Và rồi! Anh bị đuổi ra ngoài, cửa trước mặt "phanh" một tiếng đã bị đóng lại không một chút lưu tình.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, anh không hiểu tại sao trong lòng lại rất muốn bước đến gõ cửa, nhưng rất nhanh đã cố gắng nhịn xuống.
Cứ như thế đứng yên tại chỗ một hồi lâu, nhìn phía chòi nhỏ một chút động tĩnh cũng không có, anh cảm thấy lần này cô nhất định là đã thật sự buông tha rồi, dù sao anh cũng đã nói rõ ràng đến vậy.
Anh hít một hơi thật sâu, sau đó hạ quyết tâm xoay người rời đi.
Tuy nhiên, chỉ mới vừa bước ra khỏi cổng thôn anh đã bị chặn lại.
Là Lâm Hoa Ny vừa rồi xuất hiện ở nhà họ Lâm.
Chỉ thấy cô ta không biết từ khi nào đã thay một bộ váy hoa nhỏ, trên tóc còn buộc một cái nơ, đỏ mặt đứng trước mặt ngăn cản anh.
Lục Lập đang buồn bực, vừa nhìn thấy cô sắc mặt ngay lập tức đã lạnh lùng, nhấc chân vòng qua như thể cô chỉ là không khí.
Lâm Hoa Ny nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, bĩu môi dậm chân một cái trong đầu thầm nghĩ nhất định là Lâm Thanh Chỉ đã ở trước mặt anh nói xấu về cô, cho nên anh mới có thể đối với cô như vậy.
Cô nhanh chóng chạy tới lần nữa ngăn cản anh, cắn môi, nước mắt lưng tròng nhìn vào anh.
"Có phải anh có hiểu lầm gì với em không? Anh đừng tin những lời mà Lâm Thanh Chỉ đã nói, em không phải là loại người như vậy đâu!""Cút!"Lục Lập một chút mặt mũi cũng không cho cô, anh vốn không phải là loại người có tính tình tốt, ngoại trừ những lúc đối mặt với Lâm Thanh Chỉ, thì bình thường anh chính là một tên thiếu gia lưu manh.
Lâm Hoa Ny nhìn bộ dáng kiêu ngạo của anh, mặt rất nhanh lại đỏ lên, cô cảm thấy đến cả bộ dáng mắng chửi của anh cũng rất đẹp trai, tựa như những người mà cô và bạn học đã đi xem ở rạp chiếu phim.
Nếu cô ta biết có một từ được gọi là "Luyến ái não" () có lẽ cô ta sẽ không nghĩ như vậy.
() Luyến ái não: Người mù quáng, hay điên cuồng ảo tưởng trong tình yêu.
Lâm Hoa Ny không để ý tới lời nói vừa rồi của anh, tức giận mở miệng.
"Tôi nói cho anh biết, Lâm Thanh Chỉ đã sớm có người mình thích, lúc tôi học trung học đã thấy trên sổ sách của cô ấy viết đầy tên người đó, người nọ gọi là Lục cái gì đó Lập! Anh đừng để bị cô ấy lừa dối!"Cụ thể tên người nọ là gì cô vốn đã quên, nhưng chuyện này vẫn nhớ rất rõ vì lần đó vô tình một lần đến nhà Lâm Thanh Chỉ chơi cô đã nhìn thấy.
Lúc ấy cô luôn miệng hỏi là ai, nhưng Lâm Thanh Chỉ Phi vẫn luôn chối rằng mình cũng không biết, sau đó lúc về nhà cô còn đem chuyện này nói với mẹ cô, mẹ cô chỉ nói Lâm Thanh Chỉ tuổi còn nhỏ đã lo yêu đương thành tích học tập sẽ không tốt, cấm cô không được chơi cùng Lâm Thanh Chỉ nhiều nữa.
Kỳ thật lời Lâm Thanh Chỉ lúc đấy nói cũng không tính là nói dối, cô thật sự không biết đó là ai chỉ là trong vô thức viết ra cái tên đấy, giống như là ý niệm bẩm sinh ở trong đầu.
Nghe thấy những lời cô nói, Lục Lập liền dừng bước, trung học cơ sở? Thời điểm cô học trường trung học cơ sở anh còn đánh nhau ở thành phố Bắc Kinh, Lâm Thanh Chỉ căn bản không có khả năng quen biết anh.
Trong đầu anh như có cái gì đó chợt lóe lên, nhưng rất nhanh đã biến mất, không thể nào nhìn thấy được.
Anh lắc đầu mấy cái, không nghĩ nữa, tiếp tục cất bước đi mặc kệ người phía sau luôn miệng la hét.
Lâm Hoa Ny ở phía sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, trong lòng oán trách Lâm Thanh Chỉ, cô chắc chắn rằng cô ta nhất định đã nói xấu mình cho nên anh mới có thể lơ cô đi như vậy.
Lục Lập trên đường trở về nhìn những ngọn núi trùng trùng điệp điệp xung quanh, thầm nghĩ mê man không biết ở nơi đó có đường tắt để mình xuyên nhanh trở về hay không.
Đột nhiên, giữa ánh sáng chói chang của mấy tia nắng mặt trời, anh bỗng nhớ lại lần đầu tiên mà cô nhóc xấu xí đã gọi tên của mình.
Cô đã hét lên: Lục Tiểu Lập.
Trong nháy mắt anh đột nhiên giống như đã hiểu ra việc nào đó!Thì ra anh đây là bị cô coi thành thế thân của tên Lục Tiểu Lập kia? Lúc đầu, anh còn tưởng rằng cô cố tình hét lên, nhưng bây giờ anh hiểu!Trách không được lần đầu tiên thấy anh đã quen thuộc tự nhiên như vậy, một chút cũng không xa lạ còn biết tên của hắn, không đúng! Là tên Lục Tiểu Lập!Càng nghĩ sắc mặt Lục Lập càng đen, anh thế mà lại bị coi thành thế thân!.