Làm anh khen lấy khen để, nào ngờ hiền đảm đang ấy là Trình đại đội trưởng của bọn họ.
Ngưu chính ủy còn chưa kịp có cảm nghĩ gì, đã nghe thấy giọng nói không hài lòng của Lâm Nghiên Thu: "Nhưng anh quá già rồi." Thanh âm nũng nịu đó chỉ nghe thôi cũng làm cho người ta tê dại nửa người.
"Già hay không già sao tôi có thể quyết định được? Em không thể bởi vì tôi già mà phân biệt đối xử như vậy, già thì sao? Sao em không đi hỏi thử xem, năm nào kiểm tra thể lực sư bộ tôi cũng đứng vị trí thứ nhất."
"Anh... Không biết xấu hổi"
"Tôi làm sao không biết xấu hổ."
"Khai hoàng khang (1)!"
Ngưu chính ủy thiếu chút nữa cười ra tiếng, anh vội vàng kiếm chế lại rồi lắc đầu, chắp tay sau lưng rời khỏi đây.
Anh thật sự không nghĩ tới Trình Gia Thuật còn có một mặt này, nhìn cái đà này thì chắc chắn về sau anh ta thế nào cũng sẽ bị vợ quản chặt, người xưa nói không sai, anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu anh trẻ lại hồi hai mươi tuổi, gặp phải người vợ xinh đẹp nũng nịu như vậy thì cũng sẽ không chống đỡ nổi, đàn ông a nói cho cùng vẫn là nhìn mặt.Cái khác không nói, chỉ cần nhìn khuôn mặt xinh đẹp này thôi cũng có thể ăn nhiều thêm hai chén cơm.
Lại nói, thằng nhóc Trình Gia Thuật này cũng thật sự có năng lực mới nuôi được một cô vợ như vậy, nếu đổi thành người khác, chưa chắc đã có thể nuôi được.
Ngưu chính ủy hoàn toàn yên lòng đi về nhà.
...
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Trình Gia Thuật đã đến văn phòng.
Vốn dĩ ngoại trừ lính gác, dọc theo đường đi cũng không gặp phải người khác, vậy mà hết lần này tới lần khác lúc vào văn phòng cũng bị Phùng Kiến Quốc gọi lại.
Người này có vấn đề gì đúng không? Mới sáng sớm mà anh ta đến đây làm gì?
Trình Gia Thuật chán nản hỏi: "Có chuyện gì?"
Đừng nhìn Phùng Kiến Quốc có vẻ giống một người thành thật, thật ra trong bụng anh ta toàn là chuyện xấu.
Anh ta thì có chuyện gì chứ? Chỉ là anh ta đoán hôm nay Trình Gia Thuật tới sớm nên muốn cố ý đến chờ để chế giêu mà thôi.
"Ôi lão Trình, mặt cậu bị làm sao vậy?"
Vừa nói vừa không có ánh mắt tiến sát lại gần, thiếu chút nữa đã đụng vào mặt Trình Gia Thuật: "Hồm qua tôi không thấy cậu bị gì, sao mà mới ngủ một đêm đã thành như này, chắc là do bị mèo cào rồi, nhưng cũng không đúng a, nhà cậu làm gì có nuồi mèo đâu..."
"Lượn đi!"
Trình Gia Thuật tức giận, anh hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Kiến Quốc: "Phùng Kiến Quốc, anh chờ đó cho tôi!"
Nói xong, anh liền đi vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại, để Phùng Kiến Quốc ở bên ngoài cúi đầu cười ngửa ra sau.
Trình Gia Thuật đứng sau cánh cửa cũng có thể nghe thấy tiếng cười của anh ta, anh trầm mặt ngồi xuống bàn làm việc, lấy bức thư do Dư Tĩnh Tĩnh viết từ trong ngăn kéo ra, cẩn thận đọc lại lần thứ hai.
Gần tám giờ anh mới gọi điện thoại cho Công an huyện Nam Hoài, nói với nhân viên chuyển tiếp điện thoại tìm Lục Kiến Quân.
Rất nhanh, điện thoại liền được kết nối với Lục Kiến Quân.
"Đại đội trưởng?" Lục Kiến Quân vừa mới đi làm, bất thình lình nhận được điện thoại của bộ đội, anh còn đang rất kinh ngạc.
Trình Gia Thuật bình tĩnh nói: "Làm phiền cậu giúp tôi một chuyện, lúc trước chị dâu cậu nghĩ không thông nên nhảy sông được người khác cứu, cậu giúp tôi tìm ra người đã cứu chị dâu cậu, giúp tôi cảm ơn người đó."
Lục Kiến Quân hiểu ngay, anh cũng không hỏi nhiều nói: "Đại đội trưởng, anh yên tâm, hai ngày nay tôi sẽ tìm cho anh."
Cúp điện thoại được một lát, đội phó Triệu Hàn lại gõ cửa.
"Vào đi."
Triệu Hàn vừa vào cửa liền sửng sốt một chút, không hiểu vì sao đội trưởng bọn họ chưa bao giờ đeo kính râm, hôm nay cư nhiên đeo lên, cũng đâu phải là lúc huấn luyện dưới ánh mặt trời đâu.