó đặt hành lý của cô bên ngoài cửa.
Tiếp đến, Ngụy Thu Hà lấy ra một chùm chìa khóa từ trong túi rồi đưa cho Úy Nam.
“Chùm chìa khoá này trước đây ba em để trong túi quần, người trong nhà máy phát hiện liền tạm thời giúp em bảo quản.
Sau khi an táng cho ba em, vì sợ Vương Tam Hoa lại làm ra chuyện khó coi nên vẫn không cho phép bất kỳ ai vào nhà.
”“Tình huống như thế nào chị cũng không rõ lắm, em cứ vào ở trước rồi xem có thiếu thứ gì không, nếu thiếu thì cứ nói với chị.
Hiện tại vẫn chưa đến giờ tan tầm nên chị phải quay về xưởng trước, giữa trưa lại qua đây thăm em.
”Úy Nam nhận lấy chìa khoá, cảm ơn Ngụy Thu Hà rồi xách hành lý vào cửa.
Ngôi nhà có một sảnh và hai phòng ngủ nhỏ, đây là kiểu nhà phổ biến nhất ở thời đại này.
Căn nhà rộng khoảng - m, bao gồm một phòng ngủ chính và một phòng ngủ phụ, một phòng khách rất nhỏ, ngoài ra còn có nhà bếp và nhà vệ sinh.
Nhưng ngôi nhà này lại không giống với những ngôi nhà khác, Úy Đại Dân đã sửa sang lại nó.
Vì ngôi nhà nằm ở lầu một nên ban công đối diện với đường lớn.
Trên ban công Úy Đại Dân lại gắn thêm một cánh cửa, đồng thời đập bỏ bức tường ngăn cách giữa phòng ngủ chính và phòng khách, quét vôi sơn lại vách tường, kê thêm bàn ghế, biến nó thành một quán mì nhỏ.
Có thể nhìn ra Úy Đại Dân đã dốc hết tâm huyết cho quán mì này, mọi thứ ở đây đều được sắp xếp chỉnh tề ngăn nắp.
Mặc dù đã hơn mười ngày không có ai vào phòng, nhưng trên mặt bàn và sàn nhà chỉ có một tầng bụi mỏng, không hề có vết dầu mỡ cũ kỹ lưu lại.
Úy Nam đi dạo một vòng quanh căn nhà, sau đó mở cửa phòng ngủ phụ đã được khóa chặt.
Có thể nói, đây là nơi duy nhất trong ngôi nhà có thể nhìn ra dấu vết của sự sống, chứng tỏ có người đã từng sinh sống ở nơi này.
Nhưng dấu vết cũng không nhiều lắm, đồ vật trong nhà vô cùng thiếu thốn.
Trong cả căn phòng cũng chỉ có một chiếc ván giường gỗ được kê tạm trên hai chồng gạch đỏ đặt sát vách tường, đầu giường là một chiếc hộp gỗ lớn không biết đã sử dụng bao nhiêu năm rồi.
Ngoài ra thì không có bất kỳ vật dụng gì khác.
Hơn nữa chiếc ván giường kia vừa nhìn liền biết kích cỡ có gì đó không bình thường.
Mặc dù cách rất xa nhưng Úy Nam vẫn vô cùng hoài nghi rằng đó căn bản không phải là ván giường gỗ, mà rất có thể cánh cửa phòng ngủ chính trước đó đã được tháo ra, sau đó mang sang đây chắp vá dùng tạm.
Ngoài hai vật dụng này ra, thứ duy nhất còn lại trong căn phòng là chiếc cốc tráng men đã mất đi lớp men sứ bao phủ bên ngoài, lộ ra vết gỉ sắt bên trong.
Mơ hồ còn có thể nhìn thấy bên trong vẫn còn thừa lại chút nước đã sớm đục màu.
Một căn phòng nhỏ khoảng mười mấy mét vuông lại hoàn toàn trống rỗng!Đứng ở cửa, Úy Nam vô cùng sửng sốt, cô không thể tưởng tượng được hoàn cảnh sống đơn sơ như vậy sao có thể đáp ứng được nhu cầu của một người bình thường?Nhưng trong thâm tâm cô cũng hiểu rõ, từ nay về sau đây cũng sẽ là nơi mà cô sẽ sinh sống.
Lúc này Úy Nam cũng đã chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên không, đồng thời cũng hiểu được mình không thể nào quay trở lại.
Đứng trong ngôi nhà hoàn toàn xa lạ này, cô lại hồi tưởng về ngôi nhà của chính mình.
Bây giờ bố mẹ hẳn là đã tan lớp rồi, không biết bọn họ có gọi điện thoại cho cô hay không?Em trai Uý Tề hiện đang học cao tam (lớp ).
Sau khi biết cô mất tích, túi nước mắt đó chắc sẽ lại trốn vào một góc lặng lẽ khóc thút thít?Trời đông giá rét thời tiết lạnh thấu xương, nhưng trái tim Úy Nam còn lạnh hơn thời tiết vào đông, như bị ngâm vào nước đá.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối, cả người thu mình lại thành một đoàn.
Cô không kiềm được cảm giác run run, từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng chảy ra, rơi tí tách trên sàn nhà.
“Ba mẹ, con nhớ hai người, con muốn về nhà.
”Cô dùng tay bụm chặt miệng, nhưng vẫn không ngăn được những tiếng khóc ủy khuất từ khe hở ngón tay truyền ra.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, hệt như vỡ đê, thấm ướt đẫm toàn bộ gương mặt của Úy Nam.
Cuối cùng cô cũng không thể kiềm chế được, gục xuống chiếc vali mà khóc.
Chỉ tiếc, vào lúc này ngay cả việc phóng túng khóc lóc cũng là điều xa xỉ đối với Úy Nam.
.